Chương 5.2: Nhân vật lớn

“Đúng vây, đã lâu không gặp, chắc là cũng mười năm rồi.” Tập Lam đỡ Tập Nhã đứng lên, có chút ngượng ngùng lau đi nước mắt, cô cười cười nói.

“Chắc là anh đã cứu Nhã Nhã, cảm ơn anh!”

“Là điều nên làm.”

“Đến chỗ của em ngồi một lát đi, hiếm khi chúng ta có dịp gặp nhau, biết đâu sau này lại không còn cơ hội.”

“Được thôi.”

Tập Lam dẫn Tập Nhã cùng Mâu Hành đi trước, bỏ lại đám thanh niên còn đang mơ hồ hóng chuyện.

“Có mờ ám!”

“Có tình huống!”

“Có bát quái!”

Năm vị đại lão gia lẩm bẩm sau lưng họ, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi theo sau ba người bước vào tòa nhà hai tầng.

Tập Lam mời bọn họ ngồi xuống sau đó đi pha trà, đây là tư vật dùng để chiêu đãi các vị khách quý. Lần cuối cùng Tập Nhã nhìn thấy chị gái mang nó ra là khi có một vị khách đến từ khu A.

Hai người đã hàn thuyên rất nhiều, nhưng họ chỉ nói về quá khứ, thỉnh thoảng đề cập một ít đến hiện tại, từ đây có thể biết hai người họ trước kia là bạn học cấp ba cũng là người yêu của nhau, chuyện này đối với những người khác có chút kinh ngạc, nhưng chính chủ thì lại nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ.

“Các anh đến căn cứ ở thành phố Y này, chắc là chỉ đi ngang qua thôi phải không, nếu còn chưa tìm được chỗ để nghỉ ngơi thì có thể ở tạm lại nhà của em, phòng có rất nhiều, mỗi người một phòng cũng không thành vấn đề, em đây không có tư vật gì quý giá, chi bằng để các anh ở lại xem như tạ ơn mọi người đã cứu Nhã Nhã đi.” Tập Lam ngỏ ý mời.

“Vậy thì làm phiền đến em rồi.” Mâu Hành liếc nhìn Tập Lam, cô cười dịu dàng chờ đợi câu trả lời của anh, Mâu Hành cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa ra quyết định.

“Đội trưởng Mâu! Sao anh lại ở đây?" Dương Khiêm vừa đi vào, nhìn thấy nhóm của Mâu Hành trong nhà, có chút sững sờ ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hỏi.

“Đội trưởng Dương.”

"Mâu Hành là bạn cũ của em. Hôm nay tình cờ gặp được, em mời bọn họ đến nghỉ tạm ở đây tối nay.” Tập Lam đi tới giải thích.

“Vậy thì tốt quá! Lúc trước gặp nhau có chút gấp gáp, hôm nay để tôi giới thiệu một chút. Tôi là Dương Khiêm, đội trưởng đội dị năng giả của căn cứ ở đây, Tập Lam, là một thành viên trong đội của chúng tôi. Đội trưởng Mâu, anh đừng khách sáo, nếu đã là bạn của Tập Lam cũng chính là bạn của Dương Khiêm tôi đây.”

Tập Lam cười không nói, người ở đây đều là phàm nhân, cô gái thoạt nhìn chẳng có tí dị năng gì bỗng chốc được vào đội dị năng giả, câu trả lời thực quá rõ ràng rồi.

Bởi vì Dương Khiêm giới thiệu, mọi người vì vậy cũng lần lượt nói qua về bản thân.

Cũng bởi vì Dương Khiêm đến nên bầu không khí không được thoải mái như trước, dường như có chút khách sáo, Tập Lam nhờ Dương Khiêm tiếp khách, cô đứng dậy đưa Tập Nhã lên lầu xử lý vết thương, cũng như muốn hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay.

“Xử lý vết thương trước.” Hai chị em vào phòng của Tập Lam, cô nói Tập Nhã ngồi xuống giường, bản thân đi đến tủ lấy hộp sơ cứu, đây cũng là một trong những vật tư quý giá nhất.

“Chị à, không có gì xảy ra, đây đều là vết thương nhỏ…” Tập Nhã muốn ngăn chị gái dùng vật tư y tế để chữa trị cho mình, lại bị Tập Lam cất giọng cắt ngang.

“Là Lại Sơn làm đúng không?” Tập Lam nhẹ nhàng lau rửa, sát trùng vết thương sau đó bắt đầu bôi thuốc, cô lên tiếng trực tiếp khẳng định, giọng nói so với thường ngày lạnh hơn tám độ.

Sau khi xử lý vết thương nặng nhất trên người Tập Nhã, Tập Lam nhìn dấu tay trên hai má sưng đỏ của em gái, đáy mắt bỗng chốc sắc lạnh, đáng lẽ cô phải đưa ra quyết định từ lâu.

‘Nhã Nhã, ngày mai em cùng với đội Mâu Hành lập tức rời đi.”

“Chị à!” Tập Nhã hét lên sợ hãi, gắt gao ôm chặt lấy Tập Lam sợ chị ấy trong chốc lát liền bỏ mình mà đi.

“Em cũng đã lớn, đã đến lúc phải rời khỏi chị rồi, chị đây không thể bảo vệ em cả đời được.” Tập Lam tàn nhẫn tách tay em gái ra khỏi người mình.

“Chị ơi…” Tập Nhã trong đáy mắt chỉ còn lại sự sợ hãi.