Chương 3.2: Tập Lam

Tập Nhã từ lâu đã quen thuộc với mùi vị này trong phòng, cô mở cửa sổ để bay đi mùi vị hôi thối khó chịu, cô đem nước nóng giúp chị gái lau cơ thể, nhìn thấy thân thể tím tái, hốc mắt cô đỏ hoe, trong lòng một trận chua xót, một bên sụt sịt khóc một bên vẫn giúp chị gái lau đi mấy thứ dơ bẩn của bọn đàn ông, sau đó đem thuốc vừa lấy về cẩn thận bôi lên vết thương.

Tiếp đến Tập Nhã lau đến bên dưới của Tập Lam, cố gắng đem bên trong rửa sạch, khi thấy chất nhầy trắng đỏ lẫn lộn, Tập Nhã biết rằng chị cô đã chịu đựng rất nhiều, nhanh chóng giúp chị lau sạch cơ thể, rồi mặc lại quần áo.

“Con bé mít ướt này, có gì mà khóc chứ.” Tập Lam tỉnh dậy, bất lực nhìn cái mũi đỏ của Tập Nhã.

“Chị ơi, Nhã Nhã luôn khiến chị bị liên lụy, cũng không giúp gì được cho chị.” Dù bên ngoài Tập Nhã có mạnh mẽ, bản lĩnh đến đâu, nhưng trước mặt người thân lại là một đứa mít ướt. Kỳ thực, cô không hề quan tâm đến những lời chế giễu khinh bỉ của các cô gái khác, nhưng thời gian lâu như vậy, chính cô cũng cho rằng bản thân mình như vậy mất rồi.

“Nhã Nhã, em gái ngốc này, ai nói Nhã Nhã không giúp được chị, là vì có Nhã Nhã, chị mới có thể kiên nhẫn ở lại cái tận thế địa ngục này đến mười năm, em chính là động lực của chị, không có Nhã Nhã thì chị đã không còn ở đây rồi, thôi nào, quỷ khóc nhè không được tới dạy hư Nhã Nhã của chị nha.” Tập Lam ôm Tập Nhã vào lòng vỗ vỗ đầu cô, trong lòng Tập Nhã liền cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng của chị mình, đây chính là cách mà hai chị em cô nương tựa vào nhau.

Lúc này, Tập Lam nhìn thấy một vết cào ở sau gáy Tập Nhã, cô nhanh chóng buông Tập Nhã kiểm tra, có chút tức giận nói: “Sao lại bị thương? Ai bắt nạt em? Để chị cho nó một bài học.”

“Chị à, em không sao, cùng người khác đánh nhau một trận, cô ta cũng bị thương, hai đứa em không ai thắng cả.” Tập Nhã giương giương cánh tay nhỏ muốn ra oai.

“Em đó! Đánh nhau cùng người khác có gì đáng tự hào sao.” Tập Lam bất đắc dĩ chọt chọt trán nhỏ của em gái, Tập Nhã vui vẻ ngửa đầu muốn tránh, Tập Lam nhìn thấy em gái nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như trời sao, bất giác ngẩn người.

“Nhã Nhã đã mười tám tuổi rồi…” Tập Lam nhíu mày, trên mặt lại hiện lên một phần ưu tư.

“Chị ơi…” Tập Nhã có chút lo lắng lay tay chị gái.

“Không có việc gì, chỉ là chị đang nghĩ… Thời gian mau thật đấy, chớp mắt một cái, Nhã Nhã của chị đã từ củ cải nhỏ trở thành thiếu nữ mất rồi.”

Tập Nhã nhìn chị gái mấp máy môi, đưa ngón tay đặt giữa mày Tập Lam, giống như như vậy liền có thể vuốt xuống tâm sự trong lòng chị gái: “Chị đừng lo, có chuyện gì có thể nói cùng Nhã Nhã, em cũng không còn nhỏ, Nhã Nhã có thể giúp.”

“Được.” Đáy mắt Tập Lam hiện lên sự thương tiếc em gái nhỏ.

“Chị ơi, tối nay em muốn ngủ với chị…” Tập Nhã cúi đầu ngượng ngùng sà vào lòng Tập Lam ôm ấp.

“Được rồi, vậy tối nay chị sẽ kiểm tra xem Nhã Nhã có quên mật hiệu đặc biệt của chúng ta không nhé.” Tập Lam chớp chớp mắt, mật hiệu này là để ngăn Tập Nhã vào khi trong phòng có người, chọc giận đến đám đàn ông.

“Dạ.” Tập Nhã tự tin đáp lại.

Ôm eo của Tập Lam, nhìn nhìn bụng chị, Tập Nhã cất giọng rầu rĩ hỏi: “Chị nhớ bọn họ sao?”

“Không nhớ.”, cũng không thể nhớ, đều là những đứa trẻ bị buộc đến với một thế giới không có cảm xúc, chúc phúc hay kỳ vọng. Sau khi nghĩ kỹ, thật sự cũng không thể biết được bọn trẻ bây giờ đang ở đâu.

“Nhưng có vẻ như em…” Tập Lam xoa đầu Tập Nhã đang nằm trên người giống như mình là người mẹ đang vuốt ve thai nhi trong bụng: “Vậy nên Nhã Nhã của chúng ta là bé gái tuyệt vời nhất.”