“Là em té, nhưng khiến Tiểu An nhà anh chịu đau không ít đấy.” Cố Trạch vươn tay kéo Cố An vẫn còn nằm trên đất.
Lúc này, hai người đàn ông tóc vàng giống hệt nhau đứng cùng một chỗ. Một người thì vô cảm lạnh lùng. Một người thì tươi cười như gió xuân lất phất, trông vô cùng quyến rũ, cũng rất dễ phân biệt. Khi Tập Nhã muốn lên tiếng xin lỗi thì bị sự xuất hiện của Mâu Hành cắt ngang.
“Tống, có thể cảm giác được những sự tồn tại khác sao?” Mâu Hành cau mày. Vẻ mặt nghiêm trọng.
Nghe thấy Mâu Hành nói. Vạn Tống lại sử dụng dị năng của mình, cẩn thận cảm nhận dao động dị năng trong khu vực này. Khi mở mắt ra lần nữa, anh lắc đầu: "Trong khu vực này ngoại trừ những tang thi cấp thấp, không có quá nhiều tang thi bậc ba tồn tại.”
Mâu Hành trầm ngâm: "Được ... Bây giờ lập tức đi ngay. Sau khi thu thập xong vật tư y tế liên minh yêu cầu. Chúng ta nhanh chóng rời đi. Lần này sẽ không dọn dẹp tầng lầu.”
Mâu Hành không giải thích lý do. Nhưng bọn họ đều là đồng đội mấy năm cùng trải qua sinh tử. Mọi người liền không hỏi nhiều, trực tiếp thi hành mệnh lệnh.
Sau khi tiến vào bệnh viện. Mặc dù ánh sáng chỉ giảm đi một chút, nhưng cái cảm giác âm u đè nặng lên hơi thở này vẫn chui rút vào lòng người. Trong đây tràn ngập mùi thối rữa. Bởi vì đám tang thi đều bị tập hợp để tấn công đám người Cố An, cho nên lúc này bệnh viện trống không. Bởi vì đã lâu không được tu sửa, tiếng bước đi đều vang vọng trên mặt đất, phá vỡ sự im lặng chết chóc của nơi này.
Dựa theo đội hình, mọi người khám phá khu vực này từng chút một. Mục tiêu là tiến vào khoa phóng xạ cùng khoa kiểm nghiệm. Trong lộ trình này mọi người đều đã trong tư thế sẵn sàng đối phó với kẻ địch. Nhưng cuối cùng khi Vạn Tống đưa hết vật tư mục tiêu vào không gian, thì hiện tượng lạ cũng không có xuất hiện.
“Không được thiếu cảnh giác. Lui ra!” Mâu Hành bắt đầu lui xuống.
Tuy nhiên, chân trước của Mâu Hành còn chưa hạ xuống. Anh đã đổi hướng, đạp lên mặt đất, lôi đình trong tay phải nhanh chóng ngưng tụ một cây thương dài ném vào một bên bức tường của cửa khoa. Ngay sau khi Mâu Hành ra đòn, các thành viên khác trong đội lần lượt tiến vào trạng thái kích hoạt dị năng để ứng phó với tình huống tệ nhất.
“Đùng” Lôi đình là dị năng hủy diệt mạnh nhất. Sức mạnh của nó có thể đập tan vạn vật thành từng mảnh. Lấy chính dương cương uy năng!
Bức tường bị bắn phá tan rã trước khi nó còn chạm vào ngọn giáo lôi đình. Vụn đá bay tứ tung. Có thể thấy được năng lượng khủng khϊếp của Mâu Hành trong đòn đánh tùy tay này.
Khói bụi bay đầy trong không khí. Lôi điện vẫn tỏa ra ánh sáng trắng tím kèm theo tiếng lẹt xẹt. Khi khói bụi tan biến dần dần xuất hiện một bóng người. Đồng tử của mọi người dựng ngược. Tâm cơ nhướng lên. Chẳng qua là bóng người này đang cầm ngọn giáo lôi đình mà Mâu Hành đã phóng ra!
"Thật là một con người nhạy bén. Thực lực cũng không tồi. Thảo nào có thể gϊếŧ chết chồng tôi…” Giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ xuất hiện. Đồng thời bộ dáng của cô ta cũng lộ ra. Là một mỹ nhân, với mái tóc dài màu đay, màu son đỏ thẫm, mặc một chiếc váy dài màu đỏ tươi rất sạch sẽ và xinh đẹp.
Tuy nhiên, khi cô ta nhìn lên, bên mắt phải được che bởi mái tóc dài, xuất hiện tình trạng hư thối. Bên trong còn có những con giòi loằng ngoằng trắng nhách đang bò lang thang. Cô ta giơ tay lau đi mắt phải, bắt lấy bọn giòi trong hốc mắt ném xuống mặt đất: "Thật xấu đúng không. Nhưng không sao. Sau khi ăn thịt các người tôi sẽ trở về dáng vẻ giống như trước đây."
“Giống như trước đây? Cô hiện tại chỉ có thể gọi là đồ vật. So với trước đây một chút cũng không giống.” Mâu Hành nhìn thấy chính mình bị công kích liền âm thầm hóa giải. Biểu tình trên mặt không chút thay đổi. Nhưng trong lòng cũng không khỏi thở dài: “Là bậc năm. Khó trách Vạn Tống không thể phát hiện ra nó.”