Thời gian như ngưng đọng. Tập Nhã cảm giác trái tim đập mãnh liệt tựa như sắp nhảy khỏi l*иg ngực. Cô bắt đầu hối hận rồi. Hai mắt nhắm chặt sợ hãi, nước mắt không biết từ đâu không ngừng trào ra, trong lòng thầm nói: “Chị ơi…”
Bởi vì nhắm mắt lại, Tập Nhã đã hoàn toàn bỏ qua sự ngạc nhiên trong mắt của Vạn Tống cùng cái nhếch môi của anh: “Một cô gái ngốc……”
Ngay sau đó Tập Nhã biến mất, thay vào đó chính là Mâu Hành toàn thân được bao quanh bởi sấm sét. Anh ta đấm vào đầu con tang thi mặc đồ vest, mà con tang thi cũng không biết xui xẻo thế nào lại đập vào nắm đấm của Mâu Hành.
“Đùng!” Con tang thi mặc vest bị hất văng ra xa ngay lập tức với ánh mắt kinh hãi. Thân hình của nó vẫn không ngừng vặn vẹo, bị Mâu Hành nhấc chân một cái đã hoàn toàn mất đi sức sống.
Còn Tập Nhã bị dịch chuyển ra xa, bởi vì động lực không giảm, theo quán tính cô loạng choạng ngã về phía trước, đập thẳng vào lòng ngực của Cố An.
Cố An lúc này đang bị thương. Không nói đến việc dị năng bị suy giảm. Vết thương trên người anh chính là đau tận xương tủy. Mặc dù vẫn có thể chịu được va chạm của Tập Nhã. Nhưng anh cả người trực tiếp ngã trên mặt đất. Tay của Tập Nhã còn vừa vặn chống ở ngực của Cố An, cũng là nơi anh bị thương nghiêm trọng nhất.
"Aiss..." Cố An toát mồ hôi đau đớn. Ngay cả khi đã quen với loại đau đớn này cũng có chút không chịu nổi. Ánh mắt lạnh lùng đầy tức giận trừng mắt nhìn Tập Nhã. Nhưng lúc này Tập Nhã như cũ vẫn nhắm chặt mắt, không nhìn thấy Cố An đang tức giận.
Cho đến khi một giọng nói khó chịu vang lên: "Em còn muốn nằm trên người cậu ấy bao lâu!"
Nói còn chưa đủ. Du Viêm Hiên trực tiếp nhấc Tập Nhã ra khỏi người Cố An. Khi Tập Nhã nghe thấy giọng nói của Du Viêm Hiên, cô rùng mình mở mắt. Cô ngây ngốc sờ sờ cơ thể, phát hiện bản thân không bị thương, liền thở phào nhẹ nhõm vì vẫn còn sống sót.
"Không phải vừa rồi cứu người rất anh dũng sao? Sao bây giờ lại rụt rè sợ chết như vậy?" Du Viêm Hiên chọt vào đầu Tập Nhã, tức giận cười nói.
"Tôi ... Tôi không nghĩ nhiều. Chỉ cảm thấy đội phó có thể không thoát được ...Dị năng không gian dường như ... Yếu ... Tôi ... Giúp…" Giọng nói của Tập Nhã sẽ luôn yếu hơn một quãng tám khi đối mặt với Du Viêm Hiên.
“Giúp cái rắm! Em dị năng gì cũng không có còn đòi giúp cậu ấy? Có phải là em bị rớt não rồi không! Cậu ấy yếu! Ai nói với em là dị năng giả không gian yếu vậy! Tôi liền đem cái đầu của người đó làm bóng mà đá! Tống quản gia và đội trưởng là hai dị năng giả bậc bốn duy nhất trong đội. Em nói cho tôi em làm thế nào có thể giúp cậu ấy?” Du Viêm Hiên cảm giác ghét sắt không thành thép cứ lởn vởn trong lòng không thể tiêu tan. Não của Tập Nhã là miễn cưỡng nhặt lên. Anh ta còn thực sự tưởng đầu của Tập Nhã được phổ cập các thông tin khoa học rác rưởi.
Tập Nhã có chút ủy khuất. Sao cô có thể biết nhiều như vậy. Khi đó đầu óc của bản thân có suy nghĩ của chính nó, cũng không cho phép cô nghĩ nhiều a. Tập Nhã mím môi không nói. Nhìn thấy bộ dáng của Tập Nhã. Du Viêm Hiên cũng nhụt chí. Anh là vì cái gì không thể hiểu được tính cách của nha đầu này a! Không thể hiểu được!
“Nhóc Viêm. Nhã Nhã cũng là có ý tốt.” Vạn Tống mỉm cười bước tới hỏi Tập Nhã: “Chị gái em hình như gọi em như vậy. Anh cũng gọi em như vậy không sao chứ?”
“Không sao……” Tập Nhã lắc đầu.
"Mặc dù là ý tốt. Nhưng lần sau Nhã Nhã không được làm như vậy nữa. Tụi anh không dễ bị đột kích như vậy. Trong đội có bất kỳ tình huống nào xảy ra cũng không đến mức cần em che chắn phía trước.” Vạn Tống vỗ vỗ đầu Tập Nhã xem như một lời khiển trách.
Tập Nhã ngay lập tức tìm thấy bóng dáng của Tập Lam trên người Vạn Tống. Mắt cô đột nhiên có chút cay cay…