Chương 15.1: Thù lao

“Cậu ta chính là Tiểu An. Tên Cố An, là em của Cố Trạch. Dị năng của cậu ấy có chút đặc biệt. Nếu cậu ấy không muốn em chú ý đến, thì em sẽ không thể nhìn thấy cậu ấy.”

Tập Nhã cảm thấy dị năng kia thực sự đáng kinh ngạc. Rõ ràng Cố Trạch rất đẹp trai, cũng là một người rất hào hoa. Kiểu người như anh ấy dù đi đâu thì người khác cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng sau khi ở cùng với Cố An hơn mười ngày, cùng ăn cùng ngủ, cậu ấy lại luôn khiến người khác không chú ý đến mình.

"Xin... Xin chào" Có lẽ là do Tập Nhã quá bất ngờ, ánh mắt cô có chút kích động. Điều này khiến Cố An đảo mắt. Cậu hướng đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô. Sự lạnh nhạt này khiến trong lòng Tập Nhã bất giác run lên. Cô cảm thấy nếu mình không nói ít đi, thì lập tức sẽ bị cậu ấy ăn tươi nuốt sống.

Cố An nhìn thoáng qua Tập Nhã, cái gì cũng không nói, rồi lại xoay người rời đi. Rất lạnh lùng. Rất tàn khốc. Cậu ấy cùng anh trai chính là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

“Đi thôi. Chúng ta đi nhận thù lao.” Vạn Tống dẫn Tập Nhã đi về phía đám đông đang tụ tập.

"Đội trưởng Mâu. Thực sự cảm ơn sự cứu giúp của các anh. Nếu không có các anh, chúng tôi e là đã bỏ mạng ở đây." Người đã trao đổi tên từ trước, Hà Yến, nở nụ cười trên môi, ánh mắt mị hoặc, cơ thể nóng bỏng lộ ra trong bộ vest mạnh mẽ. Sau đó, cô với tư cách là đội trưởng cùng Mâu Hành bắt tay, ngón tay của cô gãi nhẹ trong lòng bàn tay của anh, ý vị gợϊ ȶìиᏂ rất rõ ràng.

“Cô không cần cảm ơn chúng tôi. Chúng tôi chỉ cần nhận được khoản thù lao mà chúng tôi muốn.” Mâu Hành bỏ qua lời gợi mở của Hà Yến. Không thể nhầm lẫn đâu được, đây chính là giọng điệu của dân kinh doanh chính hiệu.

"Đội trưởng! Tất cả chúng ta đều đang đi cùng một con đường. Cứ cho là đội trưởng anh không cần cứu viện. Nhưng bọn họ cũng là đang chống lại tang thi. Các anh bây giờ đòi thù lao thì không khác nào đυ.c nước béo cò.” Một người phụ nữ có vẻ là đội phó, rõ ràng là đang không muốn trả tiền.

"Này. Sao lúc đội trưởng của cô đồng ý lại không nói gì? Bây giờ con mẹ nó trở mặt?”

“Anh!” Khi một người phụ nữ quen thói kiêu ngạo bị mắng như vậy. Cô ta lập tức phát động cuộc chiến bằng một cú đấm. Du Viêm Hiên đương nhiên không sợ. Dị năng của anh có sức bùng nổ cùng lực tấn công đều đứng đầu. Hai người đối đầu với nhau. Kết quả đã được định sẵn.

Người phụ nữ kia phải lùi lại mười mấy bước để ổn định cơ thể. Lòng bàn tay là một màu đen cháy xém cùng những vết bỏng đáng sợ.

Du Viêm Hiên hung hăng nhìn chằm chằm đám người nọ. Hai tay lại phát ra ngọn lửa hừng hực. Đây là nhiệt độ mà dị năng giả bậc hai cũng không thể chịu nổi. Dị năng thực lực đang ở đây, cô không đưa? Tôi liền ở đây sử dụng dị năng.

“Viêm Hiên, Đội trưởng Hà còn chưa lên tiếng. Cậu gấp cái gì?” Hàm ý là nếu thật sự không đưa, thì anh gấp được rồi đấy.

“Vạn Tống.”

Nghe đội trưởng gọi. Vạn Tống nở nụ cười tao nhã nói: "Đội trưởng Hà. Lần này giúp mọi người dọn dẹp 2 con tang thi bậc ba, 32 con tang thi bậc hai, 61 tang thi bậc một. Gặp được nhau chính là có duyên, liền tính mọi người chẵn 60 vậy. Mọi người cũng đừng ngại.”

“Vậy… Vậy… Cảm ơn.” Hà Yến cười có chút miễn cưỡng. Đúng thật là tính ít đi một con tang thi bậc một. Nhưng nghe giọng điệu của Vạn Tống có vẻ như anh đã chiết khấu rất lớn cho bọn họ vậy. Đúng là chi bằng tính đủ cả đi, bây giờ càng nghe càng phiền lòng.

"Mọi người có thể giao số lượng tinh hạch bằng với số lượng tang thi hôm nay chúng tôi đã dọn dẹp là được. Tất nhiên, nếu không có nhiều tinh hạch như vậy cũng không thành vấn đề. Chúng tôi sẽ không làm khó cô. Theo tỷ giá hối đoái trên thị trường, có thể quy đổi tinh hạch thành thực phẩm. Ừm, nhưng việc đổi tinh hạch thành thực phẩm này chỉ là một trường hợp. Những người khác có thể sẽ không chấp nhận nó. Điều này phải nói rõ ràng, để tránh xảy ra xung đột.”