Chương 11.2

Có lẽ Du Viêm Hiên khi tức giận như vậy cũng không có nghĩ nhiều. Chỉ là anh ấy không thích xung quanh có mùi, sau khi cẩn thận phân tích, chẳng lẽ bọn họ thật sự không chịu nổi mùi mồ hôi sao? Rốt cuộc tại sao bọn họ lại coi Tập Nhã trở thành vật trang trí giường mà không động đến? Ngủ cạnh chăn ga bốc mùi như vậy thì làm sao có thể chịu được?

Buổi tối, sau khi làm xong mọi việc, Tập Nhã cuối cùng đi vào phòng tắm. Cô vẫn luôn không thích việc tắm rửa. Có những lý do cô được chị gái dạy từ nhỏ, một phần khác là do cô không muốn chạm vào nước lạnh thấu xương.

Trong tiếng sột soạt, Tập Nhã cởϊ qυầи áo rồi đi đến vòi hoa sen. Cô run rẩy bắt đầu tắm rửa sạch sẽ từ cổ, ngực đến vòng eo rồi lại đưa tay chà rửa bên dưới rậm rạp của mình cùng phần đùi.

Tắm vòi sen một lúc đối với cô như cực hình vậy. Tập Nhã khỏa thân ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy cơ thể chờ cơn lạnh qua đi. Cô lạnh đến cơ thể xanh tím co lại thành một quả bóng, trông rất đáng thương.

Sau khi bộ đồ lót duy nhất được giặt sạch, Tập Nhã chỉ có thể mặc một chiếc áo phông rộng của đàn ông. Vì dáng người nhỏ nhắn của cô nên chiếc áo liền dài đến đầu gối. Trở thành một bộ quần áo ngủ đủ tiêu chuẩn.

Tập Nhã kiềm chế sự run rẩy của mình bước ra ngoài. Cô bò lên tầng 2. Mặc dù Tập Nhã rất muốn che giấu sự hỗn loạn dưới lớp quần áo của mình, nhưng những chấm nhỏ nhô lên trên áo phông vẫn lộ rõ

khi cô bước đi. Toàn thân mờ mịt hơi nước, vài giọt rơi xuống giữa xương quai xanh. Cô như dịu dàng đi một chút.

“Thật là quên mất. Có thể em ấy không chịu được nước từ dị năng của Cố Trạch.” Ngụy Chính Thanh nhìn thấy màu xanh không tự nhiên trên làn da trần của Tập Nhã.

"Hừm, đó là do cô ta tự làm khó mình. Rõ ràng chỉ cần một tiếng có thể giải quyết, liền một hai chịu trận đến tận bây giờ. Trách ai được!” Du Viêm Hiên bĩu môi khinh thường nói.

“Ồ, nghe giọng điệu của cậu. Không phải sáng sớm nay thằng nhóc cậu đã để ý đến người ta sao? Vẫn không thích người ta à?” Cố Trạch giọng điệu kỳ quái nói.

"Im ngay tên chết tiệt. Lão tử sẽ thích loại con gái bẩn thỉu này sao? Đầu óc cậu là có vấn đề đi?" Nghe được lời trêu chọc của Cố Trạch. Du Viêm Hiên tự hỏi cảnh tượng chính mình vừa rồi nhìn chằm chằm mấy hạt đậu không lẽ bị nhìn thấy? Suy nghĩ này khiến Du Viêm Hiên lập tức thẹn quá hóa giận.

“Không phải thì thôi. Có gì cậu phải làm ầm lên vậy? Tôi chỉ hỏi thôi. Nếu cậu không thích, vậy thì tôi xuống tay trước.” Cố Trạch nói nhẹ, nhưng đồng thời cũng thu hút sự chú ý của những người đàn ông.

"Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi ngại. Cũng lâu như vậy , tôi cũng thích tính cách của cô ấy. Tôi đã nói trước, các anh đừng có giành với tôi." Cố Trạch đặc biệt liếc mắt nhìn Du Viêm Hiên.

“Thật đúng là một tên không kén ăn. Nếu cậu muốn động vào cô ấy đến vậy, cũng không ai ngăn cậu. Cậu hứng lên thì chính là như vậy.” Du Viêm Hiên mỉa mai nói.

“Vậy thì không cần cậu nhọc lòng, tôi chơi vui vẻ là được. Tiểu An có muốn chơi cùng hay không?” Cố Trạch quay đầu lại hỏi người đàn ông bên cạnh vẫn chưa lên tiếng. Anh ta đáp lại bằng cái lắc đầu.

“Vì thì tiếc quá.”

“Đừng đi quá xa.” Là người mình đưa tới, .Mâu Hoành vẫn là nhắc nhở một câu.

"Đội trưởng yên tâm. Anh biết mà, từ trước đến nay tôi không bao giờ ép buộc phụ nữ. Tôi thích vun đắp tình cảm trước. Sau đó, tôi sẽ cởϊ qυầи ra, đặt cái đó vào và nã pháo."

Rất rõ ràng, một cuộc chiến sắp xảy ra.

“Cái gì nên làm thì làm, đừng có như bọn trẻ con nữa.” Mâu Hành xoa trán bất lực. Tuy rằng hai người đều đã hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi. Nhưng vẫn hệt như bọn trẻ con không chịu lớn.

Đội trưởng đã lên tiếng, hai đứa trẻ ngây ngô cũng trợn mắt nhìn nhau, kết thúc cuộc đấu khẩu.