Chương 13: Trừng phạt

Bốn năm người đàn ông gầy như cây gậy liếc nhìn nhau, ngay sau đó xông đến vây quanh xe ba bánh.

Ánh mắt bọn họ trắng dã, mặt hóp miệng cười rộng hoác, tham lam vươn tay muốn cầm lấy bánh mì và nước khoáng.

[Tích, kiểm tra thấy có hành vi cướp bóc xuất hiện, mở ra hình thức tấn công.

Ký chủ muốn chọn lựa phương thức trừng phạt nào:

Điện giật, vạn tiễn xuyên tim, ngũ mã phanh thây,...]

Khương Hòa không chút hoang mang nhìn bọn họ một cái, nhẹ nhàng nói hai chữ:

"Điện giật."

Giọng cô không lớn, nhưng mấy người đang ở gần muốn đổi đồ vật lại nghe thấy rõ ràng.

Mọi người khó hiểu không biết ý cô là gì, đúng lúc này mấy tên đàn ông muốn đoạt đồ vật đột nhiên run đùng đùng, giống bị sét đánh: hai mắt trợn lồi, sắc mặt tái nhợt, vài giây sau biến thành mấy đống thi thể cháy khét đen xì.

Khương Hòa liếc mấy người đấy vài giây rồi bình tĩnh nhìn những người khác, thanh âm bằng phẳng không có cảm xúc:

"Muốn mua đồ vật của tôi phải tuân thủ quy củ tôi đưa ra.

Nếu không kết cục của mấy người sẽ giống bọn chúng, đã hiểu chưa?"

Không khí yên tĩnh đến phát sợ, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, kinh hoàng không dám hít vào thở ra.

Đến khi Khương Hòa nhắc nhở lần nữa bọn họ mới giật mình tỉnh táo lại.

"Được rồi, ai muốn mua nước và bánh mì có thể tìm tôi làm thẻ tích phân, vàng bạc châu báu đều có thể đổi thành tích phân để mua thức ăn."

Chưa tới nửa phút đã có năm người chết bất đắc kỳ tử, nếu ở trước mạt thế thì bọn họ chắc chắn bị dọa chạy toán loạn.

Nhưng hôm nay những người đứng ở đây đều trải qua sự tàn khốc của mạt thế, thi thể của đồng loại nằm ở khắp mọi nơi, có khi còn phải ngủ cạnh nơi có người chết, vì thế không ai còn sợ hãi hoảng loạn nữa.

Điều khiến họ kinh ngạc là năng lực của Khương Hòa, trước khi gió lốc đến và sau khi sống sót sau gió lốc cô như thay đổi thành một người khác.

Nhưng so sánh với đồ ăn thì tất cả những thứ đáng giật mình ấy chỉ râu ria không cần quan tâm.

Sống sót, mới là quan trọng nhất.

Mấy chục người xông lên đùn đẩy nhau, vì muốn cướp được đồ ăn mà lôi kéo dẫm đạp người bên cạnh, âm thanh ầm ĩ hỗn loạn vang lên liên tiếp:

"Khương Hòa, tôi có đồ vật có thể đổi đồ ăn, cho tôi làm thẻ trước đi!"

"Tôi cũng có, tôi cũng có!"

"Không, tôi trước, đừng có chặn đường!"

Khương Hòa lấy một cái loa mà hệ thống vừa đưa cho, cho miệng vào hô to:

"Tất cả trật tự xếp hàng, không cần chen chúc, từng người đi tới, khi nào an tĩnh lại tôi mới bắt đầu làm thẻ."

Cô vừa dứt lời, đám người im lặng ngay lập tức, thành thật xếp thành một hàng chỉnh tề dài hai chục mét.