"Ngọa tào*! Em gái này thật trâu bò! Cô ấy vậy mà có thể xử lý được một con bạch tuộc cuồng nhãn!!"
*Ngọa tào: Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị report, trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân…
Ở trong một tòa nhà gần đó, Lý Duy cầm kính viễn vọng kiếp sợ nhìn về phía những người khác cập nhật tình hình chiến đấu.
Tuổi của cậu ta cũng không lớn, nhiều lắm cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ non nớt, lúc này cậu ta đang trợn tròn mắt lên.
Trong căn phòng này có tổng cộng sáu người tất cả.
Gồm bốn nam hai nữ.
Bọn họ đã trốn thoát từ một tiểu khu khác.
Tiểu khu kia đã bị quái vật và tang thi chiếm lĩnh, trong quá trình chạy trốn bọn họ đã mất đi vài người đồng đội.
Trên cơ thể của mấy người dù ít hay nhiều thì cũng đều có thương tích, vì vậy nên họ mới tìm một địa phương an toàn để nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại.
Sau đó, bọn họ nghe thấy từ xa truyền đến tiếng hát tê tâm liệt phế như quỷ ma gào thét.
Cả đám người đều đồng loạt nổi da gà.
Giọng hát "thần tiên" gì vậy!
Trên đời này vậy mà lại có một giọng hát khó nghe như vậy!
Đương nhiên trọng trọng điểm không nằm ở việc ca hát, mà là ——
Có người dám bật nhạc to đến như vậy, chẳng nhẽ không muốn sống nữa hay sao?
Đây không phải là đang nói cho đám quái vật và tang thi biết mình đang ở đâu hay sao!
Với tâm tình phức tạp, Lý Duy lấy kính viễn vọng ra nhìn thử, may mắn thấy được toàn bộ quá trình chiến đấu của Tang Lạc.
Thấy vậy, cậu ta liền sợ ngây người.
Nghe cậu ta nói xong, những người khác cùng sôi nổi cầm lấy kính viễn vọng để nhìn thử.
Một lát sau, đám người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không thể tin tưởng được.
Bọn họ cũng đã từng đυ.ng phải Bạch tuộc cuồng nhãn, lúc ấy đội ngũ vẫn còn đến mười mấy người, trong đó có hơn một nửa là dị năng giả.
Kết quả, chẳng những không thể gϊếŧ chết được Bạch tuộc cuồng nhãn, mà đội ngũ của bọn họ còn hy sinh mất bốn người.
Cuối cùng chỉ có thể chạy trốn.
"Cô ấy nhất định là có dị năng, hơn nữa còn vô cùng mạnh."
"Không nhất định."
Đội trưởng của nhóm sáu người này, Lâm Hướng Chi, có chút suy yếu mà ho một tiếng, anh ta đã thức tỉnh dị năng hệ hỏa cấp B, là dị năng giả mạnh nhất trong sáu người, cũng là người bị thương nặng nhất.
"Cô ấy hẳn là đã tìm được nhược điểm của Bạch tuộc cuồng nhãn." Anh ta thấp giọng nói.
"Anh đang nói đến nhược điểm của Bạch tuộc cuồng nhãn…. Nó sợ âm thanh khó nghe?" Một trong hai người phụ nữ, Trần Lệ Lan là người đầu tiên phản ứng lại.
Những người khác: "!!!"
Bọn họ cũng chính là vì không biết nhược điểm của Bạch tuộc cuồng nhãn là gì, cho nên mới vô lực đến vậy khi chiến đấu với nó.
Hóa ra nhược điểm của nó là âm thanh sao.
Lâm Hướng Chi gật đầu, ánh mắt có chút hưng phấn, đây chính là một kinh hỉ ngoài ý muốn: "Nếu không phải là để quấy nhiễu Bạch tuộc cuồng nhãn thì đối phương cũng sẽ không bật loại bài hát đấy to như vậy."
Cũng không thể chỉ bật lên để trợ hứng đi.
Nhớ lại giọng hát kinh dị đến ma quỷ còn phải ghê tởm, bọn họ giống như là đã hiểu ra.
"Nếu thật sự là như vậy, thì nếu sau này gặp phải Bạch tuộc cuồng nhãn thì chúng ta có thể đối phó với nó được rồi!" Người phụ nữ còn lại, Trần Duyệt không nhịn được mà hưng phấn nói.
Lý Duy xoa xoa mũi mình: "So với việc có thể đối phó với nó, thì tôi càng muốn không gặp phải nó hơn."
Nhớ tới mấy người đồng đội đã phải hy sinh vì Bạch tuộc cuồng nhãn, đám người nhất thời trầm mặc, không khí có phần đông cứng lại.
Cuối cùng Lâm Hướng Chi lên tiếng, nói rằng tiểu khu này so với những chỗ khác thì có ít tang thi và quái vật hơn, bọn họ nên nhân cơ hội này mà dưỡng thương cho tốt, rồi lại tính toán tiếp sau.
Lý Duy tuổi còn nhỏ, cũng chỉ bị thương nhẹ, so với những người khác thì có vẻ vẫn còn khá sung sức.
Cậu ta cũng không nghỉ ngơi mà thường xuyên lấy kính viễn vọng nhìn về phía sân thượng phía bên kia.
Cậu ta thật sự rất tò mò và bội phục với em gái đã xử lý Bạch tuộc cuồng nhãn kia.
Đáng tiếc cô gái ấy rất nhanh đã rời khỏi sân thượng, chỉ để lại hai người còn lại dọn dẹp, hẳn đó là đồng đội của cô.
"Hình như bọn họ đang băm nhỏ thi thể của Bạch tuộc cuồng nhãn ra…. Rồi ném đi khắp tứ phương…."
???
Trong lòng Lý Duy tràn đầy sự khó hiểu, đây là loại thao tác gì vậy?
Sao không trực tiếp ném thi thể đi, mà lại băm nhỏ ra rồi mới ném….
Đồng đội suy đoán:
"Có thể là cho hả giận chăng?"
"Hay là để rèn luyện thân thể?"
"Sao không phơi nó làm thành bạch tuộc khô để ăn đi…."
"Sao mà được chứ, thịt của quái vật làm sao có thể ăn được!"
Lưu Văn Thụy nhướng mày, lạnh lùng nhìn bọn họ, không kiên nhẫn nói:
"Quan tâm đến bọn họ làm gì chứ! Đó là chuyện của người ta. Nếu tinh thần của các người đã tốt như thế rồi thì đi ra ngoài gϊếŧ thêm tang thi đi, đừng có ở chỗ này mà nhiều chuyện nữa."
Lưu Văn Thụy thức tỉnh dị năng hệ thổ cấp C, thấp hơn so với Lâm Hướng Chi một cấp, nhưng hắn ta còn thức tỉnh cả thiên phú cộng sinh [Cơ thể cường tráng].
Xét về tổng thể thì anh ta cũng không kém hơn Lâm Hướng Chi là bao.
Hiện tại Lâm Hướng Chi đang bị thương nặng, Lưu Văn Thụy chính là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong đội ngũ.
Khi thấy hắn tức giận, mọi người liền hoảng sợ, không dám nói thêm gì nữa.
Lâm Hướng Chi nhìn về phía Lưu Văn Thụy, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.