Con tang thi giận dữ tột độ mà lao về phía Tang Lạc.
Nó không thể sử dụng miệng, muốn ăn cũng không thể ăn được, hẳn là nó muốn dùng móng vuốt cào chết cô, hoặc là dùng cơ thể to lớn của mình đè chết cô.
Tang Lạc bình thản mà nhìn nó, có chút tiếc nuối mà nhíu mày.
Tang thi có tôn nghiêm hay không cô cũng không care.
Nhưng có vẻ không thể kí©h thí©ɧ nó thăng cấp tiếp được rồi.
Hệ thống: "...."
Hệ thống bất lực gào thét: "Nếu nó thật sự tiến hóa lên cấp ba thì thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn mất."
Tận thế chỉ vừa mới bắt đầu, thậm chí còn chưa đi vào điểm chính đâu.
Nó nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà vô cùng tò mò hỏi: "Sao thân thủ của cô lại tốt như vậy?"
Sự trôi chảy khi chiến đấu với tang thi kia, căn bản không phải là điều mà người thường có thể làm được.
Tang Lạc: "Kiếp trước có học qua."
Hệ thống rất muốn hỏi: Kiếp trước cô không phải là học vẽ bùa rồi sao?
Kiềm chế lại nào.
Dù sao thì cũng không có quy định nào là người vẽ bùa không thể có thân thủ tốt.
Nó cũng không thể tiếp tục đào sâu vào kiếp trước của Tang Lạc được.
Đều có quy tắc cả.
Nếu số liệu về quá khứ của ký chủ chỉ có Chủ Thần mới có quyền để xem, thì kẻ làm công như nó cũng không thể hỏi thăm được.
—— Đương nhiên, nếu ký chủ tự mình nói ra, như vậy thì không sao cả.
Nhưng vị ký chủ này của nó, nhìn thế nào cũng không thấy giống loại người lương thiện có thể chủ động giải đáp thắc mắc của người khác.
Nhưng cô lại có thể vẽ bùa….
Nó cảm thấy hơn nửa là cô đã dựa vào việc lừa gạt hãm hại người khác để duy trì nghề nghiệp làm thuật sĩ giang hồ, có chút nhân tính nhưng lại không làm chuyện mà con người nên làm.
Cho nên thường xuyên bị đuổi gϊếŧ, bị bắt phải rèn luyện nên thân thủ như bây giờ.
Cuộc nói chuyện giữa một người một hệ thống cũng không ảnh hưởng đến Tang Lạc có khả năng làm hai việc cùng lúc.
Những đòn tấn công của tang thi thường với tốc độ nhanh, đánh ngã con người, sau đó dùng miệng cắn xé.
Cách thức vồ mồi của nó thường ít sử dụng đến móng vuốt.
Việc không thể dùng miệng đối với tang thi tương với việc lão hổ bị nhổ hết răng vậy.
Mà tốc độ của nó lại bị Ninh Tử Thu kiềm chế lại, kết quả ai cũng có thể đoán được.
Đối mặt với sự tấn công tràn đầy giận dữ và hỗn loạn của tang thi, Tang Lạc lắc đầu ngao ngán: "Cứ ngoan ngoãn mà làm thú cưỡi của ta không phải là tốt hơn sao?"
Tang thi: "...."
Có lẽ ý thức được việc mình thật sự không phải là đối thủ của Tang Lạc, tiếp tục như này cũng sẽ chỉ tự rước lấy nhục.
Sau khi rống lên một cách tức giận, nó một lần nữa chuyển mục tiêu thành Hồ Linh Linh mà hướng tới.
Hồ Linh Linh: "...."
Hồ Linh Linh mau chóng chạy trốn với vẻ mặt đưa đám.
Cô ấy vừa tức vừa sợ mà hét to: "Thật quá đáng! Tao còn đã mở ô cho mày đấy, đồ sói mắt trắng*!"
*Sói mắt trắng: Kiểu người không biết ơn.
Khi đang gian nan trốn tránh sự tấn công từ tang thi, cô ấy nhìn thấy Tang Lạc rút ra hung khí —— chính là cái nhíp mà lúc trước cô đã dùng để mở bug hạ tang thi.
Trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác an toàn, cô ấy nghĩ: Tang Lạc khẳng định là muốn cô ấy đánh lạc hướng tang thi, rồi sau đó một lần nữa không chế tang thi.
Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy thân hình mảnh khảnh của cô căn chuẩn đúng góc độ, chuẩn xác mà đâm cây nhíp ở trên tay vào vết thương còn lưu lại ở huyệt thái dương của tang thi.
Chỉ là lần này, cô không có dừng lại ở ngay ngoài đại não, mà là trực tiếp đâm xuyên qua.
Tang thi cấp hai ngã xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề, toàn bộ thang máy giống như đều rung lên.
Hệ thống cho rằng cô sẽ tiếp tục khống chế tang thi, bị tình tiếp đảo ngược này làm cho kinh hãi: ".... Sao cô lại gϊếŧ chết nó rồi?"
Tang Lạc: "Thành toàn cho tôn nghiêm của nó."
Hệ thống: "...." Có lòng tốt như vậy sao?
Hồ Linh Linh ngơ ngác nhìn con tang thi nằm im không chút nhúc nhích trên mặt đất, hậu tri hậu giác ý thức được——
Nhất định là do Tang Lạc thấy tình huống quá mức nguy hiểm, lo lắng cô sẽ bị tang thi làm cho bị thương, cho nên mới từ bỏ việc khống chế tang thi, lựa chọn trực tiếp đánh chết nó.
Cô ấy cảm động muốn khóc.
Đây chính là tang thi đã tiến hóa có thể dùng siêu tốt giúp bọn họ có thể đi ngang đó nha.
Tang Lạc còn phải dùng nó như thú cưỡi nữa.
Hồ Linh Linh vô cùng cảm động, nghẹn ngào muốn nói bày tỏ lòng trung thành của mình: "Tang Lạc, tớ…."
Trong không gian thang máy chật hẹp, vang lên giọng nói có chút đáng tiếc kèm theo của Tang Lạc.
"Nếu mày đã không muốn thì tao đành phải tiễn mày một đoạn đường vậy."
Cô rũ mắt nhìn thi thể tang thi trên đất, vẻ mặt cực kỳ ảm đạm.
Hồ Linh Linh: "...."
Tang Lạc nhìn cô ấy: "Cô muốn nói gì sao?"
Nước mắt của Hồ Linh Linh nghẹn lại, chảy ngược vào trong: ".... Dọa tớ sợ muốn chết rồi."
Tang Lạc: "Bị dọa thêm vài lần là sẽ tốt lên thôi."
Hồ Linh Linh: QAQ
Thang máy cuối cùng cũng đến nơi.
Ở mỗi tầng của chung cư có hai hộ, nhà của Tang Lạc là căn phòng 2201, ở trên cửa phòng 2202 phía đối diện có một dấu bằng tay máu đã khô.
Cô nhìn thoáng qua, rồi thu hồi tầm mắt, dùng dấu vân tay mở khóa cửa.
Hệ thống: "Cẩn thận! Có tang thi!!!"
Tang Lạc: "Ta biết."
—— Cửa vừa mới mở ra một cái, một mùi hôi thối liền xộc ra, cô muốn không biết cũng khó.
Hệ thống: "...."
Cô bình tĩnh như vậy làm cho dấu chấm than tôi dùng trông thật là dư thừa.
Tang Lạc: "Có mấy con?"
Hệ thống nhìn xuyên qua cái cửa đã được mở khóa kia, thấy được: "Một con, mặc đồng phục của nhân viên quét dọn."