Chương 17: Ngày thứ mười bảy làm cá mặn

Mắt thấy Tang Lạc sau khi có thú cưỡi liền muốn rời đi, hệ thống không nhịn được mà nói: "Ký chủ, cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô không đợi cứu viện để đi đến căn cứ là để đi đâu không?"

Được hai người kia kẻ tung người hứng cùng nên tâm tình cô rất vui vẻ, hào phóng nói cho nó biết: "Về nhà đó."

Gia cảnh của Tang Lạc rất tốt.

Sau khi lên đại học, cha mẹ sợ cô không quen ở trong ký túc xá, liền mua cho cô một căn chung cư cao cấp ở gần đó.

Tuy rằng nhân duyên của Tang Lạc ở trường không tốt, nhưng mà cô hào phóng, cho nên không ảnh hưởng đến việc cô có rất nhiều "bạn bè".

Cô còn thường xuyên dẫn người đến chung cư mở party.

Vì vậy, ở trong chung cư có chuẩn bị rất nhiều rượu, ngoài ra còn có một cái tủ lạnh lớn, trong đó có nguyên liệu nấu ăn rất phong phú.

Tang Lạc sờ vào cái bụng xẹp lép của mình, nói: "Hiện tại ta đang rất đói bụng, điều cấp thiết phải làm bây giờ là bỏ thêm đồ ăn ngon vào."

Hệ thống vẫn còn chưa từ bỏ ý định: "Có thể đi siêu thị mà, đến lúc đó cô muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, hoàn toàn có thể ăn từ giờ đến mai khi cứu viện tới, chờ sau khi đến căn cứ rồi, sẽ còn có càng nhiều đồ ăn ngon đang chờ cô."

Tang Lạc lười phải vạch trần chút tâm tư nhỏ này của nó: "Căn cứ có quá nhiều người."

Hệ thống: ".... Cho nên?"

Tang Lạc: "Ta mắc chứng sợ xã hội."

Hệ thống: "???"

Hệ thống: "...."

Thật là một lý do khiêm tốn và không hề kỳ lạ một chút nào.

Cô có dám thề là mình không nói trái với lương tâm hay không!

Ý thức được ký chủ oan gia của mình quyết tâm muốn ném cốt truyện đi mà làm bừa, hệ thống đành phải an ủi chính mình, ít nhất thì hiện tại cô vẫn còn sống mà không phải sao?

Nó bình tĩnh lại hòa khí nói: "Vậy cô tính toán cứ như vậy trực tiếp trở về?"

Ra khỏi phòng ý tế, liệu tang thi sẽ bỏ qua được hương thơm ngào ngạt của thịt tươi sao?

Có thú cưỡi là tang thi thì sao chứ, nó còn có thể ngăn cản đồng loại của mình không chạy tới sao.

Hệ thống cảm thấy cô chính là đang tìm đường chết.

…. Nó hoài nghi cô chính là đang cố ý!

Tang Lạc hỏi nó: "Thú cưỡi của ta có phải là tang thi cấp hai duy nhất trên thế giới hay không?"

Hệ thống: "Đúng vậy."

Tang Lạc lại hỏi: "Các con tang thi khác đều là tang thi bình thường cấp một đúng không?"

Hệ thống: ".... Đúng vậy."

Tang Lạc: "Tang thi cấp hai cao hơn tang thi cấp một một cấp, dựa theo giả thiết, hiện tại thú cưỡi của ta chính là NO.1 giới tang thi, tang thi cấp một bình thường đều phải kêu nó một tiếng đại ca, hiểu chưa?"

Tuy cơm đã đều bón tới miệng, nhưng vì suy nghĩ đến chỉ số thông minh của hệ thống nên Tang Lạc tri kỷ lại hỏi thêm một câu: "Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện ra, từ sau khi thú cưỡi của ta tiến hóa, xung quanh phòng y tế không xuất hiện con tang thi nào khác sao?"

Sau khi ký chủ liên tục thốt ra bốn câu kinh động lòng người với những dấu chấm hỏi rung rinh ở cuối, hệ thống như được khai sáng, lập tức hiểu ra.

Cửa sổ đã bị phá vỡ, cho dù Ninh Tử Thu có dùng thi thể con tang thi kia điền vào chỗ trống, rồi lại dùng tủ chặn lại. Nhưng đã lâu như vậy rồi, cũng không thể đến mức một con tang thi cũng không tiến lại đây.

Không phải là do vận khí tốt, mà là bởi vì ——

Sự chênh lệch cấp bậc giữa các tang thi sẽ hình thành một chuỗi thức ăn nghiêm ngặt.

Tuy rằng tang thi cấp một không đến mức thần phục tang thi cấp hai, nhưng sẽ theo bản năng mà tránh nó đi.

Nghĩa là chỉ cần Tang Lạc không cố ý kí©h thí©ɧ đám tang thi khi —— thì hiện tại tang thi cấp hai có thể cõng Tang Lạc mà đi ngang.

Hóa ra ký chủ không phải đang cố gắng tìm đường chết, mà là có kế hoạch vô cùng rõ ràng, hệ thống vô cùng vui mừng.

Đến nỗi việc trong giọng nói của Tang Lạc không che giấu nổi sự ghét bỏ với chỉ số thông minh của nó, hệ thống cũng tự động xem nhẹ.

Hệ thống cũng tò mò mà hỏi cô: "Nếu thú cưỡi của cô không có tiến hóa, thì cô phải làm thế nào bây giờ?"

Phải biết rằng việc tang thi bị cô kí©h thí©ɧ rồi tiến hóa là hoàn toàn ngoài ý muốn —— mà trước khi nó tiến hóa, Tang Lạc cũng đã có kế hoạch dùng nó để rời đi.

Tang Lạc thản nhiên nói: "Việc đã có kết quả, với ta, không có chữ nếu."

Tuy nhiên, hệ thống lại có thể tìm ra được đáp án từ những lời này của cô: Còn có thể làm sao nữa, chỉ cần cứ xông ra mà đánh thôi.

Lúc này, Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu liếc nhìn nhau, người sau nói: "Tang Lạc, chúng tôi muốn cùng rời đi với cô."

Hồ Linh Linh gật đầu phụ họa.

"Biện pháp mà cô nói đúng là có thể giúp chúng tôi tiếp tục ở lại, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời."

Ninh Tử Thu bất đắc dĩ mà cười khổ.

"Cứu viện thì không biết bao giờ mới tới, tôi và lớp trưởng chỉ có hai người, chúng tôi cũng có giới hạn của mình, nếu thật sự phải đến mức cá chết lưới rách, thì chúng tôi cũng không đấu lại được bọn họ."

Tang Lạc ngoài ý muốn mà rũ mi: "Bên ngoài nơi nơi đều là tang thi, một khi đi ra ngoài thì có nghĩa là phải đối đầu trực diện với chúng nó, rất có thể sẽ chết ngay lập tức, hai người không sợ sao?"

"Sợ." Ninh Tử Thu nhìn thẳng vào mắt cô, thản nhiên nói, "Nhưng tôi nghĩ, cô chắc chắn sẽ không đặt mình vào nguy hiểm, khi cô nói muốn rời đi, thì khẳng định là cô đã có biện pháp an toàn để rời đi."

Sau đó, anh ta tiếp tục nói: "Chân của cô còn đang bị thương, ở một mình cũng không tiện, có tôi và lớp trưởng đi cùng cô có thể tùy lúc mà sai sử, giúp cô làm việc vặt."

Đối với việc Tang Lạc có thể đồng ý cho bọn họ cùng rời đi hay không, trong lòng Ninh Tử Thu không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Trực giác nói cho anh ta biết, cùng Tang Lạc rời đi chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Cho dù phần trăm thành công là không lớn, nhưng anh ta vẫn muốn tranh thủ một chút.