Chương 1: Ngày đầu tiên làm cá mặn

Tháng mười, cây ngô đồng tại trường đại học Minh Đồng vẫn tươi xanh như ngọc.

Dưới ánh nắng chói lọi,chiếu sáng nơi nơi, những hình ảnh khủng khϊếp thảm thiết ở khắp nơi trong khuôn viên trường không thể che dấu.

Vào một tuần trước, màn đêm đột ngột phủ kín bầu trời, bụi màu xám bắt đầu bốc lên từ hư không rồi nhanh chóng biến mất.

Ngay sau đó, có người bất ngờ ngã xuống đất với cơ thể nóng ran co giật.

Khi lần nữa đứng lên, họ đã biến thành những quái vật khát máu, nhào vào tấn công các bạn học bên cạnh.

Khuôn viên trường vốn yên tĩnh, thanh bình trong nháy mắt đã hóa thành địa ngục trần gian.

Tín hiệu liên lạc nhanh chóng bị cắt đứt.

Những nhân viên may mắn còn sống sót đang tránh ở chỗ tốt, chờ đợi cứu viện tới.

Lúc này, tại phòng y tế của trường đang có vô vàn những tiếng cãi vã.

Vương Thiên Lỗi vẻ mặt kích động, sự hoảng sợ và sợ hãi lập lòe trong ánh mắt của hắn ta: "Cô ta đang sốt cao, uống thuốc cũng chưa chắc là có tác dụng, chắc chắn sẽ biến thành tang thi, nếu không ném cô ta ra khỏi ngoài thì tất cả chúng ta đều sẽ chết!"

Thấy mình nói xong vẫn không có ai đáp lại, hắn ta không nhịn được mà tăng âm lượng:

"Chẳng lẽ các người đều muốn trở thành quái vật ăn thịt người sao!"

"Thiên Lỗi nói đúng." Đối diện với ánh mắt của Vương Thiên Lỗi, Lưu Nghĩa Chu nói, "Để Tang Lạc ở đây là quá nguy hiểm cho chúng ta."

"Bên ngoài đều là tang thi, nếu chúng ta ném cậu ấy ra ngoài, thì không phải là tương đương với việc gϊếŧ cậu ấy sao?" Lớp trưởng Hồ Linh Linh nhíu mày, không tán đồng.

Vương Thiên Lỗi nhìn chằm chằm vào cô ta, lạnh lùng nói: "Cô ta lập tức sẽ không còn là con người nữa rồi."

"Tôi ủng hộ việc ném Tang Lạc ra ngoài, nếu không phải do cô ta, thì Dịch Phạn cũng sẽ không phải mất mạng, cô ta thành ra như bây giờ chính là do báo ứng." Hứa Kỳ âm u nói.

Hồ Linh Linh không để ý đến bọn họ. Dù Tang Lạc không được mọi người ưa thích, nhưng cách xử lý này vẫn khiến cô ta cảm thấy lạnh lòng.

Cô ta quay sang hỏi giáo viên y tế Trương Chấn Hoa: "Thầy Trường, thầy cũng nghĩ rằng chúng ta nên ném Tang Lạc ra ngoài sao?"

Trường Chấn Hoa là một người hơi béo, nhìn cô ta , rồi lại nhìn những người khác, lau mồ hôi, lắp bắp nói: "Các bạn học đều nói có lý…."

Đây chính là tương đương với việc đồng ý.

Hồ Linh Linh thất vọng: “Đây chính là gϊếŧ người đó!”

Những người khác đều né tránh ánh mắt, Hứa Kỳ cười lạnh mỉa mai: “Thánh Mẫu à, nếu như cô không đồng ý, vậy thì có thể đi ra ngoài cùng với Tang Lạc.”

Hồ Linh Linh cứng người, rồi mong chờ mà nhìn về phía người nam sinh từ đầu đến cuối vẫn chưa nói gì, Ninh Tử Thu, mong anh ta sẽ đứng chung một chiến tuyến với mình.

Trước ánh mắt của cô ta, Ninh Tử Thu đẩy mắt kính, nói:

"Tại sao phải đuổi cô ấy ra? Chỉ cần trói cô ấy lại rồi nhốt trong phòng thuốc là được rồi."

"Nếu cô ấy có trở thành tang thi thì cũng không thể ra ngoài được."

"Còn nếu cô ấy không biến thành tang thi, vậy thì liền thả cô ấy ra."

Những người khác sửng sốt.

Họ còn không nghĩ tới có một phương vẹn cả đôi đường như vậy.

Sau một hồi im lặng, mọi người cam chịu mà đồng ý với đề xuất của Ninh Tử Thu.

Vương Thiên Lỗi và Lưu Nghĩa Châu bắt đầu hành động, tiến về phía Tang Lạc đang nằm co ro trên giường bệnh.

Cả người cô gái run rẩy vì sốt cao, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ to bằng một bàn tay giờ đây đang trắng bệch như tờ giấy,chai mày nhíu lại vì khó chịu, toát lên vẻ đẹp nhu nhược đến kinh động lòng người.

Nghe tiếng bước chân đang đến gần, Tang Lạc đành phải cố hết sức tách rời hai mí mắt đang dính chặt vào nhau.

Hai mí mắt với hàng lông mi dài như cánh bướm của thiếu nữ chậm rãi mở ra, đôi mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai người đang tiến lại gần kia.

Họ không thể ngờ rằng cô gái sẽ tỉnh dậy một cách đột ngột như vậy, nên đã hoảng hốt lùi lại.

Tang Lạc chống tay vào mép giường để ngồi dậy.

Hành động này khiến mọi người phải cảnh giác. Nhưng khi thấy cô ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt ra, thì cô không có bất kỳ biểu hiện khác của tang thi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn như cũ không dám tiếp lại gần cô.

“Thật tốt quá, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh!” Hồ Linh Linh chạy chậm tới, ánh mắt quan tâm nói: "Cậu có sao không?”

Tang Lạc trả lời với giọng điệu đầy chân thành và tha thiết: “Có sao.”

Hồ Linh Linh sửng sốt.

Tang Lạc: “Đau đầu, đau chân, đau cả người, chỗ nào cũng đau.”

Hồ Linh Linh ngơ ngác: “…… Nếu vậy, hay là cậu lại nằm xuống nghỉ ngơi đi?”

Tang Lạc gật đầu, trước vẻ mặt một lời khó nói hết của những người khác, cô lại một lần nữa nằm xuống.

Cô còn không quên khách khí mà nhắn nhủ một câu: “Các người nhớ nói chuyện nhỏ giọng thôi.”

Cô tưởng mình chính là đại tiểu thư sao!

Sắc mặt của Tống Hứa Kỳ xanh mét, muốn tiến lên.

Phanh ——!

Cánh cửa phòng y tế bị tang thi đâm vào gây tiếng vang lớn.

Khóa cửa đong đưa mạnh, cả cái tủ ngăn ở phía sau cửa cũng rung lên, tiếng gào rống truyền vào rõ ràng.

Mọi người đều kinh hoàng mà yên tĩnh lại. Không còn chú ý đến Tang Lạc vẫn đang nằm trên giường, sợ rằng tiếng động sẽ thu hút sự chú ý của tang thi ngoài cửa.