“Vâng vâng...” Lưu Hải không nói hai lời, khoác cái áo ba lỗ liền dẫn Trương Thư Hạc thẳng đến mấy địa điểm bán nhà ở phụ cận, dù sao hiện tại căn cứ thành B ‘tăng nhiều cháo ít’, ngoại trừ đại đa số nhà cho thuê, trên thực tế bán nhà cũng chỉ có mấy chỗ cố định.
Sau khi nghe ngóng một phen, trên sáu mươi mét vuông cơ bản đều đã có người đặt, còn lại thì đều là vị trí không tốt lắm, còn có một số nơi hai mươi mấy mét vuông với mấy căn ba bốn mươi mét vuông, bất quá vận khí của bọn họ không tệ, vừa vặn có một chỗ có hai căn bốn mươi mét vuông ở đối diện nhau, cộng lại là tám mươi mét vuông, chẳng qua giá mắc hơn một phần mười so với một căn tám mươi mét vuông đơn, bất quá đối với Trương Thư Hạc mà nói, tiền không là vấn đề gì.
Trong quá trình làm thủ tục tương quan, nữ nhân viên bán nhà tuổi trẻ vẫn luôn dùng ánh mắt hâm mộ lại nóng cháy nhìn Trương Thư Hạc, có thể mua nhà ở chỗ này không phải nhân vật danh dự có uy tín trong căn cứ thì là một số người siêu dị năng, hiển nhiên nam tử tuổi trẻ trước mắt rất có thể là một trong số đó, nhất là thấy y một hơi mua hai căn nhà mà mặt không đổi sắc, ra tay cũng cực kỳ hào phóng, lại càng kiên định ý nghĩ của cô.
Nếu có thể đeo được người như vậy, vậy về sau cũng không cần mỗi ngày gặm mấy cái bánh bột đậu hỗn hợp khó có thể nuốt kia nữa, ăn thơm uống cay chắc hẳn không nói chơi, huống chi nam nhân này còn trẻ tuổi xuất sắc như thế. Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Trương Thư Hạc từ đầu tới đuôi tuyệt không chú ý tới sự ám chỉ liên tiếp trong mắt mỹ nữ, y vẫn luôn mặt không biểu cảm, ánh mắt cũng chỉ nhìn vài lần khi tìm hỏi lúc đầu, sau đó gần như keo kiệt không tiếp xúc nữa, mỹ nữ bán nhà nhìn bóng lưng y rời đi, vẻ thất vọng hiện rõ trên nét mặt.
Hai căn nhà không tệ, kết cấu đều không khác nhau nhiều, hai phòng ngủ một phòng khách, nhà bếp phòng tắm đều có đủ, phí điện có lượng hạn chế, nước nóng cung ứng cũng có hạn, thế nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với căn nhà trệt Đông lạnh Hè nóng của Lưu Hải, mùa đông còn có điều hòa năng lượng mặt trời cung cấp hơi ấm, cũng không kém hệ thống sưởi trước đây bao nhiêu.
Lưu Hải hâm mộ nhìn nhìn, đồ bên trong đều được đóng gói đơn giản, giường bàn các loại đều có tám phần mới, cũng đều phối hợp dựa theo màu sắc, thoạt nhìn rất có phẩm vị, cơ bản chuyển vào là có thể ở, bất quá hâm mộ thì hâm mộ, cậu hiện tại ở trong quân đội, không thể tùy ý chuyển rời đi, hơn nữa trước đây khi mình làm nhiệm vụ, để Ngụy lão đầu với Nữu Nữu ở lại nhà trệt nói thật cũng lo lắng, cũng may Nữu Nữu bây giờ còn tuổi còn nhỏ, nếu lớn thêm chút nữa mà vẫn tiếp tục ở trong một đống đàn ông như lang như hổ, ngẫm lại thì thấy không thỏa đáng, hiện tại ở chỗ này, cậu cũng coi như yên tâm, lại là trong phạm vi bảo hộ của quân đội căn cứ, hẳn là không có tai hoạ ngầm nào.
Trương Thư Hạc nhìn thoáng qua, chọn căn nhà bên dựa phía bắc, căn phía nam ánh nắng nhiều thì để lại cho Ngụy lão đầu.
Lưu Hải coi thời gian, “Trương ca, Ngụy gia với Nữu Nữu có lẽ sắp về rồi, em đi đón họ đến.”
Trương Thư Hạc phất phất tay với cậu ta, kế đó tiến vào nhà, trước tiên thả hắc báo ra. Tên nhóc này hiện tại ngay cả râu cũng biến thành màu vàng kim, xông xuống mặt đất lập tức quay đầu lại mở cái miệng rộng như chậu máu với Trương Thư Hạc, đòi ăn, đuôi như gậy sắt quét lên sàn nhà, phát ra tiếng nện thùng thùng, phỏng đoán cân nặng tuyệt đối không dưới 50kg, thế nhưng khi vung vẩy lại linh hoạt cực kỳ.
Trương Thư Hạc sờ sờ thân thể hắc báo, thỏa mãn cực kỳ đối với ngoại hình hiện tại của nó, chỉ ngoại trừ bụng vẫn là màu trắng, chỗ khác cơ bản đã là màu vàng kim, hơi có chút cảm giác của báo kim cương Phật gia, dương cương cực kỳ, y vẫn luôn không rõ vì sao mỗi lần hắc báo tiến hóa đều là từ đen biến kim, bất quá nghĩ chắc đại khái có quan hệ đến khối thú tinh trong cơ thể nó, nó hấp thu tinh hoa trong thú tinh càng nhiều, thân thể thay đổi càng lớn, có lẽ bộ lông màu vàng kim cũng là màu sắc vốn dĩ của thú tinh kia lúc còn sống.
Hắc báo ăn một chậu thịt dê mỡ màng, lại gặm một chậu thịt xương xong, lúc này mới nhàn nhã đi dạo trong phòng, dường như tuần tra lãnh địa sắp có được của mình, chỉ thấy tứ chi nó mạnh mẽ lại cực kỳ nhanh nhẹn, móng vuốt cứng rắn vô cùng, vừa có thể xuyên thấu sắt thép, có thể đáp xuống đất lặng yên không một tiếng động, dưới tình huống khiến mi không phát hiện ra nửa tiếng vang bị nó một vuốt đánh gục.
Chỉ chốc lát sau, hắc báo ngay trong căn phòng bốn mươi mét vuông này lưu lại mùi vị đặc thù của nó ở mỗi một góc, nếu có đồng loại tiến vào lãnh địa của nó, nó sẽ phát hiện trước tiên, chỉ cần được quy về phạm vi lãnh địa của nó, người xâm phạm phải chết, sau khi nó đem địa bàn quy về dưới vuốt của mình, liền tựa lên thảm lông dê chuyên thuộc mà Trương Thư Hạc trải cho nó ở cửa, sau đó nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc, trong mắt lóe ánh sáng không rõ, thấy y nửa ngày không phát hiện động tác nhỏ mà nó làm nơi góc áo, cười có chút gian trá, ý vị thực hiện được rất rõ ràng, bất quá đối với báo mà nói, nụ cười tương tự nhân loại bất quá chỉ là động động râu ngoài miệng mà thôi.
Khi Lưu Hải dẫn Ngụy lão đầu với Nữu Nữu đến, đã là chuyện nửa giờ sau đó. Ngụy lão đầu vừa thấy Trương Thư Hạc, vẻ kích động hiện rõ trên nét mặt, mới bước vào nhà một bước, hắc báo đột nhiên chui ra từ góc tường, gầm nhẹ một tiếng về phía mấy người ở cửa, ngăn cản bọn họ tiến vào, tròng mắt nó hơi xoay chuyển nhìn chằm chằm mấy người, tuy rằng nó có hơi quen thuộc một chút với Ngụy lão đầu và Lưu Hải, thế nhưng chỉ như thế đã muốn tiến vào lãnh địa của nó vẫn là không đủ tư cách, bất quá, nếu Trương Thư Hạc muốn cho vào cũng được, thế nhưng nhất định phải lấy con mồi trao đổi, tốt nhất là thịt...
Trương Thư Hạc vỗ một cái lên đầu nó, hiển nhiên hắc báo đã không còn là báo nhỏ nói vỗ liền vỗ trước đây nữa, chỉ thấy cổ nó khẽ động, Trương Thư Hạc vỗ vào khoảng không, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ, sửa vỗ thành vuốt ve gáy nó.
Ngụy lão đầu vừa thấy hắc báo, nhất thời ánh mắt sáng lên, cười ha ha chỉ vào nó nói: “Thư Hạc, đây là Tiểu Hắc đúng không? Thế nào mấy năm không gặp, biến thành Tiểu Hoàng rồi? Aiz u cháu xem thân mỡ này này, nuôi thực là tốt a, lông cũng bóng loáng sáng bóng, sắp cùng một màu với vàng thỏi rồi...” Nói xong liền nhịn không được nâng tay sờ một chút.
Kết quả hắc báo đột nhiên khinh thường xoay thân tựa bên chân Trương Thư Hạc, lấy cái mông hướng về phía đám người Ngụy lão đầu, đuôi không kiên nhẫn quét tới quét lui, rất có ý đuổi bọn họ ra khỏi nhà.
Trong mắt Trương Thư Hạc lộ ra chút bất đắc dĩ, tiếp theo nhìn xung quanh, lúc này mới cẩn thận nói: “Vào nhà rồi nói.” Bất quá đi vào không phải gian nhà bên y, mà là căn nhà đối diện, hắc báo canh địa bàn của mình một bước cũng không nhường người ngoài, nhưng vào địa bàn của người khác lại nghênh ngang, rất bá đạo vô lại.
Khi nghe thấy Trương Thư Hạc nói căn nhà đối diện là để lại cho Ngụy lão đầu và Nữu Nữu sống, trong ánh mắt của Nữu Nữu vẫn luôn trốn bên cạnh Ngụy lão đầu xấu hổ nhất thời sáng lấp lánh. Tiểu cô nương tuy rằng đã mười một tuổi, thế nhưng khi còn bé suy dinh dưỡng nghiêm trọng, thân thể vẫn không nuôi được khỏe mạnh, vẫn gầy giống như cây gai, vừa nhỏ vừa thấp, duy nhất không tệ chính là sắc mặt đã không còn tái nhợt, có chút huyết sắc, ánh mắt nhìn về phía Trương Thư Hạc ngoại trừ có chút sợ hãi cũng có thêm chút kính yêu. Tuy rằng bé còn nhỏ, nhưng trước đây biết là Trương Thư Hạc dẫn người tới cứu bé từ trong thôn, mà thường ngày Ngụy lão đầu cũng nói không ít chuyện của Trương Thư Hạc ở trước mặt bé, tiểu cô nương sớm đã đặt y ở một vị trí rất cao trong lòng, độ cao mà bé chỉ có thể nhìn lên. Hiện giờ lại cho bé nhà tốt như vậy sống, trong lòng bé Trương Thư Hạc đã có thể sánh ngang bằng anh hùng cứu thế chủ rồi.
Trương Thư Hạc thấy Nữu Nữu vẫn không thích nói chuyện, dưới sự thúc giục nửa ngày của Ngụy lão đầu mới kêu một tiếng “Thúc thúc...” Nếu không để ý thì gần như đều nghe không rõ. Ngược lại Trương Thư Hạc cũng không để tâm, hỏi Ngụy lão đầu tình hình bình thường của bé, biết được hiện tại bé đã đi học, trong một phòng học nhỏ tạm thời lập nên trong căn cứ, có sinh viên thầy giáo chuyên biệt dạy, tuy rằng không phải giáo sư hệ thống, sách giáo khoa cũng là chắp vá lung tung, nhưng tốt xấu gì cũng có thể biết chữ biết đếm, đã là rất không tệ rồi.
Mấy người gặp lại tâm tình đều có chút kích động, sau khi nói đơn giản về tình hình mấy năm nay của mình, Trương Thư Hạc lấy chút rượu và thức ăn từ không gian, Ngụy lão đầu với Lưu Hải và Nữu Nữu đều ngồi xuống, thức ăn vốn có trong không gian của họ đã ăn hết vào đầu năm, cũng may đãi ngộ của Lưu Hải ở quân đội cũng không tệ, hơn nữa Ngụy lão đầu thường ngày bày quầy hàng vỉa hè, bán ra những vật phẩm Lưu Hải mang về mỗi lần làm nhiệm vụ, với mua thấp bán cao chút vật phẩm kiếm lời chút tiền, trong tay có chút tích góp, ngược lại cũng không đến mức đói bụng.
Bất quá rượu ngon thức ăn ngon, thịt cá như những món này đã không biết bao lâu chưa được ăn, mấy người ngửi mùi thơm nước miếng đều chảy ra. Mà Trương Thư Hạc thì vừa vặn tương phản với bọn họ, bởi vì công pháp, luyện càng lâu thì lại càng thanh đạm đối với ham muốn ăn, một ngày cũng không nhất định ăn được một bữa, cũng đã không còn du͙© vọиɠ nào đối với độ ngon miệng của thức ăn nữa. Lưu Hải nhìn món ăn đầy bàn lau lau khóe miệng, sau đó không khách khí cầm đũa qua gắp một miếng tai heo ăn, thực sự là đã quá lâu không ăn món này, lâu đến mức cậu đã sắp quên thịt heo vốn là mùi vị như thế nào rồi.
Sức ăn của Nữu Nữu vẫn lớn như trước kia, ngang bằng một người lớn, cơm đã được nấu trong không gian của Trương Thư Hạc cũng là ăn ba bát thành hai bát, ăn yêu thích đến mức dính hạt cơm mà không tự biết.
Ngụy lão đầu bưng bát lại thổn thức không thôi, khi xuất phát từ thành S đến thành B, Ngụy lão đầu cũng bất quá chỉ mới sáu mươi, tóc bạc cũng không quá nhiều, người cũng rất có tinh thần, thế nhưng hiện tại mới mấy năm không gặp, tóc hoàn toàn trắng, người cũng như già đi hơn mười tuổi. Trương Thư Hạc nhìn nửa ngày, hơi suy nghĩ, liền mơ hồ đề cập đến, phải chăng thân thể có vấn đề gì.
Lưu Hải nghe xong ngược lại dừng động tác và cơm tiếp lời: “Trương ca, bệnh của Ngụy gia đều là bắt đầu từ anh, trước đây bọn em trốn ra từ đàn tang thi, tới thành B liền vẫn luôn chờ anh hợp mặt, thế nhưng chờ lần một không thấy anh, chờ lần hai cũng không thấy người, lúc đó bọn em mới nhớ đến trước đây anh kêu bọn em đi trước, nói anh có cách thoát khỏi tang thi có phải là gạt bọn em hay không, Ngụy gia lại càng bệnh không dậy nổi, thân mình xương cốt kéo hơn nửa năm mới khỏi, thể trạng thực sự là không bằng trước đây rất nhiều.”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong đặt đũa xuống, nghĩ nghĩ cười nói: “Lão gia tử nhà ông, trước đây cháu đã có thể nói ra, đương nhiên là có cách, không phải hiện tạ đã tìm được bọn ông rồi sao?” Nói xong vươn tay rót cho Ngụy lão đầu ly rượu lấy lễ vãn bối mà kính.
Ngụy gia nhìn Trương Thư Hạc có chút vui mừng nhận rượu, sau khi uống một ngụm, đại khái là có chút kích động ho khan vài tiếng, lúc này mới đặt ly xuống than thở: “Trước đây ông kêu Lưu Hải đi tìm cháu vài lần, hai lần đầu tiên tang thi triều vẫn luôn bao vây, tuy rằng bọn ông bó tay không có cách, nhưng ít ra vẫn còn có chút hy vọng, có lẽ cháu còn sống, nhưng lần cuối cùng, căn phòng sắt nhỏ đã không còn, chỉ có thể tìm được mấy tấm phù cháu đã dùng qua, lại sau đó vẫn luôn không có được tin tức của cháu. Aiz, cháu cũng thật là, nếu không bị sao thì cũng nên cho bọn ông tin tức, cháu nói, nếu cháu thực sự xảy ra chuyện gì, ông còn có bộ mặt gì đi gặp cha của cháu...”
Hắc báo cắn xé chân thịt bò tươi chín năm phần ở bên chân Trương Thư Hạc, bên nghe Ngụy lão đầu nói, nghe xong có chút không kiên nhẫn lắc lư đuôi nghiêng mắt bất mãn liếc Ngụy lão đầu, mấy lời như ‘giao phó’ ‘bộ mặt’ nó đã nghe chán đến mức lỗ tai mọc vết chai rồi, có thể có chút ý mới hay không?
Nhìn bộ dáng Ngụy gia tự trách, Trương Thư Hạc có chút không biết trấn an thế nào, đành phải nói: “Ngụy gia, chuyện đã qua cháu không muốn nhắc lại, hiện giờ ông quan trọng nhất, chính là phải dưỡng tốt thân thể.”
“Phải phải...” Mặt Ngụy lão đầu lập tức giãn ra nói: “Người a già rồi già rồi, nói cũng nhiều, Thư Hạc nói rất đúng, hôm nay là ngày chúng ta gặp lại, cháu cũng đã bình an trở về, hẳn là phải vô cùng cao hứng chúc mừng một chút mới phải, được, rót rượu, ba người chúng ta lại làm một chén. Lưu Hải, đừng chỉ biết cướp thịt với Nữu Nữu, đến rót rượu...”
Bữa cơm này ăn hơn ba giờ, đến sau cùng Ngụy lão đầu đều có chút say, cuối cùng là Nữu Nữu và Lưu Hải thu xếp ổn thỏa cho ông. Trương Thư Hạc trở lại căn nhà của mình, cũng có chút men say, nằm lên giường ngủ một giấc trước, khi tỉnh lại trong phòng đã tối mịt, dưới tay là bộ lông cứng rắn. Sau khi ánh mắt y thích ứng bóng tối, thấy hắc báo lại chạy đến trên giường y, tựa bên cạnh y ngủ. Trương Thư Hạc ngược lại đã tập mãi thành quen, tuyệt không có bao nhiêu kinh ngạc, chẳng qua hiện tại trời nóng bức, một người một báo ghé sát nhau khó tránh khỏi sẽ nóng ra mồ hôi toàn thân, hơn nữa nó đã không còn bộ lông mềm mại ôm thoải mái như khi còn bé nữa, hiện tại thân lông này lúc phòng vệ có thể dùng như kim thép, bình thường cũng gai tay.
Trương Thư Hạc không có đá văng nó giống thường ngày, ngược lại khó có được nhếch nhếch lông mi vuốt vuốt lông trên người cho nó, cảm giác vuốt thuận lông nó như thế cũng rất trơn bóng. Dường như cảm giác được sự vuốt ve của Trương Thư Hạc, đuôi lại bắt đầu kiêu ngạo lắc lư vạch lung tung trên giường, hoàn toàn là vô ý thức vạch ra phần lãnh thổ thuộc về nó.
Một đêm trôi qua trong tu luyện yên bình, mấy ngày kế tiếp Trương Thư Hạc ngoại trừ đến Tiểu Động Thiên báo danh trên danh nghĩa, thì đã không còn ra khỏi phòng, vẫn luôn tu luyện, bởi vì hiện tại cặn đỏ chuẩn bị sung túc, có thể bắt đầu thúc lượng lớn ngọc đào, có ngọc đào có thể lập tức ủ chút rượu trái cây để tu luyện, thuận tiện lại cố ý dùng một trái ngọc đào ủ năm vò rượu trái cây đưa cho Ngụy lão đầu.
Ngụy lão đầu nghe nói là Trương Thư Hạc tự mình ủ còn lầm bầm, nói y lãng phí thức ăn, rượu trái cây này uống có gì mà ngon, một chút độ cồn cũng không có, cơ bản tựa như đồ uống căn bản không thể tính là rượu, bất quá sau khi nếm một chung nhỏ, chỉ cảm thấy uống xong trong nháy mắt thần thanh khí sảng, tuy rằng hương vị không thể tính là mỹ vị, thế nhưng cũng là độc nhất vô nhị, Trương Thư Hạc dặn ông mỗi ngày chỉ có thể uống một chung nhỏ.
Ngụy lão đầu tham ăn một hơi uống thêm hai chung, kết quả liên tục ngủ ba ngày ba đêm mới tỉnh, tỉnh lại cảm thấy toàn thân tràn ngập sức lực, cảm giác dường như lại về tới lúc tuổi trẻ, nhất thời hiểu được rượu này không phải rượu bình thường, có lẽ là dùng để cho ông nuôi thân thể, bởi vì hiệu quả dùng còn tốt hơn nhiều so với thuốc đại bổ, lúc này đổi thành hai ngày uống một chung, ngoại trừ quý trọng, cũng là sợ liên tục ngủ ba ngày ba đêm nữa, chuyện gì cũng làm lỡ, còn khiến Nữu Nữu bị kinh hách.
Nữu Nữu hiện tại có gian phòng của mình, miễn bàn cao hứng bao nhiêu, Trương Thư Hạc lại cho bé một số quần áo đồ dùng của bé gái, toàn bộ gian phòng đều là tự bé bố trí, thập phần xinh đẹp, đầu giường còn có một con gấu bông hình nhân vật cartoon Trương Thư Hạc mới cho, mà trên bàn nhỏ đầu giường lại bày một con búp bê vải giặt đến phai màu, quần áo cũng chắp vá, đây là món đồ chơi nhỏ đầu tiên năm đó ở trong xe Trương Thư Hạc cho bé, bởi vì vuốt ve thời gian lâu, quần áo trên người đều rách, thế nhưng bé vẫn không nỡ vứt, tính cách nhớ tình bạn cũ dù tuổi còn nhỏ cũng đã rất rõ ràng.
Lưu Hải bởi vì là người trong quân đội, vì vậy không thuận tiện đến bên này sống cùng bọn họ, thế nhưng vẫn cách ba năm bữa lại đến ăn ké cơm, bất quá theo thời gian Trương Thư Hạc bế quan tu luyện càng ngày càng dài, đã từ một tuần ké một bữa đến một tháng mới có thể ké một bữa, cũng may Trương Thư Hạc cho Ngụy lão đầu một số tích trữ, không có thịt cá, nhưng cháo thanh đạm món ăn nhỏ cũng có chút ít còn hơn không.
Mà ngay khi Trương Thư Hạc mỗi ngày không gián đoạn luyện hóa ngọc đào, bên ngoài trăm dặm có mấy người vì trốn kẻ thù mà xông vào một đỉnh núi.
“Con mẹ nó, bị người ta truy sát như chó, lão tử thực sự chịu đủ rồi, lần sau gặp lại thằng nhóc họ Trần đó nữa không làm thịt nó cho tang thi ăn thì không chịu được mà.” Một đại hán hung hăng nhổ nước bọt, trút căm phẫn ném cây súng lục bị bắn không còn đạn trên tay xuống đất, súng dưới sự va chạm của trọng lực, nảy vài cái mới rơi vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Lúc này xa xa có một người ‘xả nước’ vô ý giẫm lên cành cây, nhất thời lớn tiếng nói: “Lão đại, bên này thế mà có một sơn động.”
Người canh gác ở một đầu khác cũng lớn tiếng nói: “Không tốt, lão đại, người của họ Trần lại đuổi tới rồi...”
Đại hán sau khi nghe xong vươn tay nhặt lại khẩu súng, vung tay lên: “Mọi người nghe tôi, vào sơn động, đi!”
Mấy người mang theo đèn pin dự bị, cảm thấy kinh ngạc men theo sơn động vẫn luôn đi vào trong, “Sơn động này thực kỳ quái, không biết là ai đào, chẳng lẽ là thôn dân phụ cận dùng để trữ lương thực?” Một người trong đó suy đoán.
“Không phải, thôn dân muốn trữ lương khẳng định sẽ đào hầm đất.”
“Ba đời nhà tôi đều có người làm nghề trộm mộ, nhìn thủ pháp nổ sơn động này, tôi cảm thấy có thể là tay già đời trộm mộ làm.”
Chẳng lẽ sẽ là cổ mộ? Mấy người dưới ngọn đèn pin, khuôn mặt mơ hồ có chút hưng phấn, “Hiện tại nghe nói căn cứ đã bắt đầu thu hồi những thứ có niên đại như thế này, nếu thực sự có đồ cổ, đại khái có thể đáng giá một chút phiếu đi?”
“Trước tiên đi xem rồi nói.” Tinh thần đại hán cũng rung lên, mấy người đẩy nhanh bước chân, rất nhanh đã tới chỗ mộ huyệt, thế nhưng thứ nhìn thấy khiến cho mấy người hoàn toàn thất vọng.
“Hẳn là có người đã từng đến, đồ đều đã bị mang đi...”
“Đáng hận!”
“Lão đại, anh nhìn phía trên, hình như lộ ra chút sáng, nhưng dường như bị vật gì ngăn chặn.” Có người thận trọng nói.
“Nổ súng, bắn nó xuống.”
Theo mấy tiếng súng “Pằng pằng”, một số gỗ vụn bay lả tả xuống, tiếp theo một món đồ rơi xuống, phát ra một tiếng va chạm thanh thúy, có người nhặt lên đưa cho lão đại.
Lão đại cầm trong tay lật qua lật lại: “Đây là thứ gì?”
“Hình như là một miếng gỗ, bên trên còn có bức vẽ, hử, thế nào lại cảm thấy như là phù đạo gia...”
“Đi.” Lão đại khinh thường ném qua một bên.
Sau đó mấy người mượn tia sáng bắt đầu đi lại xung quanh mộ huyệt, trống rỗng cái gì cũng không có, tiếp theo ánh mắt mấy người nhìn chăm chú về phía hố nước đen, “Có thể bên trong còn sót lại vật gì hay không? Các cậu ai đi xuống vớt xem.” Lão đại nhìn hố nước sờ cằm nói.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng một nam mặt dài thu thập miếng gỗ quan tài dài, chuẩn bị lội xuống nước xem, mới vừa đi vài bước liền giẫm lên một thứ, gã lấy chân ra, vươn tay dùng sức túm lên, đánh giá trong tay.
“Là vật gì?”
“Hình như là miếng gỗ giống ban nãy, bên trên vẽ phù.”
“Đừng quản nó, mau nhìn xem trong nước có thứ đáng giá hay không.”
Nam mặt dài kia lập tức vươn tấm ván gỗ vào trong nước, kết quả quấy nửa ngày, cái gì cũng không có, sau đó mấy người cũng chỉ đành từ bỏ, tìm một chỗ sạch sẽ dự định ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, lúc nào kẻ thù ngoài kia rời đi, bọn họ mới ra động, những người này mấy ngày nay vẫn luôn không được ngủ ngon, chẳng được bao lâu liền đều có chút buồn ngủ, chỉ để lại một người xem động tĩnh bên ngoài.
Trong mộ huyệt yên tĩnh, ai cũng không thấy chỗ hố nước đen được ánh sáng chiếu đến, đột nhiên quỷ dị gợi lên một tầng sóng gợn, dường như một cục đá rơi trong nước, tiếp theo một sợi huyết đằng dữ tợn mảnh như ngón tay chui ra từ đó, thong thả nhúc nhích về phía người cách gần nhất.
Một lát sau, trong ngôi mộ trống đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.