Quyển 1 - Chương 65

Gian phòng vẽ phù cũng không rộng lắm, bất quá trên bàn đều có dự bị giấy chu sa bút ngọc, Trương Thư Hạc đẩy cửa ra, coi như không có ai đi tới trước bàn ngồi xuống, lấy qua một quyển sách phù dự bị từ bên cạnh, lật tới chỗ hình mẫu phù phòng ngự trung cấp phía sau, sau đó đặt bản vẽ mẫu ở góc bàn, vươn tay đến chỗ giấy phù cấp thấp được bày thành một xấp trên mặt bàn, lấy xuống một tấm, trải bằng, lại lấy đá chặn giấy đè lên mép giấy.

Tiếp theo nâng tay mở ra nắp hộp gỗ chứa chu sa, cầm lấy một chiếc bút ngọc bên cạnh rửa sơ trong lọ chứa nước sạch, sau đó ấn lên mυ"ŧ xốp, lúc này mới chấm phấn chu sa.

Phấn chu sa dùng tốt hơn mực khối không biết bao nhiêu lần, gặp nước liền tan không cần nghiền, phần nước bốc hơi cũng rất nhanh, một hồi sau sẽ tự nhiên ngưng tụ lại. Trương Thư Hạc dùng bút chấm đều phấn chu sa, tuyệt không lập tức lấy giấy phù cao cấp từ tay mỹ nữ theo vào phía sau, mà bắt đầu vẽ phù trên giấy phù bình thường.

Từ đầu tới đuôi đều không để ý đến mỹ nữ đứng bên cạnh bàn, thế nhưng trong lòng mỹ nữ lại không hề cảm thấy y có điều lãnh đạm, thậm chí cảm thấy đó là đương nhiên, đại khái là bởi vì động tác ban nãy của Trương Thư Hạc thành thạo tựa như đã làm qua trăm nghìn lần, từ ngồi xuống cầm bút đến vẽ phù, hết thảy đều như nước chảy mây trôi, không hề có cảm giác làm ra vẻ, có lẽ đó chính là tĩnh tâm theo như lời người đạo gia, dường như chỉ có không nói một lời như vậy, đầu nhập vào trong đó, coi bên cạnh như không có gì, chăm chú mà thong dong, mới có thể vẽ ra được phù có phù lực cao cấp.

Khi Trương Thư Hạc vạch xong một nét cuối cùng trên giấy phù cấp thấp, giấy phù cấp thấp đột nhiên không đốt tự cháy. Mỹ nữ thấy thế hiển nhiên kinh hách nhảy dựng, Trương Thư Hạc lại mặt không đổi sắc. Ban nãy chỉ là luyện tập, sức chịu tải của giấy phù cấp thấp không chịu được năng lượng ẩn chứa trong phù trung cấp là điều rất bình thường.

Bởi vì lửa mà giấy phù tự cháy tuyệt không phải lửa tầm thường, nó thiêu đốt là linh khí ngậm trong phù, nó chỉ có tác dụng khắc chế đối với âʍ ѵậŧ tà vật, vì vậy sẽ không đốt hỏng vật phẩm. Trương Thư Hạc nâng tay vung lên tự nhiên, chút tro tàn còn lại cũng tiêu tan thành mây khói, dường như tấm phù tự cháy ban nãy chỉ là ảo giác trong mắt mỹ nữ.

Kế đó Trương Thư Hạc đặt bút xuống, nhìn về phía mỹ nữ bên cạnh, ý tứ mà ánh mắt truyền đạt đã rất rõ ràng. Lúc này mỹ nữ đó mới có chút tin tưởng học đồ mới tới này quả thực có chút bản lĩnh, cũng không phải ‘phùng má giả làm người mập’ như trong tưởng tượng, bất quá ngoài miệng vẫn không bỏ qua, nói: “Trước đó ở bên ngoài tôi nói chỉ là lời mặt ngoài, ba tấm giấy phù cao cấp không dễ có được, nếu ngay cả một tấm phù trung cấp cũng vẽ không ra, anh phải bồi thường tôi thứ cùng giá trị.” Lúc này trên mặt cô sớm đã không còn nụ cười ngọt ngào trước đó nữa, lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng trước đây.

Tuy nói như thế, nhưng cô vẫn lấy ra ba tấm giấy phù cao cấp từ trong ba lô, Trương Thư Hạc cười cười, ngược lại không để ý, mở miệng nói: “Vậy cô nương vẫn nên tìm Lưu đạo sĩ đi, nếu vận khí không tốt vẽ phế, sợ rằng không có gì có thể bồi thường cho cô.” Nói xong không nhận giấy phù cô đưa qua, mà đặt bút xuống chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Mỹ nữ thấy thế, trên mặt không khỏi có chút tức giận, bất quá nghĩ đến điều gì đành ngầm nhịn xuống, giọng điệu cứng ngắc nói: “Thôi đi, dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người.” Nói xong đặt ba tấm phù lên bàn, xoay người kéo một chiếc ghế đến, ngồi bên cạnh bàn, tựa hồ dự định ngồi ở đây xem Trương Thư Hạc vẽ phù.

Trương Thư Hạc thấy thế cũng không nói lời chọc tức nữa, sau khi dùng khăn lau lau tay, liền ngồi xuống, lấy một tấm giấy phù cao cấp rồi nâng tay lấy đá chặn giấy chèn một góc, kế đó đậy lại hộp chu sa trên bàn, lại lấy ra một hộp gỗ từ đáy bàn.

“Cái này là gì?” Mỹ nữ lên tiếng hỏi.

Trương Thư Hạc mở hộp ra, bên trong là một hộp chu sa nguyên vẹn chưa từng dùng qua, “Đây là chu sa huyết tinh khiết, có thể đề cao hiệu quả của phù.” Nói xong dùng bút thấm nước chấm chấm, quả nhiên sắc màu còn đỏ sẫm sáng bóng hơn so với ban nãy.

Kế đó Trương Thư Hạc không có bất kỳ uẩn nhưỡng gì, bắt đầu vẽ phù, mỹ nữ bên cạnh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc, nhưng trên mặt y vẫn luôn không có biểu cảm, vì vậy cái gì cũng không nhìn ra được, mà vẽ cũng tương tự phù quỷ vẽ (1 nghĩa khác là ‘chữ gà bới’ =))), nửa phần cũng không hiểu, chỉ có thể nhìn mặt và tay y.

Đại khái nửa giờ sau, Trương Thư Hạc ngừng bút, sau khi đặt bút xuống, chốc lát cầm lấy tấm giấy phù cao cấp đó nhìn nhìn, tiện tay đưa cho mỹ nữ bên cạnh. Mỹ nữ vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu cảm của Trương Thư Hạc, lúc này khi nhận lấy, đại khái đoán được tấm này đã thành công, trên mặt có chút không thể tin được, tiếp theo lại cực kỳ kích động cầm phù trong tay, nhìn trái nhìn phải xác nhận.

Mấy người bên ngoài tuy rằng nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía phòng vẽ phù, đột nhiên cửa phòng vẽ phù mở ra, mỹ nữ đi ra trước hết, Tiền ca với mấy học đồ vội vàng đứng dậy.

“Bọn họ sao lại đi ra nhanh như vậy? Có phải vẽ phế giấy phù rồi không?”

“Không phải ba giờ sao? Lúc này còn chưa đến một giờ.”

“Khẳng định không được rồi, xem ra vẫn phải làm phiền Lưu đạo sĩ...”

Mấy người hoặc lo lắng hoặc cười trên nỗi đau của người khác cẩn thận nói thầm, Tiền ca vội vàng hỏi: “Thế nào?” Mỹ nữ sau khi đến gần thì khôi phục nụ cười, trả lời: “Tôi đã lấy được phù trung cấp, Lưu đạo sĩ quả nhiên là danh sư, dạy dỗ đệ tử đều là xuất sắc như thế.” Nói xong xoay người trong lúc vô tình nhìn Trương Thư Hạc một cái.

Lời này vừa được nói ra, mấy học đồ bên cạnh hiển nhiên ngây ngẩn cả người, kết quả này có chút ngoài dự liệu của bọn họ. Mà Trương Thư Hạc thì xuất phát từ lễ độ gật đầu với mỹ nữ, liền xoay người rời đi.

Sắc mặt mỗi người đứng ở nơi đó đều dị dạng, mỹ nữ ngoài sự thỏa mãn thì trong lòng có chút nghi hoặc, chung quy cảm thấy người này có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng lại nghĩ không ra, lắc lắc đầu liền vứt ra sau đầu, cùng Tiền ca chào hỏi xong liền rời khỏi lầu ba.

Mấy học đồ nhìn về phía Trương Thư Hạc đều lần lượt lộ ra thần sắc đố kị hâm mộ, tuy rằng biết Lưu đạo sĩ tán thưởng có thừa đối với y, nhưng không ngờ vậy mà ngay cả phù phòng ngự trung cấp y cũng có thể vẽ ra, thực sự là người so với người tức chết người.

Trương Thư Hạc lại bỏ thù lao mới lấy được, hai mươi tấm phiếu đỏ vào trong ba lô, đã có người chủ động cho, y đương nhiên sẽ không khách sáo dối trá, thuận tiện lại vuốt ve hắc báo trong túi. Ban nãy khi vẽ phù tên nhóc này còn rục rịch, hiện tại thế mà đã thành thật tựa trong túi ngủ, đầu nóng hầm hập lông xù xù, vành tai lại quét lòng bàn tay Trương Thư Hạc, râu giữa kẽ ngón tay rất gai tay.

Buổi trưa khi quay về nơi ở, lục ra ba vò rượu nho từ đáy giường, rượu ủ trước đó đã vừa vặn, liền làm thêm ba vò. Lẽ ra nho này tuyệt không phải chủng loại ủ rượu chính tông, ủ ra cũng uống không được ngon lành gì, nhưng cũng may có một trái ngọc đào trong đó, linh khí đầy tràn, vào miệng ngược lại ngọt, trong vòng một ngày không ăn gì, uống một ngụm nhỏ thì trong bụng cũng không có cảm giác đói mãnh liệt.

Một vò trước đó, Trương Thư Hạc đã uống một chút, dùng để uống thường ngày, có thể khiến cho linh khí trong cơ thể tràn đầy, mặc dù tiêu trừ tạp chất không bằng trực tiếp ăn ngọc đào, nhưng cũng may có thể cung ứng trường kỳ, không đến mức đứt đoạn, đồng thời còn có thể hấp thu được nhiều linh khí ngọc đào hơn để cọ rửa tạp chất, chẳng qua thời gian sẽ dài hơn một chút mà thôi.

Trương Thư Hạc chứa chất lỏng trong ba vò rượu trái cây vào mấy ống gỗ đào, để chuẩn bị bình thường lấy dùng. Buổi trưa không ăn gì, sau khi cho hắc báo ăn, liền uống mấy ngụm rượu, đả tọa nửa ngày. Không biết có phải là do tác dụng của ngọc đào hay không, tuy rằng một năm gần đây bài trừ tạp chất trong cơ thể càng thêm trắc trở, nhưng hiển nhiên thân thể so với mấy năm trước, đã không thể cùng đánh đồng, toàn bộ tạp chất trong máu thịt đều được tinh lọc rất tốt, thậm chí vách huyết quản mơ hồ có vẻ lóng lánh trong suốt, điều này khiến Trương Thư Hạc thấy được thành quả của sự nỗ lực mấy năm, tâm tình tốt khỏi nói, tu luyện cũng càng cần cù.

Ngày hôm sau, y rất bất ngờ nhận được thông báo nhân sự, bởi vì trước kia có dự định tổ đội với người ta, vì vậy trước đó y đã xin phép ở bộ nhân sự Tiểu Động Thiên. Hiện tại không ít đội săn bắt đều nguyện ý trả thù lao mang một người của Tiểu Động Thiên đi làm nhiệm vụ, vì vậy nếu có dự định ra căn cứ thì đều sẽ chủ động đăng ký trong danh sách ở hành nghiệp tương quan của Tiểu Động Thiên, thù lao cần thiết cũng có ghi rõ, đội săn bắt đến sẽ lựa chọn sử dụng từ đó.

Bảng giá của Trương Thư Hạc rất thấp, vốn tưởng rằng sẽ nhanh chóng có tin tức, ai biết cuối cùng hơn một tháng sau mới có người chọn y. Sau đó y liền thu thập đơn giản, trực tiếp đi qua.

Bên kia có bốn người đang lật xem bảng tên người trong danh sách đăng ký, phần đầu là tên người, với chức vụ và thời gian sau khi tiến vào Tiểu Động Thiên, sau đó là giá cả. Bốn người này là vừa mới tổ đội dự định ra ngoài săn bắt, bởi vì nghe nói có mấy đội săn bắt dẫn theo người trong Tiểu Động Thiên ra ngoài, đều cực kỳ may mắn, mấy lần chuyển nguy thành an, vì vậy bốn người này mới nghĩ đến việc mang một người Tiểu Động Thiên bổ sung đủ năm người, hơn nữa là lần đầu tiên, cũng muốn lấy chút vận khí tốt.

Thế nhưng người của Tiểu Động Thiên, bảng giá từng người đều cực cao, ở trong Tiểu Động Thiên càng lâu năm, lai lịch càng tốt, giá cả cũng lại càng mắc. Thấy mấy cái giá trên trời đó, bốn người đều líu lưỡi, bé cưng của tôi ơi, thế này là đang cướp tiền đúng không.

Cũng may lật đến cuối cùng, phát hiện có một người giá rẻ, người gầy trong đội lập tức chỉ vào đó cao hứng nói: “Đội trưởng, người này đi một chuyến chỉ năm phiếu đỏ, rất rẻ, không tìm được ai rẻ hơn y nữa...”

Nam cường tráng gọi đội trưởng kia nhận lấy quyển tập, “Người này vừa mới vào một tháng, không ổn lắm...”

“Nếu là người lâu năm thì không có giá này đâu, bất quá có thể vào được Tiểu Động Thiên thì ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, huống hồ đội trưởng, lần này chỗ chúng ta đi đều đã đi tra qua rồi, không có gì nguy hiểm, cơ bản không cần dùng đến y, mang theo y chủ yếu là kiếm điềm lành, không cần phải tiêu hao quá nhiều a.”

Nói cũng đúng, bốn người gật đầu, vì vậy đội trưởng đó chỉ vào tên người trên bảng biểu, xoay người nói với quản lý viên: “Vậy chúng tôi liền chọn y!”

Khi Trương Thư Hạc đến, một người áo lam trước ngực treo thẻ vàng đối chiếu ảnh chụp trên bảng biểu, sau đó nói: “Trương Thư Hạc, chức vụ học đồ, tiến vào Tiểu Động Thiên một tháng lẻ năm ngày.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Trương Thư Hạc.

Sau khi nhận được đáp lại, lúc này mới chỉ bốn người ngồi uống nước trước bàn tròn cách đó không xa nói: “Bên kia là tiểu đội Mãnh Hổ, chủ động đề xuất muốn tổ đội với anh, anh có thể lựa chọn gia nhập bọn họ, hoặc cự tuyệt.”

Trương Thư Hạc sớm đã có dự định ra căn cứ, châu đỏ và cặn đỏ dự trữ trước đó hiện tại đã còn lại không nhiều, cây đào trong tay đang cần thiết lượng lớn chất dinh dưỡng cung ứng, mà hắc báo cũng cần thiết hô hấp không khí tự do, không có lý do cự tuyệt, y đương nhiên không chút dị nghị lựa chọn đồng ý.

Kế đó giới thiệu lẫn nhau với bốn người, người gầy trong bốn người biệt hiệu gọi Khỉ Ốm, là một tay súng thiện xạ, cậu ta sau khi thấy Trương Thư Hạc, lập tức tự đến tự quen tự giới thiệu, lại chủ động giới thiệu thành viên khác trong đội, “Đây là đội trưởng của chúng tôi, chúng tôi đều gọi anh ta là Tráng Ca, anh ta là người dị năng lực lượng đó nga.”

Trương Thư Hạc lễ độ vươn tay bắt tay với gã, không hổ là người dị năng, lực tay cực kỳ dũng mãnh, người thường nắm chặt như thế, đại khái tay sẽ đau mấy ngày, thấy mặt Trương Thư Hạc không đổi sắc, đội trưởng kia cũng lộ vẻ kinh dị.

“Vị này chính là Lục Tử, tay súng thiện xạ thứ hai của đội chúng tôi, bên cạnh Lục Tử kêu Đắc Chí, đứng hàng thứ hai song song với Lục Tử, bình thường gọi anh ta Đắc Tử là được.” Người gầy tiếp tục giới thiệu.

Trương Thư Hạc nhất nhất bắt tay với bọn họ, thuận tiện nói ra tên của mình, xem như là quen biết sơ bộ. Kế đó đội trưởng nói đến nhiệm vụ, chỉ là gϊếŧ một số tang thi cấp ba, hơn nữa cách căn cứ cũng không quá xa, chỉ có hai ngày lộ trình, sơ lược phỏng đoán thời gian hoàn thành nhiệm vụ, nhiều nhất cũng chỉ cần cỡ năm ngày, phương tiện xuất hành do bọn họ cung cấp, thế nhưng thức ăn phải tự chuẩn bị, bọn họ sẽ trả trước cho Trương Thư Hạc thù lao hai phiếu đỏ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ đưa ba tấm phiếu đỏ còn lại, những thứ mà mục tiêu nhiệm vụ lấy được, Trương Thư Hạc không thể tham dự phân phối, thế nhưng nếu ngoại trừ nhiệm vụ, trên đường dựa vào năng lực cá nhân đạt được đồ vật có giá trị, hết thảy đều về tay của chính người đó.

Trương Thư Hạc biểu thị không có dị nghị, năm người rất nhanh đạt thành nhất trí, sau đó hẹn định sáng mai xuất phát. Cũng may bên Lưu lão đầu cũng không có chuyện gì, buổi chiều y liền trực tiếp xin nghỉ, trở lại trong phòng mình thu dọn đệm chăn một phen.

Buổi tối cho hắc báo ăn no căng, bởi vì trên đường không có khả năng cho nó ăn thịt nữa, nhiều nhất là mấy miếng thịt khô giải đói, bất quá biết có thể ra ngoài, hắc báo lần đầu tiên không có cáu kỉnh, đại khái thật sự là bị túi vải trói buộc quá lâu rồi, vì tự do, lúc này thịt thơm cũng có thể vứt.

Sáng sớm hôm sau, năm người sau khi tiến hành thủ tục ra căn cứ liền xuất phát, bốn người không biết thuê từ nơi nào một chiếc Hummer 2 phảng chế được cải tạo, tuy rằng cơ năng vẫn chênh lệch một chút so với hàng nguyên mẫu, thế nhưng cũng không tệ.

Trương Thư Hạc không quen thân bọn họ, cũng không phải người nói nhiều. Khỉ Ốm ngồi bên cạnh dường như cực cảm thấy hứng thú đối với những thứ của Tiểu Động Thiên, thường thường hỏi mấy thứ cổ cổ quái quái mà đạo gia hàng yêu trừ ma trong phim truyền hình trước đây.

Trời biết trước đây Trương Thư Hạc xem mấy thứ đó cũng đều là cười nhạt, nói là giả thần giả quỷ vẫn còn dễ nghe, khó chịu thì trực tiếp kêu bọn họ là thần côn lừa đảo, hiện giờ trái lại, thấy ánh mắt của mấy người này, đại khái cũng là nghĩ y như vậy.

Cái gì mà Khu Ma Kiếm, Hàng Yêu Tiên (roi), Khai Thiên Nhãn, với mỗi lần đuổi quỷ đều phải đọc một câu: ‘Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền’*, đừng nói là mấy người khác, ngay cả Trương Thư Hạc cũng hoàn toàn chả hiểu gì. (*Là chín chữ chân ngôn, chín chữ pháp thuật hộ thân, lại có tên là chú ngữ lục giáp, bí chúc lục giáp, chín chữ ý nghĩa sâu xa, vốn là bí thuật thịnh hành của đạo gia và binh gia Trung Quốc. Sau khi truyền vào Nhật Bản, cũng thành chú pháp dữ tu nghiệm đạo mà Yamabushi của Mật Giáo Nhật Bản coi trọng. Trong một số tiểu thuyết thông tục, manga cũng được dùng làm nhẫn thuật của Ninja, nhập chung cùng Kỳ Môn Độn Giáp. Khi đọc chín chữ hộ thân chúc phúc thường xuyên vẽ ký tự trên không trung hoặc liên tục kết thủ ấn (có chín thủ ấn đối ứng từng chữ). _ Nguồn Wikipedia.)

Những thứ của đạo gia cực kỳ phức tạp, trong đó xác thực là có thủ đoạn hàng ma khu quỷ, thế nhưng Trương Thư Hạc căn bản không có hứng thú đối với những thứ này, học phù cũng chỉ là bảo mệnh mà thôi, y có hứng thú nhất chính là pháp môn tu tiên của đạo gia, trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên là điều mỗi người đều hướng tới, nhất là đối với người từng mất đi một lần sinh mệnh, biết quý trọng như Trương Thư Hạc mà nói, thì càng thêm mê hoặc, ngoại trừ thứ này, thứ khác đều là phụ thêm, y cũng không muốn lãng phí thời gian tiến sâu hiểu rõ.

Hơn nữa tuy rằng đạo thuật đối với người thường mà nói thật sự hiếm lạ, thế nhưng căn bản không có lóa mắt trâu bò như phim truyền hình diễn, cái gì mà yêu quỷ hiện thân, ánh sáng trắng lan tỏa, pháp lực cuồn cuộn.

Những điều này đừng nói người thường, Trương Thư Hạc cũng nhìn không thấy, trong đó Khai Thiên Nhãn dưới sự lý giải của y bất quá chỉ là một loại phù sản sinh linh lực, có thể để cho hai mắt thấy được thêm một vài thứ trong bóng đêm hơn so với người thường mà thôi, không có khoa trương như sẽ khiến quỷ hiện hình, hơn nữa pháp lực cũng là vật vô hình, vừa sẽ không sản sinh ánh sáng trắng chói mắt, cũng sẽ không có bất kỳ biểu hiện trên thị giác nào, máu gà chó diệt quỷ gì gì đó cũng hoàn toàn là lừa đảo, sở dĩ sẽ dùng một chút, bất quá chỉ là bảo chứng phù hoặc trận pháp thêm được một số hơi thở sinh linh mà thôi, cho dù có chút tác dụng, cũng chỉ có tác dụng phụ trợ, dùng đơn độc không có hiệu quả.

Bất quá Trương Thư Hạc tuyệt không phản bác, chưa nói phải cũng chưa nói không phải, khiến mấy người trong xe đều có vài phần cảm giác thần bí đối với đạo thuật.

Ngoại vi căn cứ bởi vì nhiều năm có săn bắt, hai năm gần đây số lượng tang thi giảm thiểu kịch liệt, trên đường tuyệt không có bao nhiêu trở ngại, thẳng đến khi xe chạy được một buổi sáng, mới dần dần rời khỏi phạm vi trung tâm căn cứ. Tang thi xung quanh bắt đầu trở nên dày đặc, tốc độ đi đường cũng càng ngày càng chậm, bất quá cũng may đều là một số tang thi cấp thấp, người trong xe đều mang đủ đạn, kỹ thuật bắn của bốn người cũng đều không tệ, gần như đều là một súng nổ đầu, cơ bản không có gì nguy hiểm.

Trên đường cũng thường xuyên đỗ xe ở địa phương hẻo lánh nghỉ ngơi hoặc hoạt động tay chân, đợi đến khi có tang thi vây đến mới tiếp tục đi đường. Trương Thư Hạc nhân cơ hội thả hắc báo đi dạo chơi xung quanh, thấy nó ở dã ngoại như cá gặp nước, dứt khoát kêu nó tự do hoạt động đi theo sau xe. Dựa vào năng lực hiện giờ của hắc báo, Trương Thư Hạc tuyệt không lo lắng nó sẽ có gì nguy hiểm, mấy năm gần đây nó liên tục biến dị, tang thi gặp phải nó đều đi đường vòng, nó không chủ động chọc tang thi thì thôi, tang thi tuyệt sẽ không chủ động đi chọc nó.

Rất nhanh qua một ngày, năm người rốt cục đã đến mục tiêu, vậy mà là một động đá hẻo lánh, xung quanh cỏ khô sinh trưởng, thế nhưng nhìn kỹ trên cỏ có vô số vết chân, hiển nhiên nơi này thường có tang thi lui tới.

“Đội trưởng, nơi đây vẫn giống lần trước tôi đến, hình như chưa từng có người khác tới, trên mặt đất cũng không có vết tích bánh xe.” Khỉ Ốm nhìn nhìn xung quanh nói.

“Nơi đây thực sự có tang thi cấp ba lui tới?”

“Đúng vậy, một người bạn thân của tôi chính miệng nói cho tôi biết, nơi đây đã từng có chí ít năm con tang thi ra vào, tin tức tuyệt đối đáng tin, hơn nữa địa điểm cũng hẻo lánh, hẳn là chưa từng bị người phát hiện, năm con tang thi cấp ba là một món thu nhập xa xỉ đó...”

“Được, trước tiên đỗ xe ở một bên, một hồi toàn bộ nghe khẩu lệnh của tôi, cùng nhau đi xuống vây quanh cửa động.”

Mấy người này hiển nhiên đều là dựa vào mệnh lệnh của nam cường tráng kia hành sự. Khỉ Ốm lập tức móc súng ra, hai người còn lại cũng không nói nhiều, một người hơn bốn mươi tuổi, một người chừng ba mươi, mang bên mình súng trường, kỹ thuật bắn tàn nhẫn, tính cảnh giác cũng rất mạnh, hiển nhiên không phải đơn giản chỉ là lần đầu tiên ra ngoài săn bắt.

Sau khi đỗ xe đến chỗ ẩn mật, Trương Thư Hạc cũng theo bọn họ xuống xe, mấy người cẩn thận thăm dò xung quanh một phen, tất cả mọi người là từ mạt thế từng bước một đi tới, có thể sống đại thể không phải hạng người trời sinh tính lỗ mãng tư duy đơn giản.

Năm người, bởi vì là đội trưởng lại là người dị năng lực lượng, nam cường tráng xếp phía trước nhất, Khỉ Ốm xếp vị trí thứ ba, vị trí này tạm thời là an toàn nhất, bởi vì trước sau đều có người, xảy ra chuyện có thể được chắn hơn phân nửa. Trương Thư Hạc bị xếp cuối cùng, đây không phải là vị trí tốt, thế nhưng y không chút để ý, thậm chí vẫn hài lòng, không có ai chuyên biệt quay đầu lại xem xét y, có thể lén làm một số động tác nhỏ.

Lúc này mắt y đảo qua một bụi cỏ cách đó không xa, bên trong cái gì cũng không có, thế nhưng Trương Thư Hạc biết hắc báo đi theo y đang ẩn núp ở nơi đó. Hắc báo là cao thủ ẩn nấp trời sinh, trừ phi nó hiện thân, nếu không không ai có thể biết được nó ở nơi nào, Trương Thư Hạc cũng không ngoại lệ, nếu không phải bởi vì nó với mình tâm huyết tương liên, muốn phát hiện tung tích nó, thật đúng là khó như lên trời.

Đội trưởng làm mấy thủ thế về phía sau, vì vậy mấy người đều cẩn thận giẫm lên vết chân người phía trước để lại, để tránh phát ra thanh âm lớn, mà trong lòng Trương Thư Hạc lại có chút nghi hoặc, loại địa phương hẻo lánh này thế nào sẽ có tang thi cấp ba? Y lại cẩn thận nhìn địa hình, phía trước là vách núi, trên vách sinh trưởng dây leo khô, bên cạnh cũng có cây gỗ, phía sau loáng thoáng thấy hố nước, nhưng hiển nhiên đã là hố nước đọng, nửa điểm dao động cũng không có, loại nước đọng này chỉ có âm địa mới có thể chảy ra, tục xưng âm thủy, bên phải là núi gỗ hòe, so sánh xong y đã hiểu được, đây là một nơi tụ âm nhỏ.

Tang thi cũng như quỷ vật thích sống ở địa phương âm khí nặng, nơi tụ âm cũng được chia Tiên Thiên và Hậu Thiên, Hậu Thiên đại thể là âm địa do các loại khu vực người chết nhiều như nhà tang lễ, bệnh viện tạo thành, mà Tiên Thiên chính là giống loại trước mắt, phong thuỷ tự nhiên vô ý tạo ra.

Bất quá nơi tụ âm trước mắt hình như tuyệt không lợi hại, rõ ràng còn có một mỏm núi không cây, nơi đó chỉ có đá và cỏ dại trụi lủi một mảng, không chút thu hút, nửa cọng rễ cũng không có, hiển nhiên là chỗ cửa Sinh của âm địa, không tính là tuyệt địa. Trương Thư Hạc nắm chắc trong lòng, sau đó thu hồi đường nhìn, trở tay lấy la bàn ra.

Từ lần trước bị tang thi triều vây công từng dùng qua một lần, sau đó vẫn luôn đặt trong không gian, lúc này lấy ra, kim đồng hồ nửa điểm phản ứng cũng không có. Trương Thư Hạc kiểm tra linh khí trong la bàn, vẫn còn hơn phân nửa, y dứt khoát đổ đầy, lúc này la bàn mới động đậy, kế đó xoay một vòng, dường như không phát hiện mục tiêu.

Trương Thư Hạc thấy thế nhìn cửa động càng ngày càng gần, cửa động rõ ràng có vết chân, nếu là tang thi, vậy la bàn hẳn phải chỉ chính xác về phía cửa động, mà không phải chầm chậm xoay tròn, chẳng lẽ là la bàn xảy ra vấn đề? Thẳng đến khi mấy người dừng ở cách cửa động không xa, Trương Thư Hạc lại nhìn thoáng qua, kim đồng hồ trên la bàn mới chậm rì rì xoay vài vòng, cuối cùng chỉ về phía cửa động.

“Dừng.” Nam cường tráng nâng tay ngăn mấy người tiếp tục đi tới, mấy người thanh lý xung quanh cửa động, không có bao nhiêu tang thi, chỉ có hai con cấp thấp đã bị súng trang bị ống giảm thanh bắn hai phát nổ đầu.

“Xung quanh hình như không có tang thi, tôi đã nói lần này không có gì nguy hiểm, chúng ta lại có chuẩn bị đầy đủ, các anh thực sự là cẩn thận quá mức.” Khỉ Ốm thấy thế nói.

Mấy người hiển nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, phân tán ở hai bên cửa động, không cần nam cường tráng mở miệng, Lục Tử liền lấy ra một cục gì đó trông như lưới đánh cá từ túi quân dụng sau lưng.

Thế nhưng hiển nhiên mềm mại hơn nhiều, tương tự dây thun, nhưng độ co dãn nhỏ, Lục Tử với Đắc Tử cẩn thận banh cả tấm lưới ra, kích cỡ vừa vặn có thể bao lại toàn bộ cửa động, mắt lưới to bằng ngón tay cái, bốn người nhanh nhẹn lấy ra đinh đặc thù cố định rìa lưới trên vách núi đá.

Trương Thư Hạc dùng tay vê chất liệu lưới, không có gì khác dây thun, chẳng qua mềm mại hơn một chút. Lục Tử cố định xong quay đầu thấy Trương Thư Hạc chưa thấy qua thứ này, liền giải thích: “Là tài liệu căn cứ mới nghiên cứu chế tạo ra, chuyên biệt đối phó tang thi, cậu xem bất kể kéo thế nào cũng kéo không đứt, dùng dao cũng không được, trừ phi dùng lửa, tưởng tượng tang thi thành cá, dùng lưới này nhốt chúng nó lại, cho dù sức lực tang thi lớn thế nào đi nữa, cũng xé không đứt thứ này. Thế nào, trâu bò đúng không?” Trên thực tế khi săn bắt tang thi vẫn có chút gân gà, thế nhưng đối phó loại tình huống này vẫn rất thích hợp.

Mắt Trương Thư Hạc sáng ngời, dùng tay kéo, xác thực rất rắn chắc, chí ít sẽ không dễ dàng bị kéo đứt: “Thứ này thực sự không tồi.”

Mấy người bố trí lưới xong, đều lui mấy bước. Mệnh lệnh của nam cường tráng chính là ôm cây đợi thỏ, nếu có tang thi đi ra, thì dùng đạn bắn chết, muốn đi vào cũng như vậy, thẳng đến khi tiêu diệt xong hết thảy tang thi trong động mới thôi.

Thoạt nhìn như vậy xác thực nhiệm vụ không có độ khó gì, chỉ cần tấm lưới này thực sự rắn chắc như lời nói, cơ bản không cần lo lắng tang thi trong động, nguy hiểm duy nhất chính là sợ bị tang thi vây công, thế nhưng nơi đây hẻo lánh, có núi có cây, tang thi muốn tiến vào lượng lớn cũng không phải dễ dàng.

Mấy người tìm một chỗ ẩn nấp ở đối diện động, cách cửa động không tính quá xa, tìm cỏ khô trải đất, lại kéo mấy cây khô che, sau đó hai người đặt hai cây súng trường trên mặt đất, nòng súng nhắm chuẩn cửa động, chỉ cần tấm lưới đối diện vừa có phản ứng, đạn sẽ lập tức bay qua.

Lần này đạn săn tang thi là dùng hộp chuyên dụng chứa, Khỉ Ốm nói là đã được trải qua gia công đặc thù, uy lực vô cùng lớn, còn từng được cao tăng Phật gia khai quang, tang thi gặp đạn liền chết. Đạn này có hạn, chỉ dùng để gϊếŧ tang thi cấp ba, tuyệt đối mỗi bắn mỗi chuẩn. Không biết dùng có tốt như cậu ta nói không.

Bởi vì mùa đông nhiệt độ không khí vẫn luôn rất thấp, mặc dù mấy người đều mặc rất dày, thế nhưng gió lạnh thổi vẫn khiến tay tê dại, hơn nữa bởi vì phong thuỷ, đặc biệt khiến người ta cảm thấy âm lãnh đến xương, vì vậy hơn mười phút trôi qua, tay người cầm súng đều bị đông lạnh tê rần, chỉ có thể thay phiên nhau cầm súng.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, liền có một thân ảnh tông lên lưới, tốc độ cực kỳ nhanh, rất có thể là tang thi cấp ba. Thấy lưới bị tông ra một độ cong, sự khẩn trương trong lòng mấy người đều vơi đi, hiển nhiên chất lượng của tấm lưới đó không khiến cho mấy người thất vọng. Lục Tử nhanh chóng bóp cò súng, chỉ nghe “Bành” một tiếng, trên lưới đối diện bắn tung ra máu đỏ đen, phát súng thứ nhất dường như đã nổ đầu thành công, Lục Tử lập tức quay đầu lại vươn hai ngón tay tạo dáng chữ V với đội viên. (victory – chiến thắng)

Một súng đắc thủ, quả nhiên là cổ vũ sĩ khí, đã có chút lòng tin đối với loại đạn mua hạn lượng này. Tiếp theo lại có mấy con tông lên lưới, trong đó có hai phát súng trật bắn lên tường đá, ba phát súng còn lại trực tiếp nổ đầu, thẳng đến ba giờ sau, cửa động mới không còn thanh âm gì nữa. Đội trưởng kêu Khỉ Ốm với Lục Tử tiến lên kiểm tra, lưới có mấy chỗ dường như có chút tổn thương, thế nhưng còn có thể sử dụng được mấy lần nữa.

Mấy người vẫn tương đối cẩn thận, hóng gió lạnh đợi thêm một giờ nữa, bên trong vẫn không có động tĩnh, lúc này đã là buổi chiều hai giờ. Khỉ Ốm bị lạnh đến mức run rẩy, nhịn không được nhìn trời mắng: “Chỗ quỷ quái gì thế này, sao lại lạnh như thế, đông lạnh khiến xương người ta muốn nứt ra rồi.”

“Đội trưởng, đã sắp nửa ngày rồi, chí ít cũng đã gϊếŧ được bảy tám phần tang thi bên trong, nếu không chúng ta thu đội đi, tám chín con tang thi cấp ba, đã tốt hơn nhiều so với năm con dự tính rồi.” Đắc Tử thấy tốt liền thu, nói.

“Đúng vậy, chờ một lát nữa trời sẽ tối, không bằng đốt lưới thu ngón tay tang thi, chúng ta cũng được quay về căn cứ sớm một chút.” Lục Tử cũng nói, bị đông lạnh bên ngoài thời gian dài, đều có chút nhớ nhung ổ chăn ấm áp.

Đội trưởng nhìn nhìn cửa động, thấy tất cả mọi người ý kiến nhất trí, liền nói: “Được, vậy kết thúc công việc trước đi.”

Mấy người nghe vậy lập tức cầm súng trên tay nhắm chuẩn, nhanh chóng tới gần cửa động. Vừa tiếp cận liền ngửi thấy một luồng mùi máu tang thi tanh hôi, sau đó thấy từng bãi vết máu màu đỏ đen khiến người ta buồn nôn ở cửa động, có mấy con tang thi gục ở cửa, toàn bộ đầu bị nổ banh, chỉ còn thân dưới, cổ bị nổ máu me nhầy nhụa, tướng chết đáng sợ thật sự khiến người ta chẳng còn khẩu vị ăn uống.

Nhưng tất cả mọi người thấy nhưng không thể trách, quét tới quét lui ở chỗ cửa động, xác định tang thi trong động đều đã bị gϊếŧ sạch, xung quanh cửa động cũng không có tang thi khác, cũng liền thở phào nhẹ nhõm. Đội trưởng ý bảo mấy người lui về phía sau vài bước, gã châm bật lửa vứt về phía cửa động, chỉ chốc lát sau lưới liền bị đốt. Hai người đi đầu lại cầm súng cẩn thận ngắm nửa ngày, sau khi xác thực không có tang thi ẩn núp, mấy người mới đeo bao tay, tiến lên thu thập ngón tay tang thi.

Tang thi cũng có vật chất DNA tương tự người, bình thường có tính chất không thể phục chế, tương tự như móng tay tóc, căn cứ đều có thiết bị có thể phân biệt, đồng thời kho số liệu sẽ bảo tồn tư liệu, muốn lấy tóc móng tay trên thân cùng một con tang thi để tạo số nhiều cơ bản là chuyện không có khả năng.

Mấy người rất nhanh thu thập xong móng tay tang thi, mà Trương Thư Hạc thì mượn cớ đi tiểu, một lần nữa thu hắc báo vào ba lô, nó còn mang về một túi châu đỏ và cặn đỏ nhỏ, hiển nhiên là gϊếŧ tang thi xong lấy được, phỏng đoán là vẫn luôn giấu túi trong bụi cỏ, gϊếŧ xong một số tang thi, sau đó thu thập châu đỏ cặn đỏ cất vào túi, thẳng đến khi túi đầy hơn phân nửa, lúc này mới miệng ngậm túi lắc lư đến lấy lòng Trương Thư Hạc.

Trương Thư Hạc cho nó chút đồ ăn làm phần thưởng, liền vội vội vàng vàng kêu nó tiến vào ba lô, thu châu đỏ vào không gian rồi lập tức quay trở về cửa động, lúc này Khỉ Ốm đang đề nghị vào động.

“Địa điểm là chúng ta tìm được, tang thi bên trong cũng là chúng ta gϊếŧ, sơn động này tuyệt đối là chiến lợi phẩm thắng lợi của chúng ta, có lẽ trong động còn có bảo bối gì đó, hiện tại quay đầu bỏ đi, chẳng lẽ muốn đưa đồ tốt tiện nghi cho người khác sao?”