Chương 238

Lúc này dưới tàng cây khô trăm năm bị Nguyên Anh lão chủ bổ ra ở gia tộc Thanh Mộc, sâu trong đất mấy trăm mét, đang có một tảng đá hình người với toàn thân đầy bùn màu xám không bắt mắt, ngồi xếp bằng không hề nhúc nhích giữa tầng đất, vật này chính là Trần Hạc được bùn xám bao lấy. Trước đó bị Nguyên Anh lão tổ truy sát, y bất đắc dĩ chỉ có thể dùng bùn xám bao trùm toàn thân, chui xuống đất.

Bùn xám là thứ tốt, Trần Hạc cũng từng nói trước đây lấy được vật này ở Ngũ Phúc Chi Địa thật sự là may mắn đến cực điểm, nhưng tuy nó có thể ngăn cách thần thức của tu sĩ, người bị bao lấy cũng chịu hạn chế, không cách nào đưa thần thức ra ngoài dò xét để biết được tình hình chính xác bên ngoài, vì vậy độ nguy hiểm vẫn rất cao. Nhưng theo tình hình lúc đó, cũng chỉ như thế mới có thể tránh được kiếp nạn.

Cũng may Trần Hạc đã sớm tính toán hết thảy, lấy ‘hữu tâm’ chiến ‘vô tâm’, ngay cả tầng đất dưới tàng cây khô cũng dùng thần thức quét qua mấy chục lần, xác định chất đất nơi đây xốp, tuy có một số đá sỏi, nhưng cũng không có tầng nham thạch cứng rắn nào, lấy thế xông của y trong thời gian ngắn chắc hẳn có thể đạt đến trăm mét dưới tầng đất. Lúc đó Nguyên Anh lão tổ gia tộc Thanh Mộc sẽ chỉ cảm thấy thần thức đến đây rồi biến mất, vì vậy trước tiên lão sẽ lục soát trong phạm vi trăm dặm, rất sợ y đã ra khỏi gia tộc Thanh Mộc, nhưng hiện tại đang là đại hội tỷ thí, nhân số phức tạp, đợi đến vài hơi thở sau không tìm được, bấy giờ mới lại lần nữa lục soát xung quanh và dưới lòng đất, mà bấy giờ Trần Hạc đã không nhúc nhích bất động trong đất, toàn thân không có chút dao động, gần như không khác một tảng đá.

Nguyên Anh lão tổ tức giận tung trời, lục soát xung quanh tròn mấy ngày, bấy giờ mới rời khỏi, trở lại trong tộc lập tức lại giận dữ, đày mấy tu sĩ thất trách đến khu vực xa xôi, lại tăng thêm ba trận pháp phòng ngự ở xung quanh trận pháp Địa Long Mộc, cũng phái thêm nhân số gấp ba canh gác, vây Địa Long Mộc đến mức cho dù một con muỗi cũng đừng hòng tiến vào.

Dù sao Nguyên Anh lão tổ đã sống rất lâu, cực gian trá, vẫn chưa từ bỏ ý định, phái mấy tu sĩ Kim Đan canh giữ ở dãy núi Luyện Khí Kỳ cư trú, nơi mà Trần Hạc biến mất, cũng canh giữ toàn bộ Thanh Mộc Đảo chật như nêm cối. Trong suy nghĩ của lão, tiểu tặc đó trừ phi có truyền tống trận tạm thời nghịch thiên, nếu không khẳng định vẫn còn trong đảo, hiện tại tra không được có lẽ vì dùng bí pháp nào đó, nhưng những bí pháp đó tuyệt đối không phải vĩnh viễn, một lúc sau sẽ lộ ra sơ hở, một khi hiện thân thì sẽ cho y thịt nát xương tan.

Khi Trần Hạc suy tính trước đó cũng đã suy nghĩ tới điểm này, cũng may bùn xám không có thời gian hạn chế, nhưng bình thường tu sĩ sẽ không cách nào đả tọa hấp thu linh khí thiên địa, chỉ ngồi không nhúc nhích như tảng đá bình thường, mùi vị đó tuyệt đối không dễ chịu, mười ngày nửa tháng thì còn được, một năm nửa quý thì miễn cưỡng chịu đựng, nhưng sợ rằng thời gian ngắn như thế không cách nào thực sự khiến lão tổ tan hoài nghi, nếu đến lúc đó lộ ra sơ hở bị bắt, tất cả tính toán và sự vất vả trước đó sẽ uổng phí. Trần Hạc không khỏi thở dài, đã chuẩn bị tâm lý sống dưới đất lâu dài.

Cũng may y có không gian Giới Tử, ngoại trừ không thể tu luyện, thời gian cũng không đến mức quá gian nan. Kế đó bản thể cứ vẫn không nhúc nhích tiến vào trạng thái ngủ trầm, mà thần thức lại đi vào không gian, tiến vào trong thân thể Trương Thư Hạc. Thân thể Trương Thư Hạc vẫn luôn ngồi trong nhà gỗ, sau khi thần thức tiến vào thì mở mắt, sau đó phủi y bào đứng dậy ra ngoài.

Lúc này hắc báo dường như nhận thấy Trần Hạc gặp nguy hiểm, đang đi tới đi lui ngoài nhà gỗ, thấy Trương Thư Hạc thì nhảy qua, dùng móng vuốt vỗ bàn chân y, sau đó dùng đầu ủi ủi vai y. Mấy năm nay thân thể hắc báo không ngừng tăng trưởng, lúc này không phải trạng thái chiến đấu, độ cao đã gần bằng vai Trần Hạc, ngẩng đầu đã cao bằng y.

Trần Hạc sớm đã quen sự thân mật của nó, nhất là loại thân mật còn mang theo lo lắng và vui sướиɠ này, y không khỏi vươn tay ôm lấy cổ hắc báo xoa xoa xem như đáp lại. Tu tiên giới có con đường tu tiên có thể một bước lên trời, nhưng cũng khiến tình nghĩa giữa người với người mỏng manh, tất cả đều là thực lực tối cao, tu sĩ khổ tu không môn không phái như y, một ngày nào đó ngã xuống ở nơi heo hút, cũng sẽ không ai nhớ tới hoặc tưởng niệm, tựa như một sợi mây khói, trong nháy mắt sẽ tan vào đất trời.

Nhưng lúc này có hắc báo bên cạnh, cho dù nó còn chưa hoàn toàn khôi phục ký ức, cũng đã đủ. Y sau khi xoa xoa đầu nó, thì tiếp theo vỗ vỗ cần cổ rắn chắc của nó, sau đó tẩy rửa bên suối, gác lên nồi nướng thịt chuyên biệt tiện lợi, sau đó lấy vật liệu gỗ thuộc tính hỏa, bắt đầu châm lửa. Hắc báo đã nhiều ngày chưa ăn cơm, trước tiên đút no bụng nó rồi tính sau.

Mà hắc báo bên này thấy Trần Hạc lấy thịt Kỳ Lân Thú ra, thịt kia thoáng mang chút màu vàng kim, khi ăn khác với thịt yêu thú khác, chất thịt săn chắc tươi non, miệng lưu đầy hương, là thứ nó yêu nhất. Lập tức xông tới bên lửa, tựa bên cạnh như khi còn bé, ánh mắt nhìn chăm chú không hề chớp, thấy Trần Hạc đem một chút tương hoa quả và Sa Sâm ngàn năm được cắt thành sợi nhồi vào trong thịt, bắt đầu đặt lên lửa nướng, hắc báo nhịn không được liếʍ liếʍ miệng, ánh mắt lấp lánh quang mang.

Đến khi thịt được nướng bóng loáng thơm nức, ngoài giòn trong vàng, hắc báo lập tức ngậm chậu cơm đặt bên chân Trần Hạc, chờ thức ăn vào chậu sảng khoái cắn ăn. Ngoại trừ thịt Kỳ Lân Thú, Trần Hạc lại cho nó một chén máu Kỳ Lân, hiện giờ nó đã cấp bảy, chỉ kém cấp tám hóa hình một cấp, một cấp này tựa như nhân tu thoát thai hoán cốt, cực kỳ quan trọng, đương nhiên phải rèn đúc thân thể cốt nhục nó đến mức tận cùng, như vậy mới có thể thêm được một phần nắm chắc khi kháng cự Cửu Lôi Thiên Kiếp trong lúc hóa hình.

Trong đó bổ nhất chính là máu thịt Kỳ Lân, sau đó là các loại linh quả thuộc tính hỏa trong linh cốc và những thứ ôn dưỡng xương cốt, cũng phải ăn nhiều hơn. Thấy hắc báo ăn ngấu nghiến thịt trong chậu, ánh mắt Trần Hạc thoáng chốc ôn hòa, thấy Linh Mục Hầu trên cành cây bên cạnh, mới kêu nó đến. Máu thịt Kỳ Lân Thú quá bá đạo, không phải tất cả yêu thú đều có thể ăn, nếu yêu thú bình thường ăn, ít thì sẽ đau tận xương tủy, nhiều thì sẽ tự nổ tan xác, hắc báo cũng bởi vì trong cơ thể có ba giọt máu chân long, mới có thể ăn lượng lớn như thế, nhưng vẫn có một hạn độ thuận tiện cho thân thể tiêu hóa, nếu không cũng sẽ quá nhiều vô ích.

Linh Mục Hầu dịu ngoan nhất, nhẹ nhàng rung động cành cây đã đáp lên đầu gối Trần Hạc, sau đó mắt to màu lam ngập nước nhìn y. Trần Hạc mỉm cười, kế đó lấy một khối Tuyết Tinh Sa cho nó, Linh Mục Hầu tức khắc kêu chít chít hai tiếng, vui thích dùng tay nâng lấy, tìm một nhánh cây ngồi bắt đầu ăn từng miếng nhỏ, Tuyết Tinh Sa vừa ngọt vừa thơm, là thứ nó thích nhất ngoại trừ Ngưng Thần Quả.

Hắc báo thấy thế, nhất thời tốc độ chậm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuyết Tinh Sa trong tay Linh Mục Hầu, lại chuyển qua mặt Trần Hạc, ánh mắt hiển nhiên có chút không vui, thịt Kỳ Lân vốn mỹ vị trước mặt cũng mất đi hứng thú, kế đó táp vài miếng đã nuốt vào bụng, sau đó xông đến cạnh Trần Hạc, thừa dịp y không chú ý còn nhe răng đe dọa Linh Mục Hầu, Linh Mục Hầu sợ đến mức ôm Tuyết Tinh Sa thiếu chút nữa rớt xuống đất, chỉ chớp mắt đã biến mất trên cây, chạy thục mạng về ổ của mình, thấy nửa ngày không có động tĩnh, mới lại bắt đầu ăn mỹ vị trên tay.

Hắc báo lúc này mới thỏa mãn quay đầu lại, sau đó gầm nhẹ một tiếng với Trần Hạc. Trần Hạc làm bộ không thấy, nhưng trong lòng cũng không khỏi thầm thở dài một tiếng. Tính tình bá đạo này của nó quả thực khiến người ta đau đầu, Linh Mục Hầu chỉ là một con khỉ nhỏ lớn bằng ngón tay, còn chưa được hắc báo đặt trong mắt, có lúc Trần Hạc chủ động đút cho nó chút thức ăn, hắc báo khi cao hứng thì coi như không thấy, khi mất hứng thì bất mãn đe dọa, lại càng không cần đề cập đến yêu thú khác, bá đạo đến mức như thế, cho dù ngày sau y động tâm nuôi thêm yêu thú khác nữa, cũng không thể nuôi.

Bất quá, trong tay chỉ có một con như thế đã đủ khiến y đau đầu rồi, y thực sự không có tinh lực và thời gian nuôi thêm con khác nữa, nghĩ xong thì cũng thôi, lấy mấy khối Tuyết Tinh Sa cho hắc báo ăn, lúc này nó mới thoải mái hơn, nằm trên đất lười biếng dựa vào y đánh ngáp rồi ngủ.

Trần Hạc chỉ ký gửi thần thức trong cơ thể Trương Thư Hạc, vì thân thể kiếp trước không có Kim Đan, nguyên khí tu luyện được đều tồn trữ trong toàn bộ cốt nhục thân thể, vì vậy trong lúc nhất thời không cách nào tu luyện, bất quá thường thường vận hành công pháp Toàn Linh, ngược lại có thể giữ gìn linh khí thiếu thốn của thân thể, nhưng việc này cũng không vội nhất thời. Thấy hắc báo ngủ rồi, y liền lấy Địa Long Mộc ra.

Sau đó ngâm nó vào trong nhũ cây, mấy canh giờ sau, y lấy Địa Long Mộc thoáng ửng đỏ ra, rồi dời trồng đến một chỗ sơn cốc, sau đó ngày ngày tưới nhũ cây. Mộc này là thần mộc biến dị, y đã từng thúc nhiều loại thần mộc, biết chúng sinh trưởng chậm rãi, tiêu hao linh thạch cực lớn, nhưng không ngờ Địa Long Mộc vậy mà còn khó sinh trưởng hơn cả Thiên Nhất thần mộc.

Trần Hạc nhìn lượng lớn linh thạch rải ra mỗi ngày, cảm thấy trong nhất thời đạo tâm cũng có chút bất ổn, nếu nói Mộc Trung Hỏa thực sự có thể ngưng tụ thành Hỏa Liên cửu phẩm thì cũng thôi, nhưng hiện giờ chưa có một chút dấu hiệu nào, đến tột cùng có phải hay không thì căn bản không thể xác định, hiện tại đã sắp thanh lý rỗng gia sản của mình rồi, nếu không phải từ trước đến nay y luôn trấn định, sợ rằng đã sớm trào máu.

Nếu mỗi ngày tưới năm lần, tổng cộng ba tháng thúc được một gốc, chỉ một gốc này thôi, Trần Hạc tính tính vòng tuổi, đủ hơn vạn năm, thật sự tổn thất cực lớn. Y thoáng do dự, lại đổ một thùng nhũ cây lên rễ, dự định ngày mai cắt cây gỗ ra, xem trong đó có Mộc Trung Hỏa hay không. Lại không ngờ mấy canh giờ sau, y đang đả tọa chợt nghe thấy vài thanh âm cây cối nứt vỡ, đợi khi y chạy vào cốc, đã thấy Địa Long Mộc tự động thiêu đốt từ trong ra ngoài.

Tựa như một con hỏa long sống, khiến Trần Hạc có chút trợn mắt há hốc mồm, trong lòng cũng không khỏi âm thầm may mắn trước đó đã giữ lại một đoạn rễ, nếu không lần này sẽ hoàn toàn phí công. Hỏa long đó đốt đủ ba ngày ba đêm, sau cùng chỉ còn lại một ngọn hỏa diễm màu đỏ sậm cỡ bằng nắm tay, y không tùy tiện thu hồi nó, chỉ bày ra trận pháp ở xung quanh, cố định nó tại chỗ.

Khiến y không ngờ chính là, hắc báo rõ ràng cực có hứng thú với hỏa diễm do Địa Long Mộc thiêu đốt còn lại, ánh mắt lộ ra chút tham lam, nếu không phải y ngăn cản, sợ rằng nó đã sớm muốn nuốt vào bụng rồi, như thế khiến y không khỏi có chút đăm chiêu, lửa này là loại ‘mộc sinh hỏa’ biến dị, đồng thời lại có được Địa Long Mộc, nói không chừng sẽ có ích với hắc báo.

Bất quá lúc này không thể cho nó cắn nuốt, chí ít phải ngưng tụ thành mười ngọn xem có thể ngưng luyện được thành thánh liên cửu phẩm như sách cổ nói hay không, nếu không ngưng ra được, đến lúc đó cho nó cắn nuốt cũng như nhau. Tuy rằng hắc báo vô cùng khát vọng với hỏa diễm Địa Long do Địa Long Mộc biến thành, bất quá nó đối với thức ăn mà Trần Hạc loại trừ ra, từ trước đến nay nói gì nghe nấy, thường ngày chỉ vây xem, không thử đi nuốt nữa.

Muốn gom đủ mười ngọn Địa Long Hỏa, thì phải thúc mười gốc Địa Long Mộc vạn năm, Trần Hạc tính toán, quyết định chờ sau khi thúc xong toàn bộ Địa Long Mộc, xác thực có linh liên cửu phẩm hay không, rồi mới thu hồi bùn xám, xem xem tình hình có rời khỏi nơi đây được không. Thúc một gốc Địa Long Mộc cần ba tháng, mười gốc thì thấp nhất cũng phải ba năm, sau ba năm, cho dù Nguyên Anh lão tổ kia có lửa giận ngập trời đi nữa, có lẽ cũng đã phai nhạt, dù sao Địa Long Mộc chỉ tổn thất một nhánh rễ, mà không phải bị dời cả gốc đi, y không cho rằng đối phương thực sự có thể canh giữ ở đây lâu đến ba năm.

Đoạn thời gian này Trần Hạc có chút nhàn nhã, vì hoàn cảnh nên không cách nào đả tọa tu luyện, ngược lại trải qua sinh hoạt của phàm nhân, bắt đầu thu xếp linh điền. Thường ngày ngoại trừ việc lấy lượng lớn nhũ cây tưới Địa Long Mộc và Ngưng Thần Mộc, y cũng bắt đầu dự định thúc thêm bốn gốc thánh liên cửu phẩm thủy mộc kim thổ, dù sao nếu muốn luyện chế đài sen Ngũ Linh, cần có nhị sen hoàn chỉnh của năm loại linh liên.

May mà linh thạch trong tay y còn có lượng lớn, thừa dịp hiện tại có thời gian, có thể thúc hết tất cả, hái xuống để vào hộp ngọc, ngày sau khi dùng có thể trực tiếp lấy ra. Thời gian thúc bốn gốc linh liên cũng có hơn ba tháng, không phí sức gì, một lần chỉ thúc một gốc, đến lúc đó nửa tháng nở ra khí thánh liên, hắc báo với Linh Mục Hầu cũng có thể hưởng nhờ thánh khí. Khí này vô hình, nhưng công dụng lại cực lớn, sự bạo liệt và sát khí nguyên thần toàn thân hắc báo kiếp trước, lúc này đều đã được tẩy trừ cực kỳ sạch sẽ, thân thể linh hồn được cọ rửa tinh thuần, khi hóa hình sẽ có được tác dụng cực then chốt, tựa như nhân tu ăn đan dược có thể trừ đi tâm ma, chỗ tốt đó vượt xa dự đoán.

Thánh liên sau khi thành thục, lấy nhị sen khác với trước đây, vì nhị sen phải tương đối hoàn chỉnh, hạt sen đài sen hoa sen, thiếu một thứ cũng không được, nhưng nếu không đến lúc thành thục thì cũng không phải nhị sen trọn vẹn nhất, thời gian hái xuống tốt nhất là trong nháy mắt khi thánh liên cửu phẩm như nở mà chưa nở, việc này cần sự nắm chắc hạn độ của bản thân người hái, nếu không phải Trần Hạc cộng thêm Trần Hoàng Kiếm được luyện chế một lần nữa, đã thúc năm gốc thánh liên, chỉ sợ cũng phải lãng phí một hai gốc.

Chỉ khi hái xuống trong chớp mắt trước khi thánh liên sắp nở, mới có thể bảo chứng được hạt sen vừa chín, hoa sen nở hoàn toàn, nhưng toàn bộ nhị sen vẫn còn là một thể, việc này cũng là việc cần kỹ thuật. Mỗi khi hái được một gốc thánh liên, Trần Hạc đều cẩn thận để vào hộp ngọc, cũng rải lên một tầng linh thạch cực phẩm với thuộc tính tương tự ở đáy hộp, để bảo chứng linh khí tràn đầy, vì hộp ngọc bình thường đều có thể được luyện chế thêm không gian, vì vậy không cần lo lắng không gian quá nhỏ.

Mỗi ngày ngoại trừ thúc thánh liên và Địa Long Mộc, sau đó hái Ngưng Thần Quả. Tuy rằng hiện tại nguyên thần của hắc báo đã khôi phục gần khỏi, nhưng Trần Hạc đã nhận được chỗ tốt khi nguyên thần mạnh mẽ, đương nhiên sẽ không ngừng lấy quả này, hơn nữa quả này không có tác dụng phụ gì, bất kể ăn sống hay ủ rượu ủ tương hoa quả đều được, cũng xem như một loại mỹ vị, chuẩn bị nhiều một chút để ăn cũng hẳn nên làm, mấy năm nay hắc báo cũng đã sớm nuôi thành thói quen, mỗi ngày cần phải ăn hai trái xem như ăn vặt, vì vậy, cây Địa Mạch Ngưng Thần vẫn cần thiết.

Thứ nhì là tập trung một khối linh điền, trồng trong đó đều là một số linh quả linh thảo và gia vị thảo dược mà bình thường Tiên Hương tửu lâu cần thiết, sau đó bắt đầu thúc lượng lớn. Trần Hạc sợ rằng lần này phải nghỉ ngơi ba năm, cũng may trước khi đi đã cho Tuyết Lệ mấy túi trữ vật vật tư, nếu tiết kiệm một chút chắc hẳn đủ dùng. Thời gian dư dả, y liền thuận tiện ủ hết những thứ có thể ủ được, chôn trong cốc, ba năm sau lấy dùng, bất kể linh tửu hay linh tương, hương vị đều sẽ vô cùng tốt, có thể trực tiếp bán ra. Thẳng đến khi dùng hết bình, mới ngừng ủ chế, trực tiếp cất linh thảo trái cây vào túi. Nguồn:

Bất quá mấy việc này không hề phí thời gian, chỉ cần ý thức khẽ động, bao trùm phạm vi là có thể thu, thời gian còn lại, ngoại trừ tu luyện công pháp Toàn Linh hai canh giờ, thì bắt đầu khống chế ẩm thực của hắc báo, tận lực dùng thức ăn chậm rãi ngưng luyện cường độ máu thịt của nó, sau đó thì nhàn hạ nghiên cứu một số phù thuật trận pháp Thái Phù Môn mà Tiết Linh Vân cho y, trước đây chỉ lo tu luyện, không có thời gian, lúc này lại có thể hứng thú nghiên cứu một chút, thứ học được đương nhiên phong phú.

Thời gian ba năm trôi qua cực nhanh, cũng may Trần Hạc chịu được tịch mịch, mà hắc báo, ngay từ đầu có Trần Hạc bên cạnh, lại có đồ ăn ngon, hơn nữa có thể hấp thu khí thánh liên, cũng khá thành thật, đến về sau hấp thu hết khí thánh liên của bốn gốc, khi tỉnh thì bắt đầu không kiên nhẫn xoay vòng xung quanh, vốn là mãnh thú, một ngày không cho nó ra ngoài bắt mấy con thú chơi, sẽ không chịu nổi, sau khi trêu cợt mấy linh thú ăn cỏ trong cốc không thấy thú vị, thì chỉ đành mỗi ngày chuyển quanh Trần Hạc.

Hắc báo dù sao đã thành niên, có một số việc cũng mơ hồ thông hiểu một chút, có lúc Trần Hạc cầm ngọc giản nằm nghiêng ngủ trên giường đá trong nhà gỗ, nó sẽ vội khó dằn nổi nhảy lên giường, sau đó vây quanh y xoay tới xoay lui, cuối cùng học bộ dáng y nằm nghiêng, thậm chí muốn tựa lên người y, sau khi bị y phát hiện, túm ra khỏi nhà gỗ bị đánh vài trận, bấy giờ mới thành thật hơn.

Bất quá khi bị đánh, ánh mắt vẫn xoay tới xoay lui cực không thành thật. Khi còn bé chịu đòn là gậy trúc nhỏ, hiện tại Trần Hạc lấy gậy trúc to bằng cánh tay đánh, nhưng đánh thế nào thì nó cũng thành thật nằm trên đất, nó da dày thịt béo rất chịu đòn, đối với sức nhẫn nại cao cường với đau đớn của nó, sức lực đó tuy lớn nhưng chẳng khác nào gãi ngứa, y xem như trút giận thôi, đánh một trận xong còn biết đổi chỗ khác đánh, coi như hoạt động gân cốt, cuối cùng đánh vài cái gậy trúc gãy mới thôi.

Về phần hắc báo, thực tế nó cũng không rõ lắm, luôn có một loại cảm giác khó hiểu khác ngoại trừ tình thân, có lúc ở trong đầu sẽ xuất hiện từng đoạn ngắn ân ái, một gian nhà gỗ nhỏ rất đơn sơ, thậm chí có một con chim quái dị mơ hồ và một số người máu thịt mơ hồ, nhưng theo số lần biến dị, và linh trí nó không ngừng tăng trưởng, nó đã mơ hồ cảm thấy, có thể bộ phận ký ức vụn vặt đó có quan hệ mật thiết với mình, chúng nó không giống như khi mình cắn nuốt hồn Kỳ Lân, một hồi sau những ký ức của Kỳ Lân Thú sẽ tiêu tan thành mây khói, bản thân biết rõ, những thứ đó không quan hệ ới mình. Nó giống như khi còn nhỏ trong đầu mình vốn đã có, tựa như tự mình từng trải, những hình ảnh và cảm giác đó càng ngày càng rõ ràng, không cách nào dễ dàng bỏ qua, không thể dứt bỏ, lại càng sẽ không tiêu tan.

Trần Hạc đương nhiên không rõ ánh mắt hắc báo xoay tới lui đang suy nghĩ gì, nó thành thật thì cũng thôi, mặc dù y khá sủng nịch hắc báo, nhưng không đến mức để nó cưỡi trên người giương oai, cho dù là Kim Trảm Nguyên, y cũng tuyệt đối sẽ không để hắn làm như thế khi hình thú. Khi đó trong lòng Kim Trảm Nguyên cũng cực rõ, khi làm chuyện đó với hắn ở hình người, điên đảo điên cuồng như thế nào đi nữa, Trương Thư Hạc cũng chỉ miễn cưỡng nhẫn nại, nhưng nếu dùng thân thú tương hợp, sợ rằng lưu lại trong lòng y, chỉ còn lại sỉ nhục và chà đạp.

Vì vậy hắn chỉ thăm dò, lại chưa bao giờ dám tùy tiện ép buộc thử nghiệm, cho dù hắn huyễn tưởng vô số lần tư vị đó nhất định rất tuyệt.

Thời gian ba năm, mỗi khi Trần Hạc thúc xong một ngọn Địa Long Hỏa, thì dựa theo điều mà sách cổ giảng giải, đặt chung với những ngọn trước đó, khi đến ngọn thứ bảy, ngọn lửa đó cuối cùng bắt đầu ngưng tụ thành hình thái Hỏa Liên đại khái, điều này khiến y không khỏi mừng cực, y thậm chí có thể cảm giác được một chút khí thánh liên quen thuộc. Ngay cả hắc báo bình thường bị giam đến mức có chút táo bạo cũng thích sớm chiều tựa quanh đó, theo thói quen hấp thu khí thánh liên. Đối với nó mà nói, thuộc tính của Hỏa Liên khác với những thứ khác, không chỉ hấp thu nhiều khí thánh liên hơn, nó cũng cực kỳ thích hỏa diễm kia.

Địa Long Mộc này dính một chữ ‘long’, đại khái có lẽ ở thời thượng cổ cũng có lai lịch phi phàm, nếu không làm sao sẽ có thể ngưng tụ thành thánh liên, quả thật kỳ dị. Trần Hạc thấy vậy thì càng thêm thận trọng thúc Địa Long Mộc, đến ngọn lửa thứ chín ngưng thực, cả gốc Hỏa Liên đã thành hình. Chẳng qua Hỏa Liên không cách nào dùng ao sen dựng dục, vì vậy là vật không rễ, chỉ có hai phiến lá sen bắt mắt, một đóa hoa sen mang hỏa diễm, mờ ảo lơ lửng giữa không trung.

Khi vừa mới bắt đầu, trên năm ngọn mới có chút hình dáng tướng mạo, nhưng khi đó chỉ là hình dáng do hỏa diễm hình thành, vào lúc này hỏa diễm dường như đạt được sự bão hòa, bắt đầu xuất hiện dạng dịch, cũng chính là có thực thể, hỏa diễm cũng càng mạnh hơn, đợi khi ngọn Địa Long Hỏa thứ mười ngưng thực, là tới lúc Hỏa Liên cửu phẩm thành hình. Mười là con số đầy đủ, đầy thì suy, suy thì bại. Bản thân Trần Hạc cũng biết, vẫn luôn đề phòng, vì bất cứ lúc nào nó cũng sẽ bắn hạt sen ra, cánh hoa điêu tàn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Hỏa Liên màu đỏ thắm vốn trạng thái dịch, khi ngọn Địa Long Hỏa thứ mười ngưng thực thì bắt đầu chậm rãi chuyển thành tinh thể, cánh hoa cũng nở ra, trong nháy mắt này khí thánh liên tràn ra, cho dù Trần Hạc chỉ có thần thức, cũng vẫn cảm nhận được cảm giác thoải mái khi thần thức được ôn dưỡng bởi khí thánh liên. Lúc này đột nhiên chín hạt sen màu đỏ lửa đột nhiên bắn ra những phương hướng khác nhau, y đã sớm có chuẩn bị, tức khắc ra tay thu hồi toàn bộ.

Vật này dù sao cũng là thuộc tính hỏa, y cẩn thận sớm đã mang một chiếc bao tay Luyện Tinh pháp khí thượng phẩm không tệ, kết quả mở tay ra, chín hạt sen đã đốt bao tay Luyện Tinh ra chín lỗ, thiếu chút nữa đã bị hủy, độ bá đạo của lửa này thực sự khiến người ta líu lưỡi.

Mà cánh hoa sen với tim sen cũng được y thu thập lần lượt, hai vật này vì không phải do thuỷ thổ dựng dục sinh ra, vì vậy lấy thể chất của nhân tu, không cách nào ăn, nhưng tim sen lại do hỏa tinh ngưng tụ thành, còn mạnh hơn Huyền Cực Thiên Tinh một bậc, dùng để luyện pháp khí Nguyên Thần thuộc tính hỏa là tốt nhất. Mà cánh hoa của nó, đương nhiên tiện nghi cho hắc báo, hắc báo đã sớm lộ ra ánh mắt thèm thuồng, sau khi nuốt ba cánh hoa mà Trần Hạc cho vào bụng, mới cảm thấy mỹ mãn chạy đến dưới tàng cây Ngưng Thần luyện hóa.

Lúc này cách đại hội tỷ thí đã có ba năm, Trần Hạc sớm đã muốn rời khỏi nơi đây, nếu không rời khỏi nữa, bản thể của y đều phải mọc lông, tuy là người tu tiên, nhưng dù sao không phải tu sĩ đại thành, thân thể không phải đá, cũng cần thiết linh khí thiên địa tẩm bổ, chôn dưới đất thời gian lâu như vậy đối với kinh mạch đan điền cũng không phải chuyện tốt, tuy rằng không đến mức cơ bắp huyết mạch héo rút, nhưng ít nhiều cũng sẽ thụt lùi một chút.

Ở đại hội tỷ thí của gia tộc Thanh Mộc trước đây từng có người nhân cơ hội trộm Địa Long Hỏa, lão tổ gia tộc Thanh Mộc đã phát giận một trận, cũng giới nghiêm toàn bộ đảo Thanh Mộc lâu đến tận một năm, nhưng dù sao Địa Long Mộc không có việc gì, lão tổ cũng phải bế quan, sự vụ trong đảo cũng bận rộn, không có khả năng giữ lại đám tu sĩ Kim Đan Kỳ lâu dài, một năm rưỡi sau tuy rằng trên đảo vẫn ra vào nghiêm ngặt, nhưng chỗ cây khô đã rút nhân thủ. Lão tổ cũng thấy thời gian lâu như vậy đều không thấy tiểu tặc kia, có lẽ trước đây trong tay người đó thực sự có truyền tống trận tạm thời, truyền tới nơi khác bỏ trốn mất dạng rồi, chậm rãi cơn tức giảm bớt, thì cũng phai nhạt.

Đến ba năm sau gia tộc Thanh Mộc lại xuất hiện một vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ tiến cấp đến Nguyên Anh Kỳ, đây là việc vui lớn của toàn bộ gia tộc Thanh Mộc, việc không vui trước đó cũng tiêu tan thành mây khói, chúng môn phái cũng phái không ít đệ tử tới cửa chúc mừng, trong lúc nhất thời Thanh Mộc Đảo náo nhiệt phi phàm.

Một đệ tử Trúc Cơ đi đến trước một căn phòng trống, nhất thời có chút lạc đường, vừa định kêu một người tới hỏi, thì nghe thấy trên mặt đất có một tiếng vang phá đất, tiếp theo đầu óc chấn động, liền mất đi tri giác té xỉu trên đất, mà người đánh xỉu gã phía sau lại lấy yêu bài của gã, sau đó nuốt một viên đan dược, chỉ khoảng nửa khắc sau, bất kể y phục hay vẻ mặt đều đã giống người trên mặt đất như đúc, kế đó kéo người trên mặt đất tới chỗ bóng râm, sau đó tựa như người thường đi tới cửa lớn náo nhiệt của Thanh Mộc Đảo, người thủ vệ thấy yêu bài thì trực tiếp cho đi.

Chỉ khoảng nửa khắc sau, trên không trung xuất hiện một con thuyền Ngân Tinh, trên thuyền có một nam tử trẻ tuổi mi thanh mục tú đang đứng, lúc này đang mỉm cười về phía Thanh Mộc Đảo, kế đó chân khẽ động, trận pháp của thuyền Ngân Tinh bắt đầu khởi động, cả chiếc thuyền phút chốc đã biến mất, không còn thấy bóng dáng.