Chương 212

Nửa canh giờ đối với người tu tiên mà nói chẳng qua chỉ chớp mắt, nhưng đối mặt Tinh Yêu Triều khổng lồ lúc này thì mỗi giây mỗi phút đều khó trải qua, thẳng đến khi yêu thú triều đã đi qua như vạn ngựa phi nhanh, cảm giác núi lắc lư địa chấn chậm rãi bắt đầu dịu lại, Trần Hạc mới ngồi phịch trong động đá, nâng tay lau mồ hôi trên trán. Mợ nó, thứ này thật đúng là đòi mạng mà.

Nghĩ đến cũng thực buồn cười, tai hoạ đột nhiên từ trên trời giáng xuống này, chỗ dựa khiến y tìm được đường sống trong chỗ chết vậy mà là tay nghề đào khoáng nhiều năm của y, nếu không phải thời còn trẻ đào khoáng thạch bốn năm luyện được một tay bản lĩnh nhanh tay lẹ mắt làm nhiều việc cùng lúc, thì muốn đào ra chính xác một hang động quanh co phức tạp trong nửa canh giờ ngắn ngủi, độ khó này thực sự khá lớn.

Trần Hạc không phải kẻ ngốc, đào động phải nói là đủ đen, vì phòng ngừa có lượng lớn yêu ngư tuôn vào nên y vẫn luôn đào rẽ ngoặt, như vậy có thể hữu hiệu tránh được kết cục bi thảm bị hải yêu thú công kích một tổ thường xuyên. Mà lúc này Trần Hạc mệt tê liệt lần đầu tiên cảm nhận được sự trưởng thành của hắc báo, đã không còn là con yêu thú cấp thấp nhỏ bé cần mình bảo hộ trước đây nữa, loại thời khắc nguy cấp vào ban nãy y một mình chỉ huy mấy món pháp khí, không thể nào dừng lại, gần như hoàn toàn giao sau lưng cho hắc báo.

Mà vật nhỏ đó quả thực cực kỳ đáng tin, đối với một con yêu thú cấp năm, khi gặp phải loại Tinh Yêu Triều hiếm thấy thế này, lực áp bách cực lớn của ngàn vạn yêu thú kia, cho dù không ôm đầu chạy trốn cũng sẽ sợ đến mức chân tay rụng rời, sức lực của một con làm sao có thể đối kháng với nghìn vạn con, mà biểu hiện của hắc báo thực sự đủ để khiến người ta kinh diễm, sự nhạy bén xảo trá của nó vào thời khắc mấu chốt tương đối đáng tin.

Một người một báo tâm thần tương liên, vì vậy suy nghĩ của Trần Hạc, nó đều cực kỳ rõ ràng, vì để ngăn cản mấy chục con yêu vật ngoài động tuôn vào, không chỉ lúc nào cũng dùng đá gia tăng cản trở, thậm chí thường xuyên xông trái nhảy phải dẫn tới chúng nó tự tàn sát, những yêu thú trong Tinh Yêu Triều đều đã đánh mất thần trí, thoáng khıêυ khí©h sẽ chặn kín ở cửa động thành đàn, chỉ cần phun một ngọn lửa là có thể đồng thời giải quyết chúng, hoặc thiêu đốt hoặc đóng băng, luôn luôn dùng phương pháp hữu hiệu nhất trực tiếp nhất để chặn đường cho Trần Hạc.

Lúc này nguyên khí trong cơ thể Trần Hạc vì tiêu hao quá độ, cho dù điên cuồng uống linh tửu khôi phục cũng rất chậm, bất quá sức lực để nâng tay vẫn phải có, biểu cảm mệt mỏi rồi lại mang theo sự thả lỏng vẫy vẫy tay với hắc báo cách đó không xa. Chợt thấy một bóng đen tức khắc chạy tới, tựa sát vào bên mặt Trần Hạc rồi vươn lưỡi liếʍ giọt mồ hôi ẩm ướt bên trên. Trần Hạc ôm cái đầu báo lông xù kia vui vẻ vỗ vỗ, truyền đạt cho nó một tiếng tương tự như sự khích lệ ‘làm tốt lắm’.

Hắc báo cao ngạo nhất, nghe thấy khích lệ lại càng vênh vênh váo váo, đuôi lắc lư cực vui vẻ, cho dù trên người đều là vết thương cũng không chút để ý. Ban nãy chỉ lo cao hứng, lúc này Trần Hạc mới nhìn thấy máu đã chảy thành vũng dưới thân hắc báo. Một khắc khi Tinh Yêu Triều tiến vào động đá, điều nó phải đối mặt đó là hơn mười con yêu ngư gần như cùng cấp với nó, cũng may mà trong đảo không có nước, cửa động nhỏ hẹp, mà hắc báo thuộc tính hỏa lại chuyên biệt khắc chế yêu thú thuộc tính thủy, hơn nữa nó là yêu thú biến dị, thực lực cao hơn mấy phần so với cùng cấp, cho nên mới sẽ lấy một địch nhiều chống đỡ được nửa canh giờ có thừa, nhưng trận chiến này cực không dễ dàng, trên người đương nhiên cũng treo lên sắc màu.

Cũng may đều là một ít vết thương nhỏ, năng lực tự lành của yêu thú cũng rất mạnh, sau khi Trần Hạc rải thuốc bột lên vết thương trên người cho nó, thì buông nó ra, dựa trên tường bắt đầu khôi phục nguyên khí. Hắc báo để mặc Trần Hạc vạch lông bôi thuốc cho nó, bôi xong thuốc thì mới đứng dậy ngửi ngửi gương mặt y, kế đó thoáng do dự rồi xoay người phóng ra ngoài cửa động. Lúc này tảng lớn Tinh Yêu Triều đã đi qua, nhưng vẫn còn có một số lưu lại trên đảo, dùng thần thức quét một chút, chừng trên trăm con, mà Thạch Ngưu Đảo hiện tại cũng đã chồng chất vết thương, sớm đã không còn sinh khí trước kia nữa.

Không chỉ bụi cây trên đảo hư hao nghiêm trọng, dù là toàn bộ diện tích đảo cũng rút đi gần một nửa, vốn là một đảo nhỏ khoảng một dặm, hiện tại chỉ còn lại có nửa dặm, càng thêm nhỏ đáng thương. Trần Hạc thoáng khôi phục chút nguyên khí, kế đó ngồi dậy dự định đả tọa một canh giờ khôi phục toàn bộ nguyên khí rồi sau đó đi thăm dò xem tình hình.

Kết quả không quá mấy phút hắc báo đã quay trở về, trong miệng còn ngậm một thứ gì đó đen xì xì, chạy tới rồi đặt trong tay Trần Hạc sau đó dùng mũi ủi tay y. Trần Hạc mở mắt ra nhìn lướt qua, nửa ngày sau mới phát hiện đây là một con yêu ngư, nhưng đã bị lửa thiêu ngoài khét trong đen, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp, hắc báo lại dùng răng cắn mở một miếng thân cá, lộ ra thịt cá cháy nửa sống nửa chín bên trong, nói như thế nào cũng là do lửa nướng chín, ít nhiều vẫn có chút hương vị, nhưng nhiều hơn là mùi vị cháy khét.

Lúc này Trần Hạc mới phản ứng lại, báo lớn rồi thật sự đã hiểu chuyện, luôn luôn xem thức ăn là trên hết, cơ bản là ‘bản thân ăn no cả nhà sẽ không đói bụng’, hiện tại vậy mà sẽ phun lửa nướng cá cho y ăn, đây vẫn là lần đầu tiên thấy được. Trần Hạc thoáng dừng lại, kế đó nhận lấy con cá mà hắc báo ngậm trong miệng, hiển nhiên là vừa nướng xong, nhiệt độ còn có chút nóng tay, dùng tay bóp phần da cá đen sì sì bên ngoài, cả khối biến thành màu đen liền dứt khoát rơi xuống, dùng sức bẻ mới lộ ra thịt cá nửa sống nửa chín bên trong.

Nhắc tới yêu ngư quả thực chịu được lửa đốt hơn so với thịt cá bình thường, bị ba loại hỏa diễm biến dị của hắc báo đốt xong vậy mà còn chưa bị đốt tiêu mất thì cũng coi như thiên phú dị bẩm. Thấy hắc báo ngồi xổm bên cạnh, đôi mắt tím nhìn chằm chằm y, tuy rằng lúc này y không muốn ăn gì, bất quá dưới ánh mắt khẩn thiết kia, vẫn không đành lòng để nó thất vọng, sau đó ăn mấy miếng ở chỗ được bẻ ra, không có nguyên liệu nấu ăn, không có kỹ xảo chiên nấu, hoàn toàn bằng vào sự tươi ngon của đồ biển, ngược lại cũng không khó ăn như trong tưởng tượng.

Sau khi ăn mấy miếng, Trần Hạc mới đặt cá xuống, như thường ngày sờ sờ đầu to gần trong gang tấc của hắc báo, lúc này mới bắt đầu đả tọa. Hắc báo thấy Trần Hạc ăn xong thì đuôi lại càng lắc lư vui thích, miệng còn ô một tiếng, kế đó ánh mắt dừng lại trên thịt cá mà Trần Hạc đã ăn mấy miếng trên mặt đất. Trời biết nó thiêu con cá này lao lực bao nhiêu, đốt mấy ngọn lửa mới thiêu chín được một con có thể ăn như thế, những con khác đều khét. Cá to chừng chậu rửa mặt, Trần Hạc chỉ ăn mấy miếng, thấy thế ánh mắt hắc báo nhất thời khẽ xoay, dùng móng vuốt vỗ vài cái trên con cá khét, sau đó không hề chê bỏ vì Trần Hạc đã cắn qua, cuốn phần còn lại vào bụng, đánh giá nửa ngày, tức khắc lại xông ra ngoài.

Khi Trần Hạc mở mắt ra lần nữa, thì thấy bên cạnh y được đặt mấy chục con hải yêu thú to to nhỏ nhỏ, yêu ngư đủ loại hình thái, tuy rằng trông có chút đáng sợ, nhưng không ngoại lệ đều béo khỏe, còn có vài loại đồ biển có vỏ, phỏng đoán là do trước kia báo ăn cua Bàng Linh ở đáy nước Thất Sát Chi Địa còn chưa đủ, đừng nói là nó, dù là y, lúc này nghĩ đến mà trong miệng cũng phân bố lượng lớn nước miếng.

Thấy cảnh tượng này làm sao không biết là do hắc báo gây nên, khẳng định là thèm ăn rồi, trên đảo bên ngoài sợ rằng còn có mấy chục con thủy yêu thú chiếm giữ, lúc này nơi đây ngược lại cực kỳ an toàn. Trần Hạc trái lại không chút hoang mang đứng dậy, cũng không vội ra ngoài, thoáng trở tay đem bộ dụng cụ của y ra, sau đó bắt đầu nướng cá biển trong động.

Đừng nói, những yêu thú này tuy trông dữ tợn, nhưng thịt trên người thì không một con không ngon, phẩm bậc càng cao thì bã trong chất thịt càng ít, tác dụng phụ khi người tu tiên ăn cũng tương đối thấp. Một hồi sau trong động liền truyền đến từng đợt hương vị hải sản thơm ngào ngạt và thanh âm cắn vỏ hải yêu thô lỗ của báo, bên ngoài gió tanh mưa máu, mà một người một báo trong động lại nướng thịt hải sản, uống linh tửu, ăn một bữa ngon lành, miễn bàn thích ý bao nhiêu.

Đợi đến sáng sớm hôm sau, Trần Hạc mới ra khỏi động, vừa ra thì thấy dân đảo nguyên trụ biến mất vô tung một đêm, đang có mấy người thu dọn tử thi của hải yêu thú, mà tộc trưởng Tuyết Lệ trẻ tuổi kia cũng ở trong đó, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trần Hạc, sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tuyết Lệ nhất thời lại trắng thêm vài phần.

Trần Hạc lại có chút ngoài cười nhưng trong không cười, nâng bước đến gần chào hỏi: “Tộc trưởng Tuyết Lệ, một ngày không gặp như cách ba thu a...”

Hiển nhiên không chỉ Tuyết Lệ, mấy tu sĩ Trúc Cơ khác sau khi nhìn thấy Trần Hạc cũng thất kinh, đều lui ra phía sau mấy bước, có người thậm chí dùng ra pháp khí, toàn bộ trạng thái như lâm đại địch. Trần Hạc dừng chân tại chỗ bất động, nhìn quét những người đó, kế đó khó hiểu hỏi: “Không biết phải chăng trước đó tại hạ có chỗ đắc tội? Lúc này mới xung đột vũ trang như vậy?”

Dân đảo nguyên trụ nghe vậy, thấy Trần Hạc không động thủ, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau không có động tác, mà sắc mặt của tộc trưởng Tuyết Lệ đã khôi phục, thấy Trần Hạc bình yên vô sự, vừa có chút chán nản thất bại lại dường như có chút hy vọng, biểu cảm nơi đáy mắt trong lúc nhất thời phức tạp cực kỳ, sau một lúc lâu mới vẫy tay kêu mấy người phía sau thu hồi pháp khí, kế đó cứng ngắc nặn ra một nụ cười thảm với Trần Hạc, sau đó mở miệng nói:

“Tiền bối quả nhiên có đại thần thông, vậy mà có thể toàn thân trở ra trong Tinh Yêu Triều, thực sự bội phục đến cực điểm, trước đó bản tộc có rất nhiều điều giấu diếm tiền bối thật sự là cử chỉ không quang minh lỗi lạc, mong tiền bối nhìn trên phần tộc dân chúng tôi nhiệt tình khoản đãi ngài khi mới đến bản đảo, có thể dùng ý chí ‘biển rộng bao bọc trăm sông’ để bao dung sai lầm của chúng tôi, nếu hiện tại trong lòng tiền bối có nghi vấn thì tiểu nữ đều sẽ nói rõ hết tường tận...”