Chương 209

Trong lúc ăn cơm, Trần Hạc dùng ngôn ngữ gượng gạo chưa quen hỏi tên gọi của một số quả rau quái dị, chậm rãi trò chuyện mới chuyển đến chính đề. Về bản đồ đường đi của vùng hải vực này, vị tộc trưởng Tuyết Lệ kia biết những gì đều nói hết, vô cùng tỉ mỉ miêu tả cho y một số yêu thú thuộc vùng hải vực, thậm chí lấy ra bản đồ hải vực quanh đảo, chẳng qua tuy rằng các cô đã sinh hoạt rất lâu ở vùng hải vực này, nhưng dù sao chỉ có mười mấy người, lại không thể rời đảo thời gian dài, vì vậy biết được cũng chỉ là một góc băng sơn, đối với Trần Hạc mà nói gần như không có tác dụng gì.

Mà Tuyết Lệ cũng nghe ngóng nguyên nhân khiến y đến đây, Trần Hạc nói đại khái một chút, nhất thời dẫn tới vẻ đồng tình của mấy người, biểu cảm lại không khỏi nhiệt tình hơn vài phần. Cơm nước xong, Tuyết Lệ nhiệt tình chuẩn bị gian phòng cho Trần Hạc lại bị y uyển chuyển từ chối, sau cùng chọn một chỗ gần biển ở góc núi nơi này, dựng căn nhà gỗ nhỏ ở tạm.

Nhà gỗ là Tuyết Lệ tìm người hỗ trợ, chặt một số cây thấp, không bao lâu đã xây xong, mấy tộc nhân nhiệt tình nói đưa tới chút trái cây. Trần Hạc nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất. Trên đời sẽ không có sự nhiệt tình vô duyên vô cớ, cho dù là dân tộc nhiệt tình hiếu khách nhất cũng sẽ không không hề phòng bị tiếp nhận một người xa lạ, thực lực lại mạnh hơn bọn họ rất nhiều như thế, bởi vì vô cùng có khả năng đối phương sẽ chiếm cứ địa bàn của bọn họ, từ đó thay thế, nếu như một dân tộc ngay cả cảm giác nguy cơ như vậy cũng không có, vậy không phải đơn thuần mà là ngu xuẩn.

Vì vậy Trần Hạc dùng tư duy của một người bình thường mà xem, hành vi của những người này chốn chốn lộ ra sự quỷ dị, nếu đổi lại là những người khác có lẽ sẽ bị sự nhiệt tình và thuần phác như vậy che đậy, nhưng Trần Hạc hai kiếp làm người, lại từng trải qua mạt thế, sớm đã nuôi thành trực giác xảo quyệt và tính tình đa nghi, đồng thời khi một bước tiến vào đảo, hắc báo đã tràn ngập địch ý với những người đó, bản thể của hắc báo tuy rằng là yêu thú cấp thấp, nhưng điều này không hề gây trở ngại cảm giác của bản thân yêu thú đối với sự thiện ác dối trá, yêu thú biến dị lại càng cực chuẩn.

Tuy rằng hắc báo thường ngày tính tình ương bướng chút, nhưng sớm đã được Trần Hạc bắt đầu ràng buộc từ nhỏ, sẽ không tận lực đạp hư thức ăn, vì vậy một con linh dương nướng nó thích ăn, cho dù hương vị kém thì thế nào cũng sẽ không đυ.ng đến, trái lại nâng móng vuốt hất đầu dương xuống đất, điều này chỉ có một khả năng, chính là hương vị thịt không đúng, hắc báo là một loại động vật thiên tính cảnh giác, nhất là về thức ăn của mình, chỉ cần có một chút không thích hợp nó cũng sẽ không cho vào miệng, cho dù bụng đói thế nào đi nữa cũng vậy, điểm này cực kỳ phù hợp tính tình đa nghi của loài báo.

Trần Hạc không hề tiến vào nhà gỗ, mà ngồi trên một tảng đá sạch sẽ cạnh biển, tựa hồ là đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong đầu lại nghĩ đến đủ loại điểm đáng ngờ của những người trong đảo. Bên trong tổng cộng mười chín người thì có tám tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, Luyện Khí Kỳ có chín người, tỉ lệ người tu tiên cao đến kinh người, bất quá điều này cũng có thể nói rõ gien của tu sĩ ở lại trên đảo trước đây không tệ, mười người có chín người có được linh căn, nhưng hai phàm nhân còn lại trên đảo vậy mà đều là trẻ con không quá mười tuổi, việc này cũng vô cùng kỳ quặc.

Dựa vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của Trần Hạc, đảo nhỏ chưa đủ một dặm này có thể nói là vừa nhìn đã thấy hết, trong núi đều là một số trái cây với bụi cây kỳ lạ, tuy rằng miễn cưỡng xem như là linh thảo linh quả cấp hai ba, nhưng so ra tài nguyên vẫn tương đối thưa thớt, cho dù có một loại quả đỏ cấp năm, nhưng muốn dùng những linh thảo linh quả này luyện chế linh đan để tăng tiến tu vi, cơ bản là không có khả năng, như vậy là thứ gì phụ trợ bọn họ tu luyện, khiến linh căn vốn kém vô cùng của bọn họ, dưới tình huống không có cái gọi là Trúc Cơ Đan, thậm chí còn không có một số linh quả có thể tinh tiến tu vi, một đường thông suốt tiến cấp đến Trúc Cơ?

Trần Hạc suy nghĩ thế nào cũng không hiểu được, thứ duy nhất có thể giải thích được đó là trên hòn đảo nhỏ này ẩn giấu một số thứ không muốn cho người ta biết, hoặc là kỳ hoa dị thảo, hoặc là trân bảo hi thế, vì để không bại lộ ra, nguyên trụ dân trên đảo mới nhiệt tình với y như thế, không phải vì thiên tính hiếu khách gì, mà chỉ là một loại ngụy trang, lấy điều này để hạ thấp lòng nghi ngờ của y. Bất quá loại ngụy trang này có ích lợi gì? Trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì? Là thiện ý hay ác ý? Trần Hạc không khỏi khẽ nhíu mày, so với địch ý và sự phòng bị của người khác, loại viên đạn bọc đường này càng khiến người ta đoán không ra.

Bất quá đối với Trần Hạc mà nói, nơi đây là nơi đặt chân khó có được, đương nhiên phải tận lực tu sửa một phen, đồng thời y thật sự không để mấy người trên đảo vào mắt, dựa vào tu vi của y nếu muốn miểu sát những tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đó, quả thực là dễ như trở bàn tay, căn bản không cần lo lắng, dù sao mỗi một bậc thực lực của người tu tiên đều chênh lệch cực lớn, huống hồ là chênh lệch hơn hai bậc, kỳ thực đủ sức để đánh ngã mấy lần, cho dù tám người bọn họ cùng lên, cũng không nhất định có thể đυ.ng đến được nửa sợi lông của y.

Đồng thời lúc này nơi đây không phải chỉ có một mình y, còn có hắc báo. Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Hạc ôn hòa nhìn về phía hắc báo đang nằm bên cạnh y khoác móng vuốt lên đùi y, cũng nâng tay vuốt ve da lông trơn bóng trên người nó. Dựa vào thực lực cấp năm biến dị thành công ba lần hiện tại của nó, thậm chí có thể so với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, một người một báo chẳng khác nào một Trúc Cơ hậu kỳ một Kim Đan.

Vì vậy người trên đảo ở trong mắt Trần Hạc thật sự không được tính là gì, y chỉ ở tạm mấy ngày tu dưỡng sinh sống, không hề muốn cướp đi địa bàn của bọn họ, bất quá cũng không có nghĩa là y có thể chịu đựng việc người khác đánh chủ ý đến y trong bóng tối, nếu những người này không có ác ý gì thì cũng không sao, nếu muốn đạt được lợi ích thực tế gì từ chỗ y, Trần Hạc không khỏi cười lạnh một tiếng, mâu quang nửa mở mang theo hàn ý lãnh liệt, khiến người ta không rét mà run.

Bất quá ngoài dự liệu của Trần Hạc chính là, mấy ngày kế tiếp trải qua yên bình, không có người nào quấy rầy, mấy người trên đảo dường như cực kỳ bận rộn, vẫn luôn ngắt hái trái cây chín trong núi, mỗi ngày đều từ sớm bận bịu đến tối, hoặc là ở trên đảo bắt thú hoang, có hái quả mọng, sau đó đem loại tươi đi ủ rượu, có thể cất trữ thì cất trữ, không thể trữ thì phơi thành quả khô.

Điều này khiến Trần Hạc thực sự thấy có chút kỳ quái. Lẽ ra người tu tiên là có thể tích cốc, không cần ăn bất cứ thứ gì, nhưng tu tiên quá khô khan, mỗi ngày đả tọa rồi lại đả tọa, nếu một chút cũng không ăn cơm, quả thực quá không thú vị, vì vậy liền xuất hiện rất nhiều thức ăn được dùng linh thú và linh cốc làm, vị nhất lưu để thỏa mãn một số ham muốn ăn uống của người tu tiên, đồng thời một số tiên tửu cũng theo đạo lý này.

Thế nhưng đối với tu sĩ mà nói, ngẫu nhiên nếm thử những thứ này là vì hưởng thụ, không có khả năng ngày ngày ăn ba bữa cơm, mà hiển nhiên những người trên đảo căn bản mỗi ngày không đả tọa, cũng không tu luyện, vẫn luôn hái trái cây trên đảo, hái xong bắt đầu gia công sản xuất, một ngày hai ngày thì cũng thôi, mười ngày tám ngày không biết mệt mỏi làm như thế, thật sự khiến người ta cảm thấy quái dị, trong mười chín người có mười bảy người tu tiên, cho dù quy Luyện Khí Kỳ về phàm nhân, vậy cũng chỉ có mười một người, chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy ăn hết không? Cho dù là mười tám mùa đông cũng đủ dùng đi...

Hành vi của những người đó, Trần Hạc chỉ cần đảo ý thức qua thì đã biết, tuy rằng nghi hoặc về đam mê thu thập thức ăn điên cuồng của bọn họ, nhưng việc khác lại hoàn toàn không có gì khả nghi, ngoại trừ ngẫu nhiên tộc trưởng gọi Tuyết Lệ kia sẽ đưa tới một số thức ăn tươi cho y thưởng thức, thì cơ bản sẽ không có người tới gần bên này. Điều này lại khiến Trần Hạc không khỏi nghĩ có phải bệnh đa nghi của mình lại lên thêm một bậc thang rồi hay không, có thể những người này thực sự chỉ là nhiệt tình hiếu khách mà thôi, tuyệt không phải mưu tính gϊếŧ người đoạt bảo, cho dù có đủ loại quái dị, đó bất quá cũng chỉ là suy tính và việc riêng tư của chính người ta, nghĩ như thế ngược lại bản thân đã đa tâm rồi.

Mà về suy nghĩ có thể trên đảo có bảo vật, thực tế Trần Hạc thực sự không phải người thủ đoạn độc ác, mặc dù không phải nhân vật anh hùng gì, nhưng người không phạm ta, ta không phạm người, đồng thời bảo vật cố nhiên tốt, nhưng cũng phải chú ý đạo lý, bảo vật không chủ vậy đương nhiên người hữu duyên thì lấy, nếu đã có chủ, vì một bảo vật mà dùng kiếm đồ sát đồng loại, loại hành vi này luôn bị y sỉ vả, gϊếŧ người đoạt bảo không phải chuyện vinh quang gì, đồng thời tâm cảnh có thể nói là bình cảnh lớn nhất, so sánh ra thì có chút lợi bất cập hại.

Có lẽ là trước đó chịu sự ảnh hưởng của Phương Lỗ đại sư, gần đây tâm cảnh của Trần Hạc có chút buông lỏng, nếu không phải điều kiện linh căn của khối thân thể này quá kém, có lẽ hiện tại y đã sớm xông lên Kim Đan rồi, không cần tiếp tục tìm Tam Trùng Não gì kia nữa, trời biết đó là thứ gì, sẽ có ở đâu, thay vì nghĩ đến mục tiêu không có phương hướng đó, không bằng trước tiên tu luyện tu vi đến cảnh giới đại viên mãn, đến lúc đó thử xem có thể dựa vào cảnh giới của chính bản thân phá tan Trúc Cơ ngưng kết Kim Đan hay không.

Nghĩ đến đây thì đảo này thực sự cũng là nơi tu luyện không tệ, vì vậy nếu những người trong đảo thực sự không có vấn đề, thấy thời gian một tháng mà bọn họ đều không có hành động gì, Trần Hạc cũng thư giãn xuống, trong lúc đó cũng cho phép hắc báo ra ngoài kiếm ăn, bất quá không để cho nó tìm thức ăn trong đảo. Đảo nhỏ này bản thân đã nhỏ, loại yêu thú thì lại càng ít, nghe nói trong đảo chỉ có một con hổ Á Lan lớn, còn là linh thú của Tuyết Lệ, còn lại đều là một số yêu thú loại nhỏ không quá cấp ba, đều không đủ cho hắc báo nhét kẽ răng.

Hơn nữa linh thú được nuôi trong không gian của Trần Hạc thực sự không ít, hắc báo cũng không thiếu chút thịt ăn này, so sánh ra nó càng thích chạy đến bên nước tìm những yêu thú thuộc tính thủy gây phiền phức. Có lẽ do đã cắn nuốt Phần Băng Hỏa, đối với nước dường như không còn sự phản cảm, tắm chỉ có thể ở bên nước để Trần Hạc cọ rửa như trước đây nữa, hiện tại nếu tắm thì trực tiếp xông vào trong nước, một hồi sau trèo lên hất lông trên người liền sạch sẽ.

Hắc báo mở linh trí, lòng dạ hẹp hòi từng bộ tiếp từng bộ, bắt yêu thú phải nói là gian trá. Ngày đầu tiên đến bên nước thì thứ gì cũng không bắt về được, toàn thân ướt đẫm không có tinh thần nằm sấp trên mặt đất, mắt tím lại nhìn chằm chằm vào nước cách đó không xa không biết đang suy nghĩ gì, đợi đến ngày hôm sau thì bắt được một con linh thú thủy, tuy rằng không lớn, nhưng loại linh thú thuộc tính thủy này ở trong nước chạy nhanh không dễ dàng bắt được. Ngày thứ ba ngày thứ tư bắt đầu trở nên hung mãnh, lượng lớn yêu thú thuộc tính thủy được ngậm mỗi lượt một con đến trước nhà gỗ của Trần Hạc.

Đại khái là khi còn bé bắt được con mồi được Trần Hạc tán thưởng, vì vậy nó cực kỳ am hiểu về việc bắt các loại con mồi, con mồi phong phú cũng để nó nếm được tươi ngon, đồ trong biển, chất thịt phải nói là ngon, ăn mà đầu lưỡi đều không cần dùng sức, hơn nữa hương vị của mấy loại quả bụi cây trên đảo không tệ, được Trần Hạc lấy mấy gốc chuyển vào không gian Giới Tử, từng trái cây vàng cam, Linh Mục Hầu cũng ăn đến mức bụng tròn vo, thơm ngọt ngon miệng, nước nhiều thịt đầy, một người hai thú ở trên đảo hơn một tháng, cuối cùng đều béo hơn một vòng.

Hôm nay, hắc báo sáng sớm ra ngoài đột nhiên quay về, Trần Hạc đang đả tọa thì nó xông đến rống lên hai tiếng với y, thanh âm tràn ngập sự nóng nảy và bất an cực độ, thấy Trần Hạc không ứng tiếng, nó thậm chí mở miệng cắn ngón tay y, một cơn đau đớn khiến Trần Hạc mở mắt, nguyên khí đi được phân nửa trong cơ thể nhất thời đổ sông đổ biển, tán loạn mất.