Trong trang viên Mộ gia hiện tại có khoảng 30 người, bao gồm luôn cả ba người Mộ Ngôn. Ngoại trừ ba đầu bếp cùng ba hầu nữ ra còn lại 20 người đảm nhiệm các công việc khác như làm vườn, kiểm ra an ninh, điện nước. Trong số những người làm này, chân chính được Mộ Đình Phong tín nhiệm chỉ có 5 người, 5 người này là cô nhi được Mộ Đình Phong thu lưu và huấn luyện từ nhỏ, tuyệt đối trung thành với người nhà họ Mộ và cũng được ưu ái lấy tên theo họ Mộ. Những người còn lại năng lực không tồi, ở Mộ gia là hầu nữ, đầu bếp, ra ngoài có thể làm tay sát thủ chuyên nghiệp, tuy nhiên vẫn còn đang trong giai đoạn thử thách, không phải thử thách năng lực mà là tâm tính.
Xem qua tư liệu của mấy người này, Mộ Ngôn thật sự rất hoang mang, tại sao người làm lại có thể lợi hại đến vậy. Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lí, quý hồ tinh bất quý hồ đa, chất lượng bù cho số lượng, như vậy mới có thể bảo vệ an toàn cho trang viên.
Đồng thời cậu cũng có cái nhìn khác về cha mình, không chỉ dễ sợ mà còn thâm sâu. Người làm trong trang viên thời gian ngắn nhất cũng năm năm, ấy thế mà vẫn còn đang trong giai đoạn thử thách.
Nếu đặt sự đề phòng này trong hoàn cảnh mạt thế là lại vô cùng phù hợp.
Đối diện với sinh tử tồn vong, không phải chỉ cần có thực lực là có thể trở thành đồng đội. Ai biết đồng đội này có ngay lúc ta quay lưng đi lại đâm ta một nhát không.
Đây chỉ là tư liệu sơ bộ Mộ Việt tìm cho cậu. Còn cái chi tiết và đánh giá năng lực cũng như tâm tính thì ở trong thư phòng của Mộ Đình Phong. Mà vấn đề này không nhất thiết điều tra cặn kẽ, đến lúc thích hợp, hạt sạn sẽ tự lộ ra.
Sáng nay bầu không khí trong trang viên có phần gấp rút, khẩn trương hơn thường ngày. Nhiều xe tải bọc thép ra ra vào vào tầng hầm, không biết đang vận chuyển cái gì, chỉ biết là thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Mộ Ngôn tò mò dùng tinh thần lực thử dò xét thứ bên trong. Vốn cũng không mang nhiều mong đợi lắm, nhưng không ngờ thứ bên trong thùng xe được bao bọc bởi một lớp thép dày lại nhất thanh nhị sở hiện ra toàn bộ trước mắt.
Toàn bộ đều là khí giới đạn dược, súng các loại từ súng ngắn đến súng trường, súng hỏa tiễn, bom, lựu đạn, thuốc nổ, đến cả đại bác hỏa lực lớn cũng có mặt. Ngoài ra còn có vũ khí lạnh như đao, kiếm, cung, nỏ, tên.
Bất kể người nam nhân nào đối với vũ khí đều có một loại ham mê bất diệt. Người không am hiểu về vũ khí như Mộ Ngôn nhìn thấy mà máu huyết cũng sôi trào, đó chính là mộng tưởng anh hùng đang phất cờ nổi dậy.
Mộ Hàn thật sự giữ lời hứa với cậu.
Ngày đó cậu không giải thích một lời mà bảo hắn mau tàng trữ vũ khí, hắn cũng không hề nghi ngờ mà làm theo lời cậu nói, cũng không quan tâm hành động này nguy hiểm ra sao. Tuy đại ca là người không thể dùng lẽ thường để đánh giá, có hơi vô lại một chút, liều mạng một chút, bố láo một chút nhưng thật tâm thương yêu và đặt cậu trong lòng. Điều này nhiều khi làm cho Mộ Ngôn cảm thấy áp lực và hổ thẹn, vì nghĩ rằng bản thân mình không đủ đáng giá để đại ca đối xử như thế, nhưng phần nhiều là cảm thấy vô cùng ấm áp. Cậu tự nhủ, sau này cây ăn quả trong không gian kết trái sẽ cho đại ca ăn đầu tiên.
Mà hình như chuyện này cần phải được cha cho phép thì mới thực hiện được a....
Vậy sau này trái cây cho cha ăn trước, đại ca ăn sau.
Dù cho về thành A, Mộ Ngôn vẫn không quên tiếp tục thu thập vật tư, có thể thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu.
Cậu buổi sáng đi ra ngoài mua đồ, đến trưa thì trở về ăn cơm. Cơm nước mấy hôm nay không còn theo phong cách phương tây nữa mà chuyển sang truyền thống. Đồ tây cậu không kén, nhưng ăn cơm đã quen nên không có nó sẽ thấy thiêu thiếu.
Buổi chiều Mộ Ngôn không ra ngoài mà vào không gian.
Trong không gian lúc này, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà ruộng rau "thập cẩm" đã lú nhú mầm non xanh tốt, cao đến 5cm rồi. Có lẽ do điều kiện trong không gian tốt, linh khí tràn đầy góp phần thúc đẩy tốc độ sinh trưởng của cây. Chắc không còn bao lâu nữa là mẻ rau này có thể thu hoạch được.
Nhân tiện Mộ Ngôn cũng khoanh vùng một khu vực khác để trồng cây ăn trái. Cam, chanh, quýt, đào, lê, mận, táo, thanh long, phúc bồn tử, dâu tây, nho,....hầu như loại nào cũng có. Và cậu cũng đặt niềm tin mãnh liệt vào mớ cây ăn trái này, sau này chúng kết quả, cậu đem trái cây đi bán cũng nuôi đủ cha và đại ca rồi sống sung túc rồi.
Cậu đi dạo một vòng các khu vực khác, ở chỗ chuồng gà vịt thấy mấy quả trứng trong ổ, Mộ Ngôn tính đi nhặt nhưng ngẫm lại mấy quả trứng sau này sẽ nở ra lứa gà vịt mới, làm giàu thêm nguồn thực phẩm nên đành thôi không nhặt nữa để ấp trứng. Những con cá con mới thả vào trong hồ hai ngày trước mà hôm nay đã lớn bằng ngón trỏ. Tốc độ sinh trưởng thật đáng kinh ngạc.
Mấy ngày trước Mộ Ngôn mới tìm được một bộ Vũ Kỹ có tên là Phá Thiên, là một loại vũ kỹ thiên về kiếm pháp. Ý nói vũ kỹ này nếu luyện đến đại thành thì một kiếm có thể chém đứt cả trời. Nghe tên và hàm ý thấy rất oách, còn chất lượng thế nào thì không biết. Mộ Ngôn chỉ dựa vào cảm tính mà lựa chọn nó.
Kiếp trước Mộ Ngôn nhờ có biến dị thân thể, sức lực mạnh, nên kết hợp với vũ khí cận chiến như đao, kiếm thì hiệu quả tạo ra sẽ rất tốt.... Đó là giả thuyết, còn thực tế kiếp trước cậu chỉ có một con dao chặt thịt, hơn nữa còn bị mẻ, mới chặt một nhát lưỡi dao đã rớt ra, dính luôn trên người tang thi huynh không rời. Đó cũng là nỗi ám ảnh (thứ n) của cậu.
Vả lại tinh thần lực của Mộ Ngôn tuy rằng có thể điều khiển những thứ khác như đá, đồ vật nhỏ, dao nhỏ...để tấn công tang thi, nhưng một khi tinh thần lực hao hết thì tất cả lại phải dựa vào sức lực tự thân. Nếu cậu chỉ biết phụ thuộc vào tinh thần lực và không gian thì khó mà tiến xa được trong mạt thế. Thế nên việc tập luyện kiếm pháp hay võ thuật là vô cùng cần thiết.
Cũng may thân thể Mộ Ngôn gần đây được cải tạo trở nên vô cùng bền bỉ, nhờ thế mà có thể chịu đựng được cường độ tập luyện cao, và tinh thần lực của cậu thuận thế thăng lên Huyền cấp đỉnh, chỉ nột chút nữa thôi nó sẽ đột phá Huyền cấp, tiến vào Hoàng cấp.
Mộ Ngôn đương nhiên không chỉ nghĩ cách để cho bản thân mình mạnh lên, mà còn muốn cho người thân mình trở nên mạnh mẽ.
Trước mắt cậu chỉ thêm vào một ít sinh linh thủy vào trong bồn nước ngâm mình của cha và anh, thêm một ít vào nước trà cha hay uống. Đổi nước dùng để nấu ăn thành thanh thủy trong không gian. Chỉ với một lượng nhỏ không tạo được sự biến đổi gì đột ngột nên cậu mới thầm thấy may mắn và tiếp thực thực hiện.
Tuy không có tác dụng rõ rệt nhưng có thể từ từ nâng cao thể chất cũng như sức đề kháng đối với bệnh độc của người làm trong trang viên. Riêng người mang họ Mộ cậu đều nghĩ cách ưu tiên cho bọn họ.
Tối nay cha và đại ra đều đi ra ngoài dự tiệc gì đó nên sẽ về trễ. Mộ Ngôn sau khi tu luyện xong thì như thường lệ đem sinh linh thủy nhỏ vào nước tắm của Mộ Đình Phong và Mộ Hàn. Hôm nay không có họ ở nhà nên không cần phải lén lút nữa.
Mộ Ngôn từ phòng của Mộ Hàn đi ra, hướng phòng Mộ Đình Phong đi tới. Lần này không lén lút như một tên trộm nên cũng có cơ hội thăm quan một vòng tẩm cung của lão đại. Căn phòng bày trí đơn giản, hài hòa nhưng ẩn ẩn toát lên hơi thở quý tộc, cổ kính mà trang nhã, làm cậu không khỏi liên tưởng đến căn phòng của công tước thời xưa. Rất hợp với cha.
Cậu không nán lại xem quá lâu, liền tiến vào phòng tắm làm chính sự.
Mộ Đình Phong và Mộ Hàn có thói quen giống nhau, đi tắm phải ngâm mình, chắc là để thư giãn sau khi làm việc mệt mõi. Trong phòng tắm có một cái hồ nhỏ, nước dưới ánh đèn như một mặt gương phẳng lặng phản chiếu khuôn mặt của người ở trên.
Mộ Ngôn nhanh chóng rót vào bên trong một lượng sinh linh thủy vừa đủ. Đứng dậy chuẩn bị trở ra thì đột nhiên không hiểu sao đầu óc choáng váng, khó chịu vô cùng. Tinh thần lực trong cơ thể lúc thì sôi trào lúc thì bị dồn nén, làm bên trong cậu một mảnh hỗn loạn, phiên giang đảo hải. Mộ Ngôn chệnh choạng vài bước liền đứng không vững, ngã nhào xuống hồ.
Lúc vừa mới ngã xuống hồ, Mộ Ngôn không kịp chuẩn bị, nước liên tục tràn vào mũi miệng cậu. Mộ Ngôn quờ quạng chân tay muốn nắm lấy một thứ gì đó để ổn định lại thân mình, nhưng không có gì cả, cùng với cơn choáng váng, khó chịu trong đầu ngày một tăng lên, làm Mộ Ngôn khổ sở, gần như tuyệt vọng, nghĩ là mình sẽ bị nước hồ làm ngạt thở, rồi đuối nước mà chết.
Cậu rất không cam tâm, thế nhưng sức lực giống như bị một thứ gì đó rút dần rút dần, cho đến khi không còn quờ quạng được nữa. Cơn choáng váng cũng xâm chiếm toàn bộ tâm trí, đem Mộ Ngôn vùi vào một mảnh mơ hồ, đen kịt, cậu hôn mê.
Mộ Đình Phong mở cửa phòng tắm thì bắt gặp cảnh tượng động nhân tâm. Trong hồ nước trong veo, một thân ảnh thiếu niên non nớt với làn da trắng đến phát sáng, dung mạo xinh đẹp đang bồng bềnh, chơi vơi. Như một chiếc lông vũ của thiên nga đánh rơi, uyển chuyển phiêu bồng rơi xuống.
Mộ Đình Phong vội vàng đưa tay ra vớt chiếc lông vũ ấy lên, ngay lập tức y cảm nhận được sự yếu ớt của sinh mệnh trên tay.
Đến khi Mộ Ngôn tỉnh lại, phải mất một phút đồng hồ cậu mới thoát ra khỏi cơn bàng hoàng. Cảm giác lúc đuối nước thật sự chẳng dễ ăn chút nào, may mà cậu còn có thể tỉnh lại.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trên giường của cha liền không khỏi ngớ người. Cảm giác may mắn lẫn xui xẻo bỗng chốc đan xen. May mắn vì cậu được cha vớt lên, thoát chết, còn xui xẻo là vì bị phát hiện tự tiện vào phòng của cha.
Nam nhân mà, ý thức lãnh địa rất mạnh, cậu lén lút vào địa bàn của người ta như thế, không nói đến có ý đồ gì bất chính hay không, hành động này cũng làm cho người ta tức giận a.
Đột nhiên cửa phòng tắm cạch một tiếng mở ra. Người đàn ông với hình thể rắn chắc, cao lớn ẩn dưới lớp áo choàng tắm bằng lụa mềm màu đen bước ra. Mái tóc ướt rũ xuống dán vào đường nét khuôn mặt tinh xảo góc cạnh càng tăng thêm sức quyến rũ và trẻ trung cho người nam nhân đã gần bốn mươi.
Ma lực tập kích quá nhanh quá mạnh, Mộ Tiểu Ngôn còn chưa chuẩn bị đã buông giáo đầu hàng, nhìn phe địch đến ngẩn người.
Mộ Đình Phong dưới cái nhìn chăm chú của tiểu cún con nào đó vẫn tỏ ra thản nhiên, nhàn nhã ngồi xuống cái ghế bành bên cửa sổ lớn, ngã người dựa vào lưng ghế, nhàn nhã lười biếng.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, Mộ Đình Phong không thèm quản hành động ngốc nhị của thằng con út, mở tập giấy ra làm việc. Tiếng bút ma sát trên giấy rốt cuộc đem Mộ Ngôn đang nhìn đến ngu kéo hồn trở về. Khi tỉnh táo lại, cậu thật sự muốn cho mình hai cái tát.
Mộ Ngôn cười đau khổ: "Cha...cha à, sao con lại ở đây...?"
Mộ Đình Phong không trả lời mà liếc cậu một cái, ánh mắt phức tạp tựa hồ đang nói: con đoán xem.
Mộ Ngôn lập tức bối rối, xua tay liên tục: "Không...cha à, ý con là sao người không đánh con dậy? Nếu người đánh thức con dậy, con sẽ tự trở về phòng, không làm phiền đến cha..." sao càng nói càng tào lao vậy.
Mộ Đình Phong thanh âm trầm thấp: "Vậy trong suy nghĩ của con ta là người cha đáng sợ đến thế à?"
Mộ Ngôn lắc lầu như giã tỏi: "Không có, con chỉ nghĩ là cha sẽ không thích có người khác vào phòng mình." Cậu cuối thấp đầu: "Con sai rồi."