Lúc này, một âm thanh sợ hãi nho nhỏ vang lên, nữ hài khoảng tám chín tuổi, trông vô cùng xinh đẹp đi đến trước mặt nữ nhân, nhìn qua song cửa sổ bên ngoài. Nàng nhỏ giọng nói với nữ nhân, không giấu nổi sự sợ hãi trong giọng nói.
Nữ nhân nhẹ nhàng vuốt tóc nữ nhi của mình, ánh mắt xẹt qua một tia cơ trí, nàng dịu dàng an ủi nữ nhi của mình:
- Mộng Kỳ, đừng sợ, vừa nãy mẹ đã cầu cứu những người dưới kia rồi, chắc chắn họ sẽ đến cứu chúng ta!
- Vừa rồi con đã thấy rồi, bọn họ đều rất lợi hại, những quái vật kia cũng không phải đối thủ của họ!
Âm thanh của nàng dường như có năng lực làm dịu tâm hồn. Khi giọng nói của nàng cất lên, tiểu nữ hài nằm trong lòng nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
- Nếu như ngươi có dã tâm, như vậy, ngươi nhất định sẽ tới tìm ta!
Đặt nữ nhi của mình nằm trên giường, nữ nhân quay trở lại bên cửa sổ lần nữa. Nhìn nơi Vương Song biến mất, nàng thì thầm tự nói. Nói những thứ chỉ có bản thân mới hiểu.
Sau đó mọi người đi thẳng đến tòa cao ốc màu trắng đỏ trong cùng, khoảng chừng mấy chục tầng cao, nơi cả nhà tỷ tỷ Vương Song ở là tầng 20. Trước kia từng có thang máy, rất tiện lợi, nhưng bây giờ nguồn điện tê liệt, thang máy không thể vận hành, bọn họ chỉ có thể đi bộ lên lầu!
......
Mười phút sau, đám người Vương Song giống như vừa ngâm trong nước ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, liên tục leo suốt hai mươi tầng, cho dù là Vương Song cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Vương Hổ, Từ Phi, Phương Kiệt, Hoàng Bối Bối vẫn còn ổn, dù sao cũng là cảnh sát, thể lực cũng tốt hơn những người khác một chút. Thảm nhất là Lâm Tiểu Nhiên và Tạ Linh Ngọc, hai nữ sinh nhỏ bé đã bao giờ leo nhiều tầng như vậy đâu. Đợi đến khi họ leo tới nơi, đã mệt mỏi đến mức nằm rạp trên đất không muốn dậy, chỉ hận không thể cứ như vậy ngủ luôn.
Nhưng Vương Song không có thời gian để ý đến những việc này, khóe mắt của hắn nhìn cửa chống trộm bị hỏng trước mặt. Một luồng sát ý xuất hiện, thậm chí còn khủng bố hơn lúc trước. Mắt hắn dường như nhỏ ra máu, sự tuyệt vọng lan tràn vào trong tim mọi người. Bọn họ hoảng sợ nhìn Vương Song trước mặt như một con quỷ, hô hấp đình trệ!
Tỷ tỷ của Vương Song là một trùm tư bản - giám đốc quản lý một cửa hàng buôn bán nội thất cao cấp, lương hàng năm mấy chục vạn, nhưng mà sau khi mua nhà ở đây nàng lâm vào áp lực vay nợ nặng nề, mỗi ngày làm việc đến đêm khuya, cũng không quên gọi điện cho hắn, thường xuyên bảo hắn đến nhà ăn cơm, thỉnh thoảng còn đưa hắn đi dạo quanh trung tâm thương mại, mua cho hắn thêm vài bộ quần áo. Đương nhiên, tỷ phu cũng là một chủ quản nhỏ cho doanh nghiệp nhà nước, tiền lương hai người cộng lại ở thành phố Giang Nam cũng coi như là trung bình, bởi vậy, cuộc sống trôi qua không tệ.
Sau khi hạ sinh một nữ hài đáng yêu thì cuộc sống càng thêm hạnh phúc, trước kia Vương Song cũng thường xuyên đi thăm cháu gái nhỏ nhà mình, bảo nàng gọi mình là cữu cữu nhưng mà tiểu gia hỏa kia ngoại trừ biết gọi cha mẹ ra, chưa từng gọi gọi cữu cữu, đây cũng là điều mà Vương Song buồn bực nhất, mỗi lần đều khiến tỷ tỷ cùng tỷ phu cười nhạo hắn không có dáng vẻ của một người cữu cữu.
Tỷ tỷ thường xuyên thúc giục hắn tìm bạn gái, đừng chỉ mải lo chơi, mỗi lần Vương Song đều chỉ gật đầu qua loa, trong lòng lại có chút chua xót, lúc trước thổ lộ thất bại hẳn không nói với tỷ tỷ mình, gia đình hắn chỉ là một gia đình bình thường, bản thân hắn cũng không có năng lực gì đặc biệt ưu tú, khi cùng nữ hài tử nói chuyện còn đều sẽ đỏ mặt, chứ đừng nói đến tìm bạn gái, tỷ tỷ hắn dựa vào nỗ lực của chính mình mà thành công đứng vững ở thành phố này, mà bản thân hắn lại tiền đồ mù mịt.
Lúc trước Vương Song đã từng thề, sau khi tốt nghiệp nếu không gây dựng được sự nghiệp, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc có bạn gái, vấn đề này Vương Song vẫn giữ trong lòng, không mở miệng nói cho bất luận kẻ nào.
......
Khi đang nghĩ đến những điều tốt đẹp mà tỷ tỷ dành cho hắn, thì cánh cửa trước mắt đột nhiên bị mở ra, bên trong cánh cửa giống như đã trải qua địa chấn đồ dùng trong nhà rơi trên mặt đất, chén dĩa bị nghiền nát, quần áo gối đầu bị ném bừa bãi, đồ chơi tùy ý rơi loạn trên mặt đất, trên sàn nhà phòng khách còn có một vũng máu đỏ tươi.
Một con Zombie bị gặm đến mức nửa cái chân chỉ thừa xương trắng đi tới đi lui trong phòng, cái bụng của nó nhô cao, giống như trước đó đã nuốt cái gì vào.
- Chết đi!
- Chết đi!
- Chết đi!
Vương Song giống như bị kí©h thí©ɧ, bỗng nhiên hét to một tiếng, thậm chí cũng không dùng đao, một quyền thẳng tắp đánh ra, không đánh về phía đầu của nó, trực tiếp đánh gãy một chân của Zombie, lập tức huyết nhục văng tung tóe. Sau đó, Vương Song giống như phát điên, trực tiếp lần nữa ra quyền, mỗi một quyền đều muốn đánh đến nát nhừ.
Xương cốt máu thịt vung vẩy khắp nơi, chỉ còn lại thân thể tàn tạ, Zombie bụng to té trên mặt đất, trên mặt hắn không chút sợ hãi, chỉ có nỗi căm thù đầy chết chóc.
“Grào”