Chương 98: Tâm trạng

Nhìn thấy Lưu Hâm ngây ngốc đứng đó, còn có một đám Zombie đánh tới đây, Vương Song hơi bất đắc dĩ, trực tiếp bảo Vương Hổ đi qua giải thích cho hắn một chút, bản thân tự mình tiếp tục đánh về phía trước.

Vương Hổ cũng hơi đỏ mắt nhìn chùm sáng màu đỏ trước mặt, nếu không có những người khác ở đây, bản thân nhất định sẽ lập tức đến cướp nó. Thậm chí còn hung ác một chút, làm thịt Lưu Hâm, sau đó lấy được đồ vật trong chùm sáng màu đỏ cũng không tiếc.

Đáng tiếc, có Vương Song ở đây, không ai có can đảm nảy sinh lòng tham lam, cho dù có, cũng không dám thể hiện ra mặt, càng không dám hành động.

Tức giận giải thích cho hắn vài câu, Vương Hổ chăm chú đi theo sau Vương Song, giống như không muốn nhìn thấy thứ tốt thế này rơi vào tay Lưu Hâm.

Lưu Hâm nghe xong, vẻ mặt mừng rỡ đưa tay nhận, trực tiếp dung hợp với thương ảnh hư ảo, sau đó một loạt tin tức chảy vào trong đầu Lưu Hâm, hắn lập tức biết mình cũng đã trở thành Tiến hóa giả, cũng có được kỹ năng súng ống chuyên nghiệp.

Nhưng bây giờ trên tay cũng không có súng ống, căn bản không cách nào biết được năng lực của mình rốt cuộc như thế nào, đây cũng là nỗi tiếc nuối không lớn không nhỏ của Lưu Hâm.

Chứng kiến tất cả mọi người càng ngày càng đi xa, Lưu Hâm không dám chậm chạp, cũng không kịp chia sẻ niềm vui của mình cho người khác, chỉ có thể đuổi sát theo sau.

Vương Song không nghĩ tới tiểu khu này vậy mà nhiều Zombie như vậy, nguyên một đám hung hãn không sợ chết nhào về phía đám người, cho dù là Tiến hóa giả như hắn cũng cảm thấy áp lực khổng lồ. Đột phá vòng vây lúc trước và bây giờ không giống nhau, hắn chỉ cần gϊếŧ chúng mở đường, nhưng hôm nay phải gϊếŧ sạch đám Zombie trước mắt này mới có thể rời đi, không thì bọn chúng cũng sẽ đuổi theo kịp. Lỡ như dẫn bọn chúng đến tòa nhà tỷ tỷ mình ở, bản thân muốn khóc cũng không kịp.

Bởi vậy, hắn chỉ có thể dốc sức liều mạng chém gϊếŧ đống Zombie chằng chịt trước mặt, không ngừng sử dụng dị năng hỏa cầu, không ngừng chém gϊếŧ tất cả Zombie.

Lúc người khác không nhìn thấy, Vương Song có thể cảm nhận được có một loại năng lượng trực tiếp xuất hiện trong cơ thể mình, mạnh mẽ tiến vào trong hắc động, bị nó hấp thu. Sau đó phun ra năng lượng thuần khiết kì lạ, bị thân thể và huyệt khiếu hấp thu. Nếu Vương Song có thể nhìn vào trong cơ thể mình, sẽ phát hiện ra trong cơ thể mình đã xuất hiện một huyệt khiếu khác, trong đó có một nguồn năng lượng trắng như tuyết vô cùng mạnh mẽ, không kém hề thua kém dị năng hỏa diễm.

Lý Tân hành động cực nhanh, thật sự biến thành máy thu hoạch, chỉ có thể nhìn thấy đao ảnh màu đen quét qua, hàng loạt Zombie lần lượt bị cắt thành nhiều mảnh, ngã như ngả rạ.

Chương Nghiệp thì thô bạo hơn nhiều, cầm lấy gậy sắt vùng vẫy như xe ủi, đập một gậy có thể gϊếŧ chết vài con Zombie. Rất nhanh, trong vòng bán kính năm mét xung quanh Chương Nghiệp, toàn bộ thi thể bị đánh không còn hình dạng, có thi thể vẫn còn nhúc nhích.

Những người khác thì theo sau ba người kia, giải quyết những Zombie còn sót lại. Rất nhanh, mọi người mở thẳng một đường, Zombie trước mắt bị chém gϊếŧ sạch. Đám người Vương Song i không nghĩ đến nghỉ ngơi, thấy một đợt Zombie bắt đầu tụ lại lần nữa, bọn họ quyết phải rút lui càng sớm càng tốt.

Trong một tòa biệt thự xa hoa cách đó không xa, một nữ nhân đột nhiên mở cửa sổ ra vẫy tay với mọi người. Mảnh vải đỏ trong tay nàng vô cùng bắt mắt, thoáng chốc hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

- Cứu ta!

Trên mảnh vải đỏ có hai chữ rất to được ghi một cách khéo léo, có hơi tinh tế, vừa nhìn đã biết do nữ nhân kia tự là.

- Tiểu Song?

Lý Tân nhìn sang, ánh mắt thăm dò, như đang hỏi có cứu nữ nhân này hay không, trong khi Hoàng Bối Bối cắn môi, vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Song. Nàng là cảnh sát, không cách nào trơ mắt nhìn đối phương gặp nguy hiểm mà không cứu. Lúc trước hai lần không quan tâm là bởi vì bọn họ không cứu nổi mình. Nàng cũng hiểu cách làm của Vương Song, bởi vì nếu không làm thế, bọn họ cũng không thể nào thuận lợi đi đến đây, cho nên nàng cũng cưỡng ép mình nhịn xuống không mở miệng. Nhưng bây giờ đám người đã đi đến nơi đây, có thể tiện tay cứu nàng. Trong lòng Hoàng Bối Bối vô cùng hy vọng mong Vương Song gật đầu đồng ý.

- Không cần để ý!

Đáng tiếc, âm thành lạnh lùng của Vương Song trực tiếp dội cho nàng một gáo nước lạnh. Vừa nói xong, Vương Song chạy về phía trước.

Vương Song ở phía trước mở đường, Lý Tân cùng Chương Nghiệp cản phía sau. Tuy Hoàng Bối Bối hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn phất chào hỏi nữ nhân kia, ý bảo mình sẽ đến cứu nàng.

- Đúng là một đám người kì lạ, có Tiến hóa giả, có người bình thường, còn có một cảnh sát!

Trong căn phòng ấy, người bị vứt bỏ dường như không hề thấy vọng, chỉ nhìn về hướng bọn họ đi, lạnh nhạt mở miệng.

Nữ nhân nhìn qua cùng lắm khoảng 40 tuổi, dường như là một người thành đạt, trên mặt trang điểm nhẹ. Mặc dù không còn sự trẻ trung và đầy sức sống thời thanh xuân nhưng lại có vẻ dãi dầu sương gió, nhìn thấu sự đời, càng có cảm giác dù không giận vẫn uy nghiêm, tựa như một chiến binh trên chiến trường!

- Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao? Những quái vật kia thật đáng sợ, Mộng Kỳ rất sợ!