Tô Vi cũng là một trong số những người nhìn không thuận mặt, trên mặt nàng trang điểm nhàn nhạt, đôi mắt dường như ẩn chứa Băng Sương, giống như thiên nga kiêu ngạo, ăn mặc một thân OL chế phục, trổng vô cùng già dặn, thân thể xinh đẹp có lồi có lõm, chỉ là một cô nương phương năm hai lăm tuổi, trong ba năm đã từ một nhân viên phục vụ trở thành quản lý đại sảnh, trong đó phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai khác, nàng có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân để thay đổi tất cả, khiến có tầng lớp cao cấp của khách sạn này nhìn thấy được sự nỗ lực của nàng, cái giá nàng phải trả, ở thời kỳ Mạt Thế tất cả đều lộ ra diện mạo chân thật nhất.
Mạt Thế tiến đến, rất nhiều người biến thành Zombie, khách sạn này cũng như thế, trong nháy mắt, khách sạn biến thành địa ngục, bọn họ đều không có cơ hội chạy đi, nhưng mà nàng rất may mắn, tìm tới nhà bếp, trốn vào trong phòng bếp, miễn cưỡng trốn qua một kiếp. Sau đó nàng lại cứu rất nhiều người, bao gồm cả những quản lý cao cấp trốn từ trên lầu xuống.
Nhưng mà, chính hành động này đã khiến nàng hiểu rõ mình chỉ là một vai hề, chỗ trú thân không chỉ bị bọn họ chiếm lấy, còn chiếm lấy đồ ăn, một mình hưởng dụng, ngay cả nàng mỗi ngày cũng chỉ có một ít đồ ăn chỉ đủ sống qua ngày.
Còn mấy nhân viên phục vụ được nàng cứu càng bị bọn hắn chướng mắt, ngay cả chút thức ăn cũng không cho bọn họ, uy hϊếp bọn hắn nói chính phủ sẽ đến cứu bọn họ, bọn họ nhất định sẽ được giải cứu ra ngoài, một lần nữa có được quyền lợi lớn lao, quan sát bọn họ. Tô Vi chỉ muốn phun nước bọt vào mặt bọn chúng, thời kỳ mạt thế này đáng sợ đến cỡ nào, hắn không rõ ràng, nhưng trước đó mấy ngày nghe thấy có tiếng súng cảnh sát vang lên, còn tưởng rằng sắp được cứu, ai có thể ngờ tới chỉ mười mấy phút ngắn ngủi đã nghe thấy được vài tiếng kêu rên thảm thiết, sau đó tất cả tiêu tán, không có gì xảy ra cả. Thậm chí bọn họ xuyên qua khẽ hở máy hút mùi trong nhà bếp nhìn ra phía ngoài, cũng phát hiện đường phố khắp nơi đều là Zombie, không có nhân loại, thỉnh thoảng còn có một số quái vật kinh khủng xuất hiện, có loại tốc độ giống như quỷ mị, có loại giống như cự thú, lực lớn vô cùng.
Bọn họ đã từng tận mắt thấy một tiểu đội khoảng mười người, muốn chạy khỏi nơi này, kết quả rất nhân đã bị còn quái vật kia dùng tốc độ cực nhanh đuổi kịp, trực tiếp toàn quân bị diệt, không sống sót một ai.
Cho nên, Tô Vi đã sớm biết muốn chờ đợi chính phủ cứu viện chỉ là nói chuyện viển vông, chỉ sợ chính phủ còn hay không cũng là một vấn đề, những quản lý cao cấp này đều hiểu, trong lòng cũng rõ ràng, chỉ là không bằng lòng tin tưởng, cũng không thể tin được mà thôi, dùng lời nói hoang đường được chính phủ giải cứu để lừa gạt những người vô tri này điều này khiến lòng Tô Vi = vô cùng lạnh lẽo.
- Có lẽ, lúc trước ta đã làm sai rồi!
Tô Vi tự lẩm bẩm trong lòng, muốn ra mặt, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của mọi người lại cảm thấy bi ai.
- Đói, muốn ăn cái đó sao, nhưng nó là của ta, chỉ có ta đồng ý ngươi ăn, ngươi mới có thể ăn, không được thì ngươi không thể ăn!
Sắc mặt Đổng Chấn Phong vô cùng bỉ ổi, mặc dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng phong lưu thành tính lại không thay đổi, nhìn trong đám người này cũng chỉ có mình Tiết Vân là miễn cưỡng hợp mắt, về phần Tô Vi, hắn thực sự không dám dùng sức mạnh, dù sao cũng là nàng cứu bọn họ tất cả mọi người, động đến nàng, khó tránh khỏi sẽ khiến mọi người phẫn nổ. Dẹp lại ý nghĩ xấu xa, dù sao mọi người cũng không ra ngoài được, sống thêm một ngày là tốt một ngày.
- Ta muốn ăn...
Tiết Vân khúm núm nhỏ giọng mở miệng, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một tia ửng đỏ không bình thường.
- Có thể, chỉ cần theo ta một đêm, như vậy, miếng bánh đậu xanh này ngươi có thể ăn!
Thanh âm của Đổng Chấn Phong vô cùng bỉ ổi, cuối cùng cũng lộ ra mục đích thực sự của hắn, những người khác bời vì khoảng cách cho nên không nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, nhưng Tô Vi lại biết rõ ý nghĩa trong lòng Đổng Chấn Phong, hận không thể trực tiếp dùng một đao chặt đầu con heo mập kia, vậy mà vô sỉ như thế, dùng cách này uy hϊếp một cô gái!
- Không, không thể, ta, ta đã có bạn trai rồi!
Mặc dù Tiết Vân vô cùng khát vọng đồ ăn, nhưng lý tính vẫn chiếm thượng phong, gian nan cự tuyệt nói.
Sắc mặt Đổng Chấn Phong nháy mắt biến đổi, bỗng nhiên gương mặt to lại gần sát mặt Tiết Vân, một mặt dữ tợn:
- Bạn trai ngươi chỉ đã sớm bị Zombie ăn sạch, nếu không, vì sao còn chưa tới cứu ngươi! Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta ta sẽ cho ngươi một miếng bánh đậu xanh ăn, chỉ cần ngươi nghe ta, ta có thể cho ngươi càng nhiều! Nếu không ngươi sẽ bị tươi sống chết đói!
Nghe tổng giám đốc uy hϊếp, Tiết Vân đã sớm đói ngất đầu không thể lại tiến hành chính xác phán đoán, chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, nàng thật sự đói chết, vì ăn, nàng có thể cố gắng tất cả.
- Tiểu Vân!