Chương 84: Hôn mê (2)

- Haizz, ta biết, Lý Tân, nhưng mà bây giờ đi đâu tìm thầy thuốc đây, nơi này cũng không có hòm thuốc chữa bệnh, có dù tìm dược thầy thuốc, cũng không có cách nào cứu Vương Song!

Chương nghiệp có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn thuyết phục, dù sao hiện tại hai người bọn họ là Tiến hóa giả, một khi lại mất đi Tiến hóa giả Lý Tân này, chỉ sợ bọn họ thật sự không có hi vọng. Nhưng mà hắn còn có một câu vẫn chưa nói ra, Vương Song bị Zombie làm trọng thương, như vậy không phải đã biến thành Zombie rồi chứ?

- Nếu như các ngươi chịu dẫn ta đi, ta sẽ nói cho các ngươi biết nơi nào có hòm thuốc chữa bệnh

Đột nhiên, một nam tử vẫn luôn ngơ ngác nhìn một màn bên này bỗng nhiên mở miệng, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Lúc này mới qua thì ra là nam tử nói chuyện với bọn họ khi bọn họ vừa tiến vào nơi này, trong mắt Lý Tân lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt hóa thành một ảo ảnh, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.

- Nói, nơi nào có hòm thuốc chữa bệnh! Không nói, sẽ chết!

Bóp cổ đối phương, Lý Tân không thèm dụ dỗ, trực tiếp lạnh giọng uy hϊếp.

- Không nói, trừ phi, khụ khụ, ngươi... Dẫn ta đi!

Nam tử cũng kiên cường, không mở miệng, nhất định phải để Lý Tân đáp ứng điều kiện của hắn. Xem ra hắn cũng hiểu rõ ở lại đây, chết sớm chết muộn cũng chẳng có gì khác nhau, hắn tin tưởng Lý Tân sẽ không gϊếŧ hắn, vừa rồi gia hỏa khủng bố kia chỉ sợ có quan hệ rất tốt với hắn, bọn họ tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn Vương Song chết đi, cho nên bản thân chỉ cần thủ vững phòng tuyến cuối cùng, nhất định sẽ giành được thắng lợi sau cùng.

- Ngươi uy hϊếp ta!

Trong ánh mắt Lý Tân hiện lên sự lạnh lùng, rất muốn trực tiếp bóp chết tên gia hỏa to gan lớn mật này, nhưng nghĩ đến thương thế hiện tại của Vương Song, vẫn phải tỉnh táo lại, không đến mức vì một chuyện nhỏ mà làm chậm trễ tính mạng của Vương Song.

- Được ta đáp ứng ngươi! Mau nói, nơi nào có hòm thuốc chữa bệnh, đừng nói với ta là ở bệnh viện, nếu không, ngươi sẽ chết rất thảm!

Lý Tân một tay ném tên gia hỏa này ra, lạnh giọng mở miệng.

- Khụ khụ, cám ơn, ta lấy cho ngươi!

Nam tử ho khan vài tiếng, thở ra hơi, không dám tức giận với Lý Tân, vẻ mặt vui mừng chạy qua bên cạnh, lục tung ngăn kéo quầy thu ngân, chỉ chốc lát, lấy ra một hòm thuốc chữa bệnh xinh xắn.

- Đây là đồ dùng cấp cứu thường được chuẩn bị sắn trong siêu thị, bởi vì trước đó ta quen biết với lão bản ở đây, cho nên mới biết rõ như vậy!

Nam tử nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, có chút đắc ý giải thích.

Lý Tân cũng không thèm nghe hắn nói, trực tiếp lấy đi cầm máu cho Vương Song.

- Để ta đi, trước đó ta cũng là cảnh sát, cũng biết băng bó đơn giản!

Hoàng Bối Bối vẫn luôn trầm mặc lúc này đột nhiên mở miệng, trực tiếp tiến lên mở rương, nhìn thấy đồ vật bên trong, thuốc cảm mạo, thuốc mỡ, cồn i-ốt, băng vải… lấy ra cồn i-ốt trừ độc cho Vương Song, sau đó quấn quanh băng vải...

Những người khác cũng không hiểu, yên lặng nhìn tất cả, trong lòng đang yên lặng mà cầu nguyện Vương Song có thể chịu đựng.

Nửa giờ sau, Hoàng Bối Bối nhìn Vương Song gần như bị trói thành một bộ xác ướp, không khỏi hơi đỏ mặt, nhìn mọi người, có chút lúng túng nói:

- Ngại quá, ta cũng là lần đầu tiên là, có hơi không quen tay.

Những người khác cũng không có ý mở miệng chế giễu, nhìn Vương Song bị băng vải quấn quanh đều thở dài, ngồi bên cạnh Vương Song, yên lặng chờ đợi. Nam nhân kia cũng rất thức thời cũng không đến quấy rầy, hắn biết những người này tâm trạng không tốt, không có ý định xông đến tìm xúi quẩy.

Thời gian nháy mắt trôi qua, tất cả mọi người đang trầm mặc không ai phát hiện dưới lớp băng vải thương thế của Vương Song đang dần dần khép lại, vết thương ở bụng cũng lấy một tốc độ kinh khủng khôi phục, thịt non không ngừng nhú lên lúc nhúc, sinh trưởng, gần một ngày, đã khép lại tương đối rồi, nếu như mọi người có thể xé mở băng vải, sẽ phát hiện, trên bụng Vương Song chỉ còn một vết sẹo, lỗ vết thương ban đầu đã hoàn toàn biến mất.

Vương Song ý thức được giờ phút này cảm thấy bản thân mình đang ở trong trạng thái kỳ diệu, giống như được mẫu thân ôm ấp, lại giống như đang ở trong Vỏ trứng, cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái, tuy không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không có chút ánh sáng tồn tại nào, nhưng Vương Song lại cảm giác được đây chính trạng thái nguyên thủy lớn nhất.

Không cảm giác được thân thể của mình, cũng không cảm giác được linh hồn của mình, chỉ có thể biết mình còn sống, còn có ý thức đang tồn tại, Vương Song không khỏi nghi hoặc, mình đang ở đâu?

- Thôn phệ chi hồn, Vạn Cổ bất diệt!

Đột nhiên, một thanh âm già nua xuất hiện, giống như đến từ trước Vạn Cổ, tràn đầy cảm giác tang thương.

Nghe thấy thanh âm này, ý thức của Vương Song không khỏi có chút cảnh giác, không thể mở miệng, truyền lại từng dòng suy nghĩ.

- Ngươi là ai? Ngươi biết cái gì?

Đáng tiếc, bất luận Vương Song thử câu thông như thế nào, đều không thể có được câu trả lợi, sau đó Vương Song cũng dần dần từ bỏ, hắn muốn cố gắng muốn mở mắt ra, khôi phục ý thức của mình.