Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Chi Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 79: Tôn Thiên Tiếu - Chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Bốp ~

Một tiếng, Vương Song trực tiếp đoạt lấy thức ăn, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hoàng Bối Bối, trong mắt hiện lên một tia cảnh cáo.

Hoàng Bối Bối nháy mắt hiểu được ý tứ của Vương Song, một khi mình cho bọn họ ăn, sẽ làm cho bọn họ cho rằng đám người mình dễ nói chuyện, bọn họ vì sống sót sẽ nghĩ hết mọi cách khiến cho bọn họ mềm lòng, hiện giờ bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn để làm, không thể để cho bọn họ ngăn cản bước chân của mình.

Ánh mắt tiểu cô nương trong nháy mắt ảm đạm xuống, khiến trong lòng Hoàng Bối Bối khổ sở không thôi.

- Sao?

Vương Song thu hồi ánh mắt lại, giống như phát hiện ra cái gì đó, quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Tôn Thiên Tiếu, lúc này, hắn đang mở một chai nước và rót vào miệng.

- Tôn Thiên Tiếu, ngươi bị thương!

Thanh âm của Vương Song trầm thấp, lại trực tiếp làm cho ánh mắt mọi người toàn bộ nhìn về phía hắn, bao gồm cả những người sống sót kia.

“Phốc” Tôn Thiên Tiếu đang uống nước, chợt nghe được Vương Song quát khẽ, trong nháy mắt phun ra toàn bộ nước uống trong, làm ướt quần áo trên người mình.

Nhưng hắn cũng không để ý những thứ này, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vương Song, hai chân co rút về phía sau.

- Vương Song, sao ngươi lại nói như vậy? Tôn Thiên Tiếu bị thương?

Hoàng Bối Bối có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn tôn Thiên Tiếu, ánh mắt có chút kinh nghi bất định.

- Ta, ta, không có, không bị thương!

Tôn Thiên Tiếu lắp bắp mở miệng. Nhưng không cách nào che dấu hoảng sợ trên mặt.

- Nếu như không có, duỗi chân ra! Để cho chúng ta nhìn xem!

Lúc này Lý Tân lạnh lùng mở miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, Đường Đao màu đen hơi siết chặt, tựa như chỉ cần hắn không đáp ứng sẽ trực tiếp chém tới.

- Đúng, Tôn Thiên Tiếu, ngươi duỗi chân ra xem, chúng ta xem, nếu như không bị thương như vậy mọi chuyện đều dễ nói!

Lúc này Chương Nghiệp cũng mở miệng, tiến lên một bước, mơ hồ vây Tôn Thiên Tiếu ở giữa.

Nhìn thấy biểu hiện của mọi người, trên mặt Tôn Thiên Tiếu dần dần lộ ra một tia tuyệt vọng, nhưng vẫn vươn ra hai chân giấu ở phía sau.

Mọi người nhìn lại, trên ống quần của hắn có một vết nứt không quá hai centimet, xuyên thấu qua khe nứt, có thể thấy được từng tia máu màu đen từ trong đó chảy ra.

- Đây là vết thương khi xông qua thi đàn sao?

Đám người Vương Song nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt hiểu ra, lúc mới nhìn thấy Vương Song vẫn muốn giải quyết tên này, nhẹ giọng mở miệng hỏi. Tuy rằng lúc ấy muốn gϊếŧ chết hắn, nhưng trải qua cùng nhau chiến đấu, coi như cùng nhau trải qua sinh tử, Tôn Thiên Tiếu cũng dần dần được mọi người tiếp nhận.

Hiện tại hắn bị Zombie đả thương, bọn họ đều biết hậu quả, cho nên đều có chút không đành lòng nhìn thấy kết cục của hắn.

- Đúng vậy, lúc ấy ta đang ở tối hậu phương, bị móng vuốt của một Tốc độ hình Zombie làm bị thương, ta cho rằng vết thương nhỏ như vậy sẽ không có vấn đề gì!

Tôn Thiên Tiếu khóc lóc thảm thiết, sau đó vẻ mặt mong hy vọng nhìn Vương Song.

- Vương Song, ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết, ta còn có tiền đồ tốt, ta không thể chết!

- Cứu ta, Vương Song, ngươi là Tiến hóa giả, ngươi nhất định có cách, có phải không!

Nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của Tôn Thiên Tiếu, Vương Song thở dài, không biết nên nói cái gì, hắn thật sự là không muốn đả kích tia hy vọng cuối cùng của người sắp chết này, cuối cùng vẫn là Lý Tân mở miệng:

- Tôn Thiên Tiếu, chúng ta cũng không có cách nào, bị Zombie đả thương, chỉ có một kết cục, nói vậy chắc ngươi cũng đã rõ, cho nên ngươi có hai lựa chọn, một là trở thành Zombie sau đó bị chúng ta đánh chết, còn có một người chính là tự sát trước khi biến thành Zombie!

- Ngoài ra, không có lựa chọn nào khác!

Nghe được thanh âm của Lý Tân, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tôn Thiên Tiếu bị phá vỡ, vẻ mặt sa sút tinh thần cúi đầu, những người khác đều thở dài, có chút không đành lòng quay đầu lại.

Nhưng vẻn vẹn không đến ba giây, Tôn Thiên Tiếu ngẩng mạnh lên, vẻ mặt dữ tợn nhào về phía Lâm Tiểu Nhiên, trực tiếp cướp lấy khẩu súng lục giảm thanh bên hông nàng, nhắm bắn về phía Vương Song.

- Khốn kiếp, cho dù là ta chết cũng phải để cho tên khốn kiếp như ngươi chôn cùng!

- Xoẹt!

Một đạo đao quang màu đen hiện lên, sau đầu Tôn Thiên Tiếu xuất hiện một mũi đao, bị Lý Tân một kích mất mạng.

- A a..

Hắn còn muốn nói gì đó, rốt cuộc còn không nói nên lời, hai mắt mở to, sau đó trực tiếp ngã xuống đất, trở thành một cỗ thi thể lạnh như băng.

- Ngươi không nên động thủ!

Lý Tân đạm mạc liếc mắt nhìn thi thể Tôn Thiên Tiếu, rút Đường Đao của mình ra. Đi sang một bên tiếp tục nghỉ ngơi.

“Haizzz” Vương Song thở dài, thật ra vừa rồi hắn muốn tự mình ra tay, có thể là Lý Tân vì hình tượng của mình mà không muốn lây nhiễm quá nhiều cảm xúc tiêu cực cho mọi người, cho nên động thủ trước. Hiện tại nhìn lại, bọn họ đều có chút phức tạp nhìn Lý Tân, cũng không có lộ ra một tia bất mãn với mình thì hiểu được ý đồ của Lý Tân.

Những người sống sót khác nhìn thấy một màn này, những tiểu hài tử kia đều sợ tới mức thất thanh hét chói tai, nhưng bị đại nhân tử che miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bên này.
« Chương TrướcChương Tiếp »