Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Chi Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 77: Những người sống sót!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai tay Vương Song nắm chặt đáy cửa cuốn, gầm nhẹ một tiếng, đạo lực khủng bố truyền đến cửa, sợi xích bám chặt vào mặt đất trực tiếp bị bức đứt.

- Rầm rầm.

Cửa cuốn màu trắng chậm rãi dâng lên, dưới ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, tất cả mọi người bên trong đều có chút kinh hãi nhìn cửa cuốn dâng lên, sợ hãi không ngừng trốn về phía sau.

- Rầm!

Cửa cuốn hoàn toàn được nâng lên, Vương Song có chút thở phào nhẹ nhõm buông cánh tay xuống, cảm thấy đau nhức. Tuy rằng lực lượng của mình có thể so với bảy người,còn mạnh hơn cả Chương Nghiệp, nhưng làm loại chuyện này vẫn không dễ chịu lắm.

Những người khác không kịp kinh hãi khi lực lượng của Vương Song lại trở nên cường đại như thế, tiến vào dưới ánh mắt chăm chú của mọi người ở bên trong.

Nhìn thấy tất cả mọi người đã tiến vào, Vương Song lại chậm rãi kéo cửa cuốn xuống, nhưng khóa kéo bị kéo hỏng, không có năng lực cố định, có thể bị Zombie vô tình mở ra bất cứ lúc nào. Vương Song cũng không có cách nào, nếu không làm như vậy, bọn họ sẽ không có khả năng tiến vào, đối mặt với nhiều Zombie bên ngoài như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Điều duy nhất hắn có thể làm chính là dùng các loại hàng hóa chặn cửa lại, cứ như vậy, miễn cưỡng có thể có năng lực phòng hộ nhất định.

Bọn họ tiến vào giống như là ném tảng đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ban đầu.

Đám người Vương Song nhìn sơ qua, người trước mắt ước chừng có mười mấy người, có tiểu thanh niên không quá hai mươi tuổi, cũng có trung niên ba bốn mươi tuổi, thậm chí ngay cả tiểu hài tử mười mấy tuổi cũng có. Mặc dù thân phận và ăn mặc của bọn họ không giống nhau, có người mặc đồ hàng rong mua hơn chục tệ, có người mặc quần áo trị giá hàng trăm tệ, nhưng bọn họ hiện giờ đều chỉ có một thuật ngữ chung - người sống sót!

Một đám hai mắt vô thần, giống như mất đi hy vọng sinh tồn, ở một góc đất vẫn còn phân vương vãi khắp nơi, có lẽ là bọn họ coi như nhà vệ sinh. Mùi hôi trực tiếp vọt vào trong mũi đám người Vương Song, hầu như làm bọn họ nôn mửa.

Trên kệ chung quanh khắp nơi đều là túi thực phẩm cùng lon nước ngọt, vô cùng lộn xộn, trên mặt đất cũng là một ít túi rác tùy ý vứt bỏ. Toàn bộ không gian trông giống như một bãi rác.

Đám người Vương Song đều bịt mũi nhìn tất cả, lông mày nhíu lại thật sâu, bọn họ nhìn đám người Vương Song tiến vào, không nói một lời, chỉ là có chút hoảng sợ nhìn bọn họ. Bọn họ tuy đã chết lặng, nhưng cũng đều biết cửa cuốn này một khi đóng lại, nếu như không có chìa khóa, muốn dựa vào sức người để mở ra, vậy sẽ cần lực lượng kinh khủng đến cỡ nào, loại lực lượng này bọn họ căn bản không thể chống cự.

- Ngươi là Tiến hóa giả?!

Trong đám người bên trong, một nam tử trung niên thoạt nhìn trước mặt còn có chút tinh thần nhìn Vương Song, nuốt một ngụm nước bọt, gian nan mở miệng, mặc dù là thắc mắc, nhưng lại giống như là một lời khẳng định.

- Không sai, vừa rồi ta bảo các ngươi mở cửa cho ta, không ai đáp lại, bất đắc dĩ ta chỉ có thể cưỡng ép mở cửa.

Vương Song gật gật đầu, thừa nhận thân phận của mình, coi như khiến bọn họ có chút khϊếp sợ, miễn cho bọn họ có một chút ý đồ không tốt.

- Tiến Hóa Giả đại nhân, chúng ta không phải cố ý, thật sự là chúng ta cũng không có cách nào. Mấy ngày nay, không biết có bao nhiêu nởi bởi vì hảo tâm mà mở cửa bị Zombie phát hiện nên dẫn đến toàn quân bị diệt, chúng ta thấy nhiều rồi nên cũng chết lặng.

- Thực ra chúng ta cũng biết chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ bị Zombie phát hiện, sẽ rơi vào tay giặc, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nếu đã như vậy, chết sớm hay chết muộn cũng không có gì khác nhau.

- Hơn nữa vật tư nơi này của chúng ta cũng không đủ chống đỡ thêm vài ngày nữa, một khi để cho các ngươi tiến vào, vật tư sẽ tiêu hao càng nhanh, tất cả mọi người đều là một đám kẻ đáng thương mà thôi, không giống Tiến hóa giả đại nhân, các ngươi có lực lượng cường đại, có thể bảo vệ mình, chúng ta là những người bình thường, cũng đều đang khổ sở giãy dụa.

……

Giọng điệu nam tử rất cung kính, mở miệng một tiếng đại nhân, giống như thời kỳ phong kiến, cũng không biết lúc trước đã trải qua cái gì, không ngừng kể lại khó khăn của bọn họ, nâng cao địa vị của đám người Vương Song.

Vương Song có chút ngạc nhiên nhìn nam tử quần áo rách nát trước mắt, âm thầm kinh ngạc trước tài ăn nói của đối phương, mình cũng không đành lòng trách cứ bọn họ.

- Được rồi, ta không trách các ngươi, cũng không có thời gian quản các ngươi, chúng ta chỉ là ở chỗ này tạm thời nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ rời đi, cho nên, các ngươi không cần lo lắng!

Vương Song khoát tay áo, cắt ngang lời lải nhải của đối phương.

- Rời đi?

Trong ánh mắt nam tử hiện lên một tia sáng, đó là khát vọng muốn sống, chờ mong nhìn Vương Song:

- Đại nhân, có thể mang ta theo, ta rất quen thuộc con đường xung quanh đây, có thể giúp các người!

Những người sống sót khác vẻ mặt chết lặng khi nghe vậy, ánh mắt đều sáng lên, nhao nhao xúm lại, mở miệng với Vương Song.
« Chương TrướcChương Tiếp »