Chương 72: Cứu người!

- Những quan viên cấp cao của thành phố Giang Nam đều xuất hiện trong này, trời ạ, bọn họ vậy mà cũng bị vây ở chỗ này! Thật điên rồ!

Phía sau, sắc mặt Kim Thường đại biến, khó có thể tin.

- Không được, bọn họ dường như không chịu nổi nữa, nhiều quan viên cấp cao như vậy nếu chết hết thì hậu quả rất nghiêm trọng!

- Bản thân chúng ta đã khó bảo toàn làm sao còn có thể đi lo lắng cho người khác.

Vương Song liếc mắt nhìn Kim Thường, có chút bất đắc dĩ, những người trước mắt này phần lớn đều là những quan viên cấp cao của thành phố Giang Nam, phụ trách toàn bộ chính trị và kinh tế của thành phố Giang Nam, hắn cũng biết nam tử cầm đầu kia trước mặt kia chính là bí thư thành uỷ Tào Quân, một vị quan tốt có thể vì dân chúng lo liệu nhưng hiện giờ tự bản thân bọn họ còn có chút khó khăn, làm sao có thể có năng lực đi cứu bọn họ, hơn nữa trước mắt Zombie đặc thù nghìn nghịt, Zombie tiến hoá không biết có bao nhiêu, lại không biết nên làm cách nào để cứu bọn họ, Vương Song rất rõ ràng, nếu ra tay thì đám người bọn họ có thể còn sống bao nhiêu đều không biết trước được.

Thành phố Giang Nam biến thành địa ngục nhân gian, vô số người trở thành Zombie, số người sống sót lác đác không có bao nhiêu, mỗi người đều giống như biến thành một người sắp chết đuối khát khao có được một cọng cỏ cứu mạng.

Tiến Hoá Giả có sức mạnh mạnh mẽ còn có cơ hội trốn thoát, người bình thường thì chỉ có thể chờ đợi cái chết, kéo dài hơi tàn mong đợi có kỳ tích xảy ra.

Cũng có một số người đặc thù có thể làm cho Tiến Hoá Giả có sức mạnh mạnh mẽ cam tâm làm vệ sĩ, bọn họ đều là những nhân vật nắm quyền ở một phương, nếu như ở trước Mạt Thế thì nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng đến mạch kinh tế của một thành phố.

Tào Quân chính là người như vậy, thân là bí thư thành uỷ, là người đứng đầu Giang Nam có thể nói hắn cũng là nhân vật quan trọng nhất của thành phố Giang Nam.

Sau khi Mạt Thế nổ ra, hắn quyết định thật nhanh lập tức dùng đủ loại thủ đoạn ngăn cản mọi chuyện phát sinh, càng là người xung phong dẫn đầu không hề rời khỏi thành phố Giang Nam, quyết tâm tồn vong cùng với thành phố Giang Nam, nhưng do Mạt Thế xảy ra quá đột ngột, các cơ quan chấp pháp cùng quân đội vũ trang đều lần lượt bị thất thủ, hắn miễn cưỡng chèo chống mấy ngày cuối cùng vẫn là bất lực, dưới sự khuyên can của mọi người nên bất đắc dĩ phải rời khỏi thành phố.

Đáng tiếc, mấy ngày trôi qua tốc độ tiến hoá của Zombie tăng nhanh chóng mặt, càng ngày càng kinh khủng, may mắn bên cạnh đó cũng đột nhiên xuất hiện những Tiến Hoá Giả có sức mạnh đặc biệt có thể chống lại những Zombie khủng bố đó cùng với thú biến dị, làm hắn cũng có thể an tâm chủ trì đại cục.

Hiện tại lại cùng một đám cao cấp nắm trong tay thành phố Giang Nam bị vây khốn trên đường, rõ ràng phía trước có con đường để thoát ra nhưng đáng tiếc đã bị vô số Zombie chặn lại, toàn bộ súng đạn của bọn họ đã hết, quá nhiều người thương vong, vệ sĩ, cảnh sát đặc chủng, những người bảo vệ tổng giám đốc của những tập đoàn đó muốn toàn lực vì bọn họ gϊếŧ ra một con đường, nhưng mắt thấy Zombie càng ngày nhiều, bọn họ đều rất nhanh tuyệt vọng.

- Ai, lão Vương, xem ra chúng ta thật sự phải tồn vong với thành phố Giang Nam trồi.

Tào Quân cười khổ nhìn người bên cạnh hơn bốn mươi tuổi, âu phục trên người cũng bị bạc màu nhiều, những dãi dầu sương gió trên mặt giống như dùng dao điêu khắc lộ ra một nam tử vô cùng lạnh nhạt.

Hắn là thị trưởng thành phố Giang Nam Vương Lệ, là người đứng thứ hai thành phố Giang Nam, làm việc nhanh chóng quyết đoán, được những người khác ngầm mệnh danh là thiểm điện có thể thấy được cách làm và thái độ làm việc của hắn, trong mắt không chứa được một hạt cát, đối với những tham quan mục nát kia oán hận vô cùng, một khi truy tố thì không chút lưu tình, cùng với Tào Quân ở thành phố Giang Nam có thể xem là tuyệt đại song kiêu của thành phố, một cương một nhu làm cho thành phố Giang Nam bất kể là kinh tế hay dân sinh đều đi lên.

Nghe thấy Tào Quân nói vậy, sắc mặt nam tử không thay đổi nỏi:

- Nếu như số mệnh đã sắp đặt chúng ta có kết cục này vậy thì ta cũng không có một câu oán hận nào, chỉ khổ những người bình thường này còn có những người khác đang khổ sở dãy dụa trong thành phố.

Nói xong trong ánh mắt hiện lên một sự cô đơn dường như đang vì những người bình thường kia cảm thấy bi thương.

- Tai họa đột nhiên xuất hiện, ai cũng không thể nghĩ đến, chuyện này cũng không có cách nào, ta chỉ hận bản thân không có năng lực cứu bọn họ ra, ta là một Quan Phụ Mẫu đúng là hổ thẹn!

Vẻ mặt Tào Quân lộ ra một tia phức tạp, nhìn vệ sĩ bên cạnh mình càng ngày càng ít đi không khỏi nhìn về phương hướng khác.

- Chủ tịch, chúng ta sắp không chịu được nữa! Phải nghĩ ra cách khác để phá vòng vây nếu không sẽ không ai có thể chạy thoát!

Một bên khác, một đám nam tử trung niên mặc âu phục cùng một số nữ nhân hài tử hình thành một vòng, bên ngoài được vệ sĩ bảo vệ. Một vệ sĩ toàn thân là máu tươi xông tới, lớn tiếng kêu lên, nói xong bên trong miệng phun ra hai dòng máu màu đen, thân thể run rẩy ngã xuống đất.