Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Chi Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 69: Sự khủng bố của thành phố Giang Nam

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trải qua trò chuyện với nhau Vương Song đã biết tên của gia đình ba người này, nam tử tên Kim Thường, tiểu cô nương là Kim Tiểu Tiểu rất đáng yêu, nữ tử tên Hồ Hồng là vợ của hắn, là quản lí của cửa hàng trang sức, đã hơn ba mươi tuổi nhưng được chăm sóc rất tốt cũng rất có giáo dưỡng, sự trấn định khi đối mặt với nguy hiểm làm cho Vương Song có chút để ý.

Kim Thường nhìn thấy Vương Song có chút thận trọng, tuy Vương Song không hề kiêu ngạo nhưng mấy ngày nay trên người hắn đã dần dần toả ra một loại khí chất khiến người đã trải qua mười mấy năm trên thương trường có chút áp lực, giống như bản thân gặp tổng giám đốc công ty, thậm chí còn nhiều hơn một cảm giác thiết huyết sát phạt.

- Đại ca ca, ngươi vào thành phố làm gì vậy?

Cuối cùng vẫn là nữ nhi của hắn đánh vỡ không khí trầm mặc này, đôi mắt to chuyển động nhìn Vương Song, âm thanh giòn tan làm cho Vương Song quay đầu lại nhìn tiểu cô nương mới sáu bảy tuổi trước mắt.

- Ha ha, Tiểu Tiểu, ca ca muốn đi tìm người rất quan trọng với mình!

Vương Song lộ ra tươi cười đã lâu, nhìn Tiểu Tiểu ôn hoà hỏi:

- Tiểu Tiểu, năm nay bao nhiêu tuổi, đang học lớp mấy?

- Đại ca ca nhất định sẽ tìm được người đó! Ta tin đại ca ca.

Nắm tay nhỏ của Tiểu Tiểu vung lên, cổ vũ Vương Song lập tức có chút kiêu ngạo nói:

- Tiểu Tiểu vừa mới qua sinh nhật bảy tuổi của mình, hiện tại đang học cấp hai!

- Ha ha, Tiểu Tiểu giỏi quá!

Vương Song có chút kinh ngạc khen, hắn thật sự có chút kinh ngạc, dù sao đối phương mới chỉ có bảy tuổi thế nhưng đã học cấp hai, nghĩ bản thân mình năm đó mười tuổi mới lên tiểu học, so sánh mới biết tiểu cô nương trước mắt này rất thông minh.

- Đại ca ca, vừa rồi ngươi đánh bại người xấu thật là lợi hại, nếu như Tiểu Tiểu cũng có thể lợi hại được như ca ca vậy thì có thể bảo vệ ba ba và ma ma rồi, sẽ không để cho bọn họ bị bắt nạt.

Tiểu Tiểu nói xong ánh mắt có chút sưng đỏ, giống như nghĩ tới hình ảnh trước đó bọn họ phải chịu bắt nạt của tên côn đồ.

- Tiểu Tiểu, yên tâm đi, về sau đã có đại ca bảo vệ ngươi, sẽ không để cho các ngươi bị người xấu bắt nạt.

Vương Song nhìn tiểu cô nương đang sắp khóc không khỏi nói, lời vừa nói ra khỏi miệng thì có chút hối hận, chuyện phiền phức của bản thân còn chưa giải quyết xong vậy mà lại đi tìm việc cho bản thân, không khỏi tự trách miệng mình quá nhanh.

- Đại ca ca thật tốt, cảm ơn đại ca ca!

Sắc mặt tiểu cô nương giống như thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường, ngay tức khắc trở nên hớn hở không khỏi làm cho Vương Song trợn trắng mắt.

Nhìn Vương Song và nữ nhi nhà mình nói chuyện vui vẻ với nhau Kim Thường có chút dở khóc dở cười, bản thân vậy mà không hữu dụng bằng một tiểu nữ hài, bình thường tài ăn nói lúc đàm phán cùng với người khác không phải như vậy, đã sớm là một kẻ già đời, nhưng khi đối mặt với Vương Song cứ thế mà không tìm thấy một đề tài để nói chuyện phiếm.

Quay đầu nhìn vợ, phát hiện vẻ mặt nàng cũng bất đắc dĩ nhìn mình.

Chiếc xe dần dần tiến vào thành phố Giang Nam, Vương Song thỉnh thoảng nhìn thấy một đám người trước mặt mình đang chạy về phía xa, có khi là một người, có khi là vài người nhưng đặc điểm của những người này là quần áo trên người tả tơi, đói đến mức da bọc xương, vết máu loang lổ, không biết là của mình hay của ai, còn có người lái xe, chiếc xe gần như đã bị phá huỷ bảy phần nhưng người bên trong xe, vẻ mặt vui mừng như điên chạy về phía xa, giống như phía sau có ma quỷ đuổi theo.

Bọn họ nhìn thấy vậy mà còn có người ngốc nghếch chạy vào thành phố Giang Nam, có người xuất phát từ lòng hảo tâm cố ý ngăn xe bọn họ lại, nói cho bọn họ biết không thể đi vào được, Vương Song dịu dàng nói lời cảm ơn đồng thời cũng tặng một chút bánh mì để đền đáp đối phương.

Nhìn tháy đám người Vương Song có rất nhiều đồ ăn, không ít người che dấu lòng tham của bản thân, bọn họ đều là những người bị nhốt trong thành đã đói muốn điên người, thật vất vả mới có thể trốn đi nhìn đến loại đồ vật có thể cứu mạng này làm sao còn nhẫn nhịn được cho nên đều muốn cướp đoạt.

Nhưng súng ống của đám Vương Song để lộ ra ngoài, còn bắn chết một ít những kẻ điên cuồng phía sau làm cho bọn họ hoàn toàn kinh sợ, mới đảm bảo được tốc độ tiên lên phía trước của bọn họ.

Càng đi về phía trước Zombie càng nhiều, dọc đường xe cảnh sát không ngừng đâm chết rất nhiều Zombie, tấm bảo hộ đã bị đâm đến biến dạng. Cuối cùng Vương Song, Lý Tân, Chương Nghiệp đã không thể không tự mình ra tay, giải quyết một ít Zombie ở phía trước.

“Xoẹt”

Ánh đao màu bạc hiện lên giống như tia chớp, một con Zombie cấp hai bị chém thành hai nửa. Một nguồn năng lượng mạnh mẽ đi vào trong cơ thể, bị bản thân hấp thu.

- Phù, mẹ nó, sao lại nhiều Zombie như vậy, khắp nơi đều có thể nhìn thấy Zombie tiến hoá, đúng là không để cho người ta sống mà!
« Chương TrướcChương Tiếp »