Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Chi Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 68: Rời đi! (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Song có chút lo lắng hỏi. Chợt nghe nội thành thành phố Giang Nam khủng bố như vậy, Vương Song rốt cuộc không thể che dấu được sự lo lắng của bản thân, tỷ tỷ của mình sống chết chưa rõ, hắn sợ nhất là nghe được tin tức không tốt.

- Cảnh Uyển Hoa Viên ta cũng không biết được, dù sao thì chỗ đó cách ta có hơi xa một chút, ta cũng vừa mới chạy đến đây không bao lâu, cho nên hiện tại bên trong như thế nào ta cũng không biết.

Vương Song hít sâu một hơi, biết có hỏi thêm từ trong miệng hắn cũng không còn đáp án nào khác, cánh tay khẽ động ánh đao hiện lên, tên côn đồ cuối cùng bị giải quyết!

Quay đầu nhìn về phía những người khác, thản nhiên mở miệng nói:

- Nếu các ngươi không muốn đi thì ta cũng không ép, bây giờ có thể lập tức trở về, Vương Song ta chưa bao giờ là người thích ép người khác.

Bây giờ nghe thấyc thành phố Giang Nam trở nên khủng bố như vậy, nếu có người muốn rút lui thì Vương Song cũng có thể hiểu, cũng cho cơ hội rời đi, bây giờ còn có cơ hội để rời đi, một khi đã thật sự đi vào lại muốn rời đi Vương Song tuyệt đối không cho phép, bởi vì khi đó chính là thời điểm mọi người đồng tâm hiệp lực, một khi có người dao động sẽ làm dao động tin tưởng rất lớn của những người khác, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể làm cho đoàn đội của hắn sụp đổ, cho nên hiện tại Vương Song cho mọi người một cơ hội lựa chọn.

Lý Tân không nói gì thêm, cười cười kiên định đứng bên cạnh hắn, hắn cũng là người duy nhất bất luận ở nơi nào cũng sẽ cùng tiến cùng lùi với Vương Song, cũng là người duy nhất mà Vương Song có thể tin tưởng không chút nghi ngờ.

Trong ánh mắt đám người Chương Nghiệp Vương Hổ có sự đấu tranh, đi tới bên người Vương Song, Tạ Linh Ngọc và Lâm Du Nhiên cũng giống như vậy dùng hành động để thể hiện thái độ của bản thân, Hứa Kiệt, Phương Phi cũng đấu tranh một chút sau đó đi tới bên người Vương Song.

- Vương ca, ta muốn rời đi!

Đột nhiên một âm thanh xuất hiện, Vương Song sửng sốt nhìn lại, là thủ hạ trước kia của Vương Hổ, Trương Minh, câu này vừa nói ra nhất thời làm cho Vương Hổ biến sắc, quát lên:

- Trương Minh, con mẹ nó ngươi nói cái gì vậy, chẳng lẽ ngươi lại là người vong ân phụ nghĩa sao!

- Được rồi, Hổ tử, nếu Trương Minh đã lựa chọn như vậy thì ta tôn trọng sự lựa chọn của hắn, Trương Minh, ngươi có thể trở về, nơi này có một ít xe ngươi tuỳ tiện lái một chiếc trở về đi, vừa lúc cũng có thể bảo hộ nữ sinh ở lại nơi đó, bọn họ đều là nữ sinh ta cũng không yên tâm.

Vương Song chặn lời Vương Hổ, quay đầu mở miệng nói với Trường Minh, không chút nào bất mãn chỉ là trong lòng đã dần dần xa lánh hắn, người như thế không đáng để bản thân bồi dưỡng.

- Cảm ơn Vương ca, thật sự xin lỗi mọi người!

Trương Minh có chút hổ thẹn cúi đầu.

- Không có việc gì, còn ai muốn rời đi không, một khi vào trong nội thành thì bất kể kẻ nào cũng không còn đường lui. Đây là cơ hội cuối cùng!

Vương Song nhìn mọi người xung quanh, phát hiện không có ai muốn rời đi, vừa lòng gật gật đầu, đang muốn gật đầu nói vài câu thì ở một bên có âm thanh nhỏ bé truyền tới.

- Vị tiểu huynh đệ này, các ngươi muốn vào nội thành thì có thể mang ta vào cùng không?

Nam tử mặc âu phục có vẻ mặt chờ mong nhìn đám Vương Song, có chút tha thiết nói.

Vương Song có chút nghi ngờ:

- Vì sao muốn vào nội thành, chẳng lẽ vừa rồi không nghe tên kia nói gì sao, ngươi đi chính là đi chịu chết!

Nam tử mặc âu phục cười khổ:

- Ta biết, nhưng ta muốn đi là có lý do, ta còn có một tiểu hài ở nhà lão lão, bởi vì quá nhỏ mới chỉ có một tuổi, chúng ta ra ngoài du lịch không tiện mang theo nên tạm thời giao cho lão lão trông, bây giờ phát sinh loại chuyện này chúng ta phải trở vê xem xét một chút!

Vương Song giật mình, biết được nguyên nhân mà nam tử mặc âu phục bất chấp trở về như vậy trong lòng cũng không khỏi nổi lên một chút đồng tình, dù là đi chịu chết nhưng hắn lại rất bội phục nam tử này, ít nhất người này cũng có trách nhiệm, dù sao cũng tiện đường, dẫn hắn một đoạn đường cũng không sao.

- Được rồi, ta sẽ đưa các ngươi một đoạn đường, các ngươi muốn đi đâu?

Vương Song hỏi.

- Cảnh Uyển Hoa Viên!

Nam tử vội mở miệng, vẻ mặt có chút vui mừng dường như không nghĩ tới Vương Song lại đáp ứng sảng khoái như vậy.

- Cảnh Uyển Hoa Viên?

Hai mắt Vương Song có chút kỳ lạ, thấy nam tử run rẩy có chút cẩn thận nhìn Vương Song.

- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?

Vương Song thu hồi ánh mắt của mình.

- Không vấn đề gì, nếu đã cùng điểm đến với ta thì chúng ta sẽ đi cùng nhau, nhưng trên đường phải nghe ta nếu không ta sẽ không chịu trách nhiệm cho an toàn của các ngươi!

- Được được, tất cả ta sẽ nghe theo tiểu ca, thật sự rất cảm tạ!

Bây giờ nam tử mới hiểu được vẻ mặt lúc này Vương Song nhìn hắn, có chút mừng rỡ liên tục nói cảm ơn.

Bên trong xe cảnh sát, Vương Song ngồi trên ghế phó lái, ngồi phía sau là người nhà nam tử mặc âu phục, hai người Hoàng Bối Bối ngồi trong chiếc xe đằng sau.
« Chương TrướcChương Tiếp »