Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Chi Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 61: Luyện tập kỹ thuật dùng súng! (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dường như đã nhận ra sự khó xử của Vương Song, Tôn Thiên Tiếu tiến lên nói khẽ bên tai Vương Song, mắt Vương Song sáng lên quay đầu nhìn Hoàng Bối Bối, trên mặt lộ ra ý cười, ánh mắt nàng kinh ngạc.

- Ngươi muốn làm gì!

Hoàng Bối Bối có chút cảnh giác nhìn Vương Song đang cười âm hiểm.

- Không làm gì, chỉ là cho ngươi ngủ một chút thôi!

Vương Song cười khẽ một tiếng, tay phải giơ sung đánh vào sau đầu nàng.

“Bịch” Hoàng Bối Bối chưa kịp nói gì đã trực tiếp ngất đi.

- Ha ha, không tồi, Tôn Thiên Tiếu, ta đồng ý với ngươi chỉ cần ngươi dạy cho nhóm chúng ta cách sử dụng súng ống thì ta nhất định sẽ cho ngươi an toàn rời đi!

Vương Song quay đầu nhìn Tôn Thiên Tiếu nhìn hắn, vẻ mặt thưởng thức.

- Giúp đỡ Vương ca là vinh hạnh của ta!

Đối phương khiêm tốn mở miệng, ánh mắt có chút mơ hồ.

Mọi người thấy sự việc đã giải quyết tốt đẹp thì bắt đầu nói chuyện rôm rả, nhưng chưa bao lâu mọi người đã về tới Kim Thịnh Hoa Viên.

Về đến nhà, Hoàng Bối Bối đang ngất bị Vương Song đánh thức, đám nữ sinh Trương Dao Lâm Tuyết Tình đi ra thấy đám người Vương Song có số lượng súng ống khổng lồ không khỏi có chút kinh hãi. Vương Song nói sơ qua cho các nàng những chuyện mà bọn họ đã trải qua cùng với lai lịch của hai người lạ mặt khiến bọn họ vô cùng choáng váng sợ hãi, cho nên khá câu nệ với hai người Tôn Thiên Tiếu và Hoàng Bối Bối xem ra có thể là do biết được thân phận của bọn họ mà cảm thấy kính sợ.

Hoàng Bối Bối và Tôn Thiên Tiếu nhìn nơi này có nhiều người như vậy, không khỏi có chút khϊếp sợ, trong lòng Hoàng Bối Bối không khỏi hối hận, hối hận bản thân không nên từ chối dạy Vương Song cách dùng súng, dù sao hắn cũng không có làm chuyện xấu, trái lại là bảo vệ mọi người.

Mà Tôn Thiên Tiếu nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, trong lòng sinh ra một tia tà niệm: “Chờ đến khi cha ta cứu ta, đợi đến lúc đó ta nhất định phải khiến tiểu tử ngươi sống không bằng chết! Những nữ nhân đó sẽ là của ta!”

Vương Song chuyển toàn bộ súng ống xuống vào một căn phòng để cất giữ những vũ khí này, đám người Vương Song cơm nước xong xuôi thì yêu cầu Tôn Thiên Tiếu dạy cho những nguời chiến đấu một chút kiến thức và cách dùng cơ bản của súng.

Tuy nhân phẩm của Tôn Thiên Tiếu không được tốt cho lắm nhưng thuật bắn súng của hắn thật đúng là không phải dạng vừa, trong vòng mười mét làm vỡ một bình rượu vẫn không có vấn đề gì, không khỏi làm cho những người khác bao gồm cả Vương Song hâm một không thôi.

- Súng ống, trước khi bắn phải nhớ mở chốt an toàn... ... . .

Tôn Thiên Tiếu vừa dạy cho bọn hắn kết cấu và cách dùng súng ống, vừa tháo súng ra làm mẫu cho bọn hắn, đương nhiên là dùng súng rỗng, nhưng dù cho có đạn thật hắn cũng không dám làm càn, dù sao sự khủng bố của đám người Vương Song hắn đã được chứng kiến, thật sự không muốn tìm đường chết lần nữa.

Hắn giống như một lão sư, một số điều cần chú ý hắn đều giải thích rõ ràng cho mọi người, mọi người giống như một đám học sinh tiểu học khát vọng tri thức, ai không hiểu chỗ nào thì ngắt lời Tôn Thiên Tiếu để hắn cẩn thận giái thích rõ ràng cho bọn hắn.

Trong lòng Tôn Thiên Tiếu kìm nén lửa giận, từ khi nào hắn lại hèn mọn nhún nhường người khác như vậy, còn trở thành lão sư cho một đám tiểu tử mới lớn, dạy súng cho bọn họ, có đôi khi hắn thật sự hận không thể dùng một súng đánh chết bọn họ, nhưng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, thậm chí vẻ mặt bên ngoài còn không có để lộ ra một chút bất mãn.

Nói xong lý thuyết cho bọn hắn, hắn cho đám người Vương Song làm thực hành, bắt tay vào dạy bọn họ mở chốt an toàn như thế nào, nổ súng như nào, ngắm bắn mục tiêu như nào.

Thời gian một đêm trôi qua, mặt trời phía chân trời hé ra những tia nắng ban mai, vẻ mặt đám Vương Song hưng phấn đi vào phòng khách, bọn họ vì luyện tập kỹ thuật bắn súng mà mở đèn bên ngoài không ngừng luyện tập, may mắn là Vương Song phát hiện một số ống giảm thanh ở trong một chiếc hộp, trực tiếp gắn vào súng lục mà bọn họ luyện tập.

Bởi vậy trong một buổi tối, ước chừng một thùng có gần một nghìn viên đạn đã bị bọn họ bắn hết, cho dù không ngủ cũng không gây khó khăn gì, toàn bộ đều đắm chìm trong sự phấn khích của việc dùng súng vừa học được! Cho dù là hai nữ sinh vì không muốn kêu mọi người nghỉ ngơi cũng cố nén sự mệt mỏi mà cùng luyện tập.

Tôn Thiên Tiếu mang theo đôi mắt quầng thâm rất to, trong lòng lại mang hận, còn Hoàng Bối Bối thì im lặng ngủ một buổi tối. Sáng sớm dậy vừa vặn nhìn thấy Tôn Thiên Tiếu vào cửa, đôi mắt quầng thâm thì biết bọn họ chắc chắn là một đêm không ngủ, có chút châm chọc nói:

- Tôn đại thiếu, ngươi có thể làm lão sư được đó, tận tâm như vậy có thể được chọn làm chiến sĩ thi đua!

- Nếu trước kia ngươi có quyết tâm và nghị lực như vậy chỉ sợ đã sớm trở thành một cảnh sát vĩ đại!

Tôn Thiên Tiếu nhìn Hoàng Bối Bối, đang định tức giận thì đám người Vương Song cũng tới, nhìn Hoàng Bối Bối tựa như nghĩ đến cái gì, nói:

- Được rồi, không được ầm ĩ, hôm nay tiếp tục luyện tập, thu thập những thứ này sáng mai, vào thành phố!
« Chương TrướcChương Tiếp »