- Hiện tại, bây giờ chúng ta phải đi ra ngoài tiêu diệt số Zombie còn lại trong biệt thự, bởi vậy, ta, Lý Tân, Chương Nghiệp, Vương Hổ, còn có Hứa Kiệt, Phương Phi, sáu người ra ngoài, những người khác, đều ở nhà, chuyển hết toàn bộ đồ ăn trên xe vào phòng.
Vương Song bắt đầu phân chia nhiệm vụ, hắn muốn tiêu diệu toàn bộ Zombie xung quanh một lần, phòng ngừa có nguy hiểm tiềm ẩn.
- Vương Song, ta cũng muốn chiến đấu!
Đột nhiên, một âm thanh dịu dàng vang lên, Vương Song sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, lại là Lâm Tuyết Tình, lúc này, đang mở đôi mắt to long lanh vẻ mặt kiên nghị nhìn mình. Những người khác cẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Tuyết Tình, đều không hiểu vì sao nàng lại lựa chọn như vậy, nhất là Trương Dao, ở sau lưng không ngừng lôi kéo góc áo nàng. Nhưng mà Lâm Tuyết Tình giống như không nhìn thấy.
- Ngươi muốn đi chiến đấu?
Vương Song nhướng mày. Không phải hắn xem thường những nữ sinh này, mà bọn họ vừa nhìn thấy Zombie đã hoảng sợ không dám động đậy, đi chiến đấu có khác gì chịu chết đâu chứ.
- Không sai, ta không muốn làm gánh nặng, ta muốn đi chiến đấu!
Ánh mắt Lâm Tuyết Tình thẳng tắp nhìn Vương Song, ánh mắt vô cùng trong suốt. Nàng là một nữ nhân thông minh, biết trong mạt thế niềm tin duy nhất chính là lực lượng của mình, chỉ khi có được lực lượng của mình, bản thân mới được xem như là người có giá trị, mà chỉ có người có giá trị mới có thể sinh tồn ở Mạt Thế.
Vương Song liếc nhìn nàng một cái, giống như lần đầu tiên quen biết nàng vậy, gật đầu, trầm giọng nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi nhưng mà ở bên ngoài ngươi nhất định phải phục tùng chỉ huy, nếu không ngươi đừng đi ra ngoài!
- Tuân mệnh!
Lâm Tuyết Tình nở nụ cười, trong nháy mắt giống như bách hoa đua nở, khiến cho Vương Song cũng không khỏi thất thần một chút.
- Lão đại, chúng ta cũng đi!
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, nhìn thấy một nữ sinh cũng có thể có dũng khí ra ngoài chiến đấu, Tiểu Bạch cùng Trương Minh núp ở phía sau, hai tiểu gia hỏa đã từng lăn lộn với Vương Hổ cũng nhiệt huyết dâng trào, trực tiếp đứng ra lớn tiếng nói.
- Hai người các ngươi ở nhà, lỡ như có cái gì ngoài ý muốn có thể kịp thời kêu cứu!
Vương Song không chấp nhận lời đề nghị của hai người.
- Trừ Tiểu Bạch cùng Trương Minh, ai nguyện ý thì cùng chúng ta đi, ta sẽ cố gắng đảm bảo sự an toàn cho các ngươi.
Vương Song không nói gì nữa, muốn người chiến đấu càng nhiều càng tốt, chí ít đại biểu bọn họ không phải chỉ là đám ngồi ăn chờ chết, đồng thời Vương Song cho rằng hoàn cảnh nơi này cũng sẽ không có bao nhiêu Zombie, nghĩ đến đây cũng là một cơ hội để tôi luyện mọi người.
Vừa mới nói xong, lại có ba nữ sinh đi tới, Vương Song nhìn lại, là Tạ Linh Ngọc trước đó lớn mật tỏ tình với mình, một tiểu nha đầu vô cùng phóng khoáng, hai người khác chính là Trương Hân cùng Bạch Lan Tâm. Bọn hắn đều có nguyên nhân riêng khi đứng ra, nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được Vương Song công nhận.
- Được rồi, đi thôi, ta, Lý Tân, Tuyết Tình, Trương Hân, Bạch Lan Tâm, Tạ Linh Ngọc một tổ; Chương Nghiệp, Vương Hổ, Hứa Kiệt, Phương Phi một tổ. Mọi người tách ra, chúng ta từ trái sang bên phải, các ngươi từ phải sang trái, gặp được nguy hiểm thì kịp thời kêu lên.
Vương Song nhàn nhạt mở miệng. Đặt toàn bộ đặt ở trong tổ mình, không muốn khiến cho áp lực của hai người Chương Nghiệp quá lớn, cũng sợ bọn họ lỡ như gặp phải nguy hiểm, không kịp cứu viện, khiến hai nữ sinh hi sinh vô ích.
Nhìn thấy bản thân được sắp xếp bên cạnh Vương Song đám nữ sinh cũng không khỏi thở phào, trải qua cả ngày hôm qua, bọn họ đã nảy sinh lòng tín nhiệm với Vương Song, cho rằng có Vương Song thì không có chuyện gì hắn không giải quyết được.
Mọi người phân chia xong bắt đầu càn quét xung quanh biệt thự, Vương Song mang theo một đám nữ sinh, chạy về ngồi biệt thự gần bọn họ nhất, mỗi một căn biệt thự đều cách nhau gần trăm mét, chừa lại đầy đủ không gian riêng tư, cũng làm cho đám người Vương Song cảm thán một tiếng thổ hào.
Cửa căn biệt thự thứ nhất bị đóng chặt, Vương Song đi đầu tiên, dùng sức gõ gõ cửa, nhưng mà không có thanh âm nào đáp lại, Vương Song trực tiếp một chân đá ra, lực lượng kinh khủng trực tiếp đạp bay cửa, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Bên trong vô cùng rộng rãi vô cùng, giống như một sân bóng cỡ nhỏ, trang trí vô cùng xa hoa, trên bàn trong phòng khách còn trưng bày một bàn hoa quả tươi ngon, còn có nước đọng.
Vương Song dẫn đầu đi vào, phía sau, bốn nữ sinh đi sát, Lý Tân đi sau cùng.
- Xem ra, căn biệt thự này có người.
Vương Song nói một mình. Nói xong, xoay người nhìn về những người khác:
- Các ngươi chú ý một chút, trong căn phòng này trước đó nhất định có người, có thể đang ẩn nấp ở một chỗ nào đó!
Nghe thấy lời của Vương Song, mọi người đều biến sắc, bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt, khẩn trương đến bên cạnh Vương Song giống như chỉ có như vậy mới khiến các nàng cảm thấy an toàn.
Lắc đầu, Vương Song quan sát tỉ mỉ đánh giá căn biệt thự này, mở lần lượt từng phòng, rất nhiều phòng đều không có một ai, đi vào lầu hai, gian phòng đối diện cầu thàng, cửa bị khóa từ bên trong, sắc mặt Vương Song ngưng tụ, Đường Đao trong tay cũng chậm rãi xiết chặt.