Nghe thấy phân tích của Vương Song, Lý Tân và Vương Hổ đều gật đầu đồng ý, đối với quyết định của Vương Song, chỉ cần không phải quá mức không hợp thói thường, bọn họ sẽ không phản đối!
Mà trong nháy mắt những người khác bùng nổ, xôn xao bàn tán, Lâm Tuyết Tình còn đứng ra, hỏi Vương Song :
- Vương Song, lương thực của chúng ta bây giờ mới vẻn vẹn đủ cho những người chúng ta ăn vài ngày, nếu như cứu bọn họ ra, trước chưa nói sẽ tổn thất bao nhiêu người, chỉ nói lương thực sẽ thiếu hụt! Chẳng lẽ, chúng ta phải nhịn đói chiến đấu sao! Cho nên, chúng ta vẫn nên đi tìm một chỗ an toàn, chờ đợi sự cứu viện của chính phủ mới đúng!
Mà lúc này, Vương Đan yên tĩnh ngồi ở một nơi hẻo lánh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tuyết Tình, ánh mắt hiện lên một tia khinh thường, nhưng mà chỉ là lóe lên trong thoáng chốc, sau đó lập tức cúi đầu.
Vương Song lẳng lặng đợi Lâm Tuyết Tình nói xong, sau đó mới mở miệng, hắn không nhanh không chậm nhất nhất phản bác:
- Thứ nhất, thức ăn là dựa vào ta mới có thể lấy được, không có ta bảo vệ, các ngươi đã sớm bị Zombie ăn. Thứ hai, các ngươi ngay cả chiến đấu cũng không thể chiến đấu, còn có tư cách gì thảo luận đói bụng chiến đấu! Thứ ba, nếu như ngươi muốn đi, ta sẽ không ngăn cản, cửa xe có thể mở ra cho ngươi, ngươi có thể chiến đấu ở bất cứ đâu, ta cũng có thể cho ngươi một ba lô thức ăn, xin mời!
Nói xong, Vương Song làm ra tư thế mời và ra hiệu hướng về phía Lâm Tuyết Tình.
Sắc mặt Lâm Tuyết Tình trong nháy mắt trắng bệch, nàng vốn là một nữ tử rất thông minh, đáng tiếc bị tận thế này dọa sợ. Rõ ràng nàng có thể chạy trốn tìm một chỗ an toàn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác muốn đi làm chuyện nguy hiểm, điều này làm cho Lâm Tuyết Tình luôn tương đối bình tĩnh và lý trí khi ra lệnh cũng mất đi sức phán đoán!
- Vương Song, Tuyết Tình không phải cố ý, xin ngươi đừng đuổi nàng đi!
Trương Dao đột nhiên lên tiếng thay Lâm Tuyết Tình, giọng điệu mang theo một tia cầu xin, nàng không nghĩ tới bây giờ chính mình và những người khác bây giờ lại rơi vào tình trạng nghe theo lời nói của một nam sinh bình thường mà không dám phản kháng. Nghĩ đến trước kia có bao nhiêu nam nhân vây quanh nàng, nếu nàng tùy tiện nói một câu sẽ có vô số nam sinh tranh nhau đi làm!
Đáng tiếc, hiện tại, đừng nói đến đám người vây quanh nàng, bọn họ còn nguyện ý chấp nhận nhóm người của nàng, chính nàng cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Mỗi lần nghĩ đến khoảng cách này, Trương Dao là đứa nhỏ lớn lên từ nhung lụa cũng cảm thấy vô cùng bi ai!
Đáng tiếc, hiện tại các nàng chỉ có thể dựa vào Vương Song, không có hắn, các nàng muốn tiếp tục sống hoàn toàn là chuyện hoang đường viển vông, Trương Dao vừa nghĩ đến đây, nhìn Lâm Tuyết Tình khuyên nhủ:
- Tuyết Tình, còn không xin lỗi Vương Song!
Vừa nói, vừa không ngừng nháy mắt.
Vương Song nhìn thấy động tác nhỏ của Trương Dao, nhưng hắn cũng không lên tiếng phá vỡ, cứ lạnh lùng nhìn Lâm Tuyết Tình như vậy. Hắn biết nha đầu này tuy rằng bề ngoài rất hòa khí, nhưng trong lòng lại là một người vô cùng kiêu ngạo. Muốn cho nàng cúi đầu, rất khó!
- Thực xin lỗi!
Không nghĩ tới, ánh mắt Lâm Tuyết Tình đột nhiên đỏ bừng, cắn chặt răng, nhỏ giọng nói một câu, trực tiếp chạy đến phía sau xe ngồi xuống, bả vai không ngừng run rẩy. Trương Dao thấy thế, vội vàng nhỏ giọng an ủi nàng.
- Haizzz!
Trong lòng Vương Song thở dài, biết mình là kẻ ác, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có lực lượng đoàn đội càng lớn mạnh, hắn mới có đủ lực lượng đi cứu một nhà tỷ tỷ ở trung tâm thành phố, đây là niềm tin ban đầu của hắn, không ai có thể ngăn cản!
- Ta hiểu ngươi, tiểu Song!
Lý Tân một bước tiến lên, vỗ vỗ bả vai hắn, thanh âm có chút trầm thấp. Hắn hiểu được tâm lý của người huynh đệ này, hắn cũng không muốn như vậy, nhưng lại không thể không làm, nhưng ít nhất Vương Song sẽ không hại bọn họ.
- Ừm!
Vương Song khẽ gật đầu, nhìn về phía những người khác, đôi mắt một lần nữa trở nên lạnh lùng, tất cả mọi người nhìn vào ánh mắt của hắn đều cúi đầu.
Đi một vòng không ai phản đối nữa, Vương Song hài lòng gật gật đầu, mở miệng nói với Lâm Tiểu Nhiên:
- Tiểu Nhiên, rẽ, đến thư viện!
Lâm Tiểu Nhiên nhu thuận gật đầu, xoay vô lăng, trực tiếp lái về phía thư viện. Một xe chở người, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trên ghế. Chỉ có tiểu thái muội không theo trào lưu tên là Tạ Linh Ngọc, ánh mắt bốc lửa nhìn Vương Song hận không thể một hơi “ăn” Vương Song!
Vương Song lẳng lặng xoa Đường đao màu trắng bạc trong tay, một tia sáng bạc liên tục lóe lên, làm cho Lý Tân và Vương Hổ thêm hâm mộ.
- Tiểu Song, thanh Đường đao này của ngươi sao lại đột nhiên xuất hiện? Ánh sáng màu bạc vừa rồi là gì?
Hiện tại Lý Tân cũng nhịn không được tò mò trong lòng, mở miệng hỏi.
Bọn họ đều vô cùng tò mò, một màn xuất hiện kia thật sự là làm đảo lộn nhận thức của bọn họ, bọn họ cần một lý do. Nghe thấy sự nghi ngờ của Lý Tân, Vương Song cười cười, vỗ vỗ tay, hấp dẫn ánh mắt mọi người lại, ý bảo tất cả mọi người đều có thể nghe, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng:
- Chắc hẳn mọi người cũng đều phát hiện, thế giới trong nháy mắt biến thành mạt thế, mỗi người đều vì sinh tồn gian nan phấn đấu, nhưng ông trời cũng không phải không để lại một cơ hội. Đó chính là gϊếŧ Zombie, tự tay gϊếŧ chết Zombie nhất định có khả năng sẽ xuất hiện cái gì đó.