Chương 27: Nghĩa vụ
Từ khi sống lại, Dịch Nhiên tỉnh táo đến không bình thường.
Nếu như đời trước cậu biết mình có ưu điểm này, nhất định sẽ chiêu đãi toàn lớp ăn ba ngày ba đêm, đáng tiếc, đời trước cậu không có ưu điểm này, cho nên bạn học của cậu không có bữa tối miễn phí ba ngày ba đêm.
Sau khi sống lại, Dịch Nhiên vĩnh viễn biết rõ bước tiếp theo nên làm thế nào, cũng vĩnh viễn biết rõ làm sao mới có thể bảo đảm an toàn của mình, cho dù cái an toàn này phải dùng tánh mạng con người để cam đoan.
Cho nên, sau khi sống lại cậu không có lập tức ra khỏi S thị.
Đối với cậu sống ở B thị từ nhỏ, ngoài S thị ra cậu không biết còn chỗ an toàn nào khác, cậu chỉ biết có một chỗ an toàn đó chính là chỗ cậu ở, ít nhất tại đó, không có động đất, không có đất đá trôi, không có gió lốc, không có núi lửa, có thể an toàn vượt qua trước buổi chiều đầu tiên của tận thế.
Tuy rằng trong không gian rất an toàn, nhưng không có khả năng luôn luôn ở trong không gian, nếu như luôn luôn ở trong không gian, Ngao Mộ Thiên gọi điện thoại tới nếu như không có người tiếp thì người kia sẽ lập tức chạy đến, thậm chí có khả năng cùng ngày thiên tai bộc phát mà Mộ Thiên còn đang trên phi cơ, như vậy cậu sống lại còn có ý nghĩa gì?
May mà lúc tận thế mới bắt đầu, bởi vì tang thi sợ ánh sáng, hơn nữa lúc trước người bệnh đều được đưa đến bệnh viện hoặc ở nhà, huống chi còn có nhiều máu thịt mới lạ như vậy, cho nên, trên đường đi tang thi thật đúng là vô cùng ít.
Thậm chí có thể chứng kiến mọi người dùng phương thức trò chơi đánh tang thi.
Lúc Dịch Nhiên lái xe đi siêu thị, thời gian chạy tới siêu thị thậm chí so với trước tận thế còn nhanh hơn.
Đương nhiên nếu không có vội vàng ra khỏi S thị cũng sẽ không chỉ tìm một siêu thị, ở tận thế, thức ăn đại biểu hết thảy, có thức ăn có mọi thứ, không có thức ăn sẽ không có gì.
Nếu muốn sống sót, cậu phải có rất nhiều thức ăn, càng nhiều càng tốt, tốt nhất là chất đầy toàn bộ không gian cậu cũng sẽ không ngại, cho nên vì thức ăn mà chậm trễ chút thời gian cậu cảm thấy phi thường đáng giá.
Ngoại trừ cái kia ngoài ý muốn —— nhật thực, cậu không biết khi đó sẽ có nhật thực, đời trước vội vàng trốn đi cho nên không biết, bởi vậy khi sắc trời trở tối, tang thi bốn phía tụ đến, cậu chỉ có lựa chọn tránh ở trong nhà.
Còn có trong kế hoạch, ba đồng bạn không có một người vướng víu, chạy đi rất thuận lợi, tuy cậu hiện tại có băng hệ dị năng, nhưng muốn đi một mình quả thực chính là si tâm vọng tưởng, chỉ sợ ra khỏi S thị không bao lâu, không phải bị tang thi ăn thì cũng là bị đồng loại gϊếŧ.
Có lẽ sau này cậu sẽ có bản lãnh độc ngạo thiên hạ, nhưng ít ra khi đó vẫn còn xa lắm, cho nên đồng bạn là bắt buộc đối với cậu lúc đó.
Bất quá…
Dịch Nhiên thở dài, nhấc khuỷu tay, xoay người, hung ác đá, lưu loát đạp một tang thi ngã xuống đất, ngay sau đó ngân quang lóe lên, cộc cộc, đầu tang thi rớt xuống, lại đâm xuống, đâm trúng một đầu tang thi khác.
Ở trên quần áo tang thi tùy tiện lau đao, tuy còn rất bẩn, nhưng ít ra so với không lau vẫn tốt hơn.
Hy vọng đao này có thể dùng lâu, một cây ống tuýp bởi vì cậu dùng sức quá mạnh, lúc gϊếŧ một người tang thi thì nứt ra thành hai đoạn, cho nên cậu hiện tại cũng không dám dùng toàn lực đánh chết.
Cầm theo đao, Dịch Nhiên lại thở dài, ba người hầu không có, dù sao cậu hiện tại đã là dị năng giả cấp 1, tang thi bình thường vẫn không thể đối với cậu tạo thành thương tổn, hơn nữa nếu thật sự nguy hiểm còn có thể chạy vào không gian.
Nói thật, Dịch Nhiên không muốn có chuyện liền vào không gian, như vậy thì không cách nào tiến bộ, cậu muốn mình không vào không gian, đối mặt nguy hiểm mà vẫn bảo vệ được tánh mạng, như vậy mới là bản lĩnh thực sự.
Chỉ là… Vì sao xe cũng không có?
Dùng chân đi không chỉ không có hiệu suất còn mệt mỏi a…
Thật buồn bực chính là, vì cái gì xe trên đường không có một chiếc phù hợp? Tốt xấu gì xe giá rẻ sẽ có dầu a, ngay cả yêu cầu nho nhỏ ấy cũng không thể thỏa mãn sao? Dịch Nhiên lần thứ ba thở dài.
Trạm xăng dầu! Kiến trúc đặc thù màu đỏ cách Dịch Nhiên càng ngày càng gần! Dịch Nhiên cảm giác cước bộ cũng bắt đầu nhẹ nhàng linh hoạt lên.
Trạm xăng dầu không chỉ có dầu còn có cửa hàng thực phẩm phụ (như cá thịt rau cải)!
Đương nhiên, cũng có tang thi!
Ánh đao lóe lên, tang thi ngã xuống đất.
Tang thi huynh a, các ngươi có thể hay không nghỉ ngơi một hồi a, cho dù là Dịch Nhiên cũng nhịn không được mà toát ra loại ý nghĩ này.
Một đường đi tới, không riêng trên quần áo dính đầy máu, mà ngay cả trên mặt cũng có vài vết, nếu không phải thân thể còn rất tươi sống, phỏng chừng so với tang thi cũng không khác mấy.
Sau khi chạy vào trạm xăng dầu, Dịch Nhiên kinh hỉ phát hiện cư nhiên còn có xe chở dầu, tuy chỉ còn phân nửa, nhưng không ít, đoán chừng là phía trước có người đã rút ra.
Trạm xăng dầu thuận lợi hơn nhiều mà không lấy ngược lại lấy trong xe dầu, cái này nói rõ trạm xăng dầu màu đỏ kia không có dầu, vì vậy, Dịch Nhiên rất không khiêm tốn cầm cả cỗ xe dầu bỏ vào không gian mà không ngó tới trạm xăng dầu.
Cách đó không xa, cửa thủy tinh máy bán hàng tự động bị đập vỡ, đồ uống bên trong đều bị cầm đi sạch sẽ.
Dịch Nhiên đưa mắt nhìn về phía cửa hàng thực phẩm phụ của trạm xăng dầu, chỗ đó bình thường đều có người qua đường lui tới nghỉ ngơi, cho nên vật dụng hàng ngày cùng thức ăn đều không thể thiếu.
Theo góc độ Dịch Nhiên nhìn sang, trong cửa thủy tinh bị khóa, ước chừng có 3 tang thi, một cái dựa vào cửa, một cái đứng sau quầy hàng, một cái ở trước quầy, khi trông thấy Dịch Nhiên, tang thi dựa vào cửa ghé vào thủy tinh gào thét đong đưa cửa, cửa kia mặc dù là thủy tinh nhưng rất rắn chắc, đoán chừng là cường hóa thủy tinh a.
Thực phẩm phụ trong cửa hàng được bày chỉnh tề trên kệ, xem ra có không ít gì đó, cũng may mắn tang thi còn không có tiến hóa đến ăn đồ ăn vặt.
Ba cái a, tốc chiến vẫn là có thể.
Chém đứt cái khóa, lại thuận thế một đao bổ vào cổ tang thi gần nhất, chết ngay lập tức.
Tay phải giơ lên, hai bó băng trùy từ trên trời giáng xuống, đánh hai tang thi ở hai bên quầy hàng.
Đón lấy, tự nhiên là thu hết, lần này Dịch Nhiên trực tiếp cầm cái kệ thu vào trong không gian, đợi qua tận thế, bày cái quán bán hoa quả cũng không cần phải mua…
Đang lúc đang thu thập cái kệ thứ ba từ dưới đếm lên, bên phải một hồi âm phong đánh tới, Dịch Nhiên thuần thục nghiêng người, vung đao, thu đao.
Binh, một tang thi ngã trên mặt đất, góc bên cạnh còn có phần thừa lại của tay chân, một đầu nữ nhân tràn đầy máu tươi trừng Dịch Nhiên.
Nhìn đã muốn chết lặng, Dịch Nhiên cầm vài bịch bánh bích quy dính ruột non ném đi, tự nhiên cái kệ kia cũng không muốn, ai biết có thể mang bệnh độc vào trong không gian hay không?
Cầm lấy thức ăn sạch sẽ cất vào trong không gian, chocolate, kẹo cao su, bánh bích quy, khăn tay, dung dịch rửa tay, trái cây sấy, phàm là nhìn qua không thể bỏ, cư nhiên còn có gạo và dầu ăn…
Đang lúc Dịch Nhiên vơ vét hết, ngồi trên sàn nhà ăn cơm trưa —— thịt bò hộp + nước chanh, bên ngoài truyền tới một thanh âm.
“Đéo đỡ được! Thế nhưng không có dầu!!”
Thanh âm kia rất thô lỗ, hơn nữa nghe cước bộ bên ngoài chí ít có hơn 10 người, Dịch Nhiên không chút suy nghĩ đi vào không gian, nếu như ít người còn có thể đoạt xe, đáng tiếc người quá nhiều, vạn nhất có cao thủ, tùy tiện ra tay ngược lại đối với chính mình bất lợi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ‘chi nha’ một tiếng, cửa hàng thực phẩm phụ được mở ra, hai nam nhân cầm đao đẩy cửa nhìn nhìn, “Phi! Ai cmn đã lấy hết?!”
Từ trong không gian nhìn lại, hai nam nhân sắc mặt ố vàng, trên người dính đầy máu, bọn họ cẩn thận tìm kiếm toàn bộ gian phòng, cuối cùng ở góc phát hiện vài bịch bánh bích quy bị Dịch Nhiên ném bỏ, hai người ‘ngươi nhìn ta liếc, ta nhìn ngươi liếc’, sau đó rất có ăn ý cầm một bao bánh bích quy nhét vào trong túi mình, ôm những thứ khác ra cửa hàng thực phẩm phụ.
“Lão đại, lão đại, thực phẩm phụ trong quán ăn chỉ tìm được những thứ này.”
“Đm, bọn mày là phế vật, ngay cả thức ăn cũng tìm không thấy!” Là thanh âm thô lỗ kia.
Sau đó là đánh nhau cùng thanh âm cầu xin tha thứ, “Lão đại, van cầu ngươi, chúng ta lần sau sẽ cố gắng tìm…”
“Lão đại, Lục Tử giấu bịch bánh bích quy!” Đoán chừng là bịch bánh bích quy bị phát hiện.
“Đm, ăn của ông, uống của ông, cư nhiên còn tư tàng!”
“Lão đại, van cầu ngươi, lão bà của ta hai ngày không có ăn cái gì, van cầu ngươi…”
‘Phanh’, thanh âm của súng, mùi máu tươi lan tràn.
“Đi, đem người nhà của hắn mang đến!”
Người nhà? Xem ra đám người kia cũng không phải tất cả đều là tráng niên, hơn nữa cũng không có cao thủ, có cao thủ sẽ không đoàn kết kém như vậy.
“Van cầu các ngươi, buông tha chúng ta a.” Đó là thanh âm một nữ nhân, rất hèn mọn rất yếu ớt, “A! Các ngươi muốn làm gì?! Thả ta ra! Thả ta ra!!”
“Thả ta ra, mẹ ơi! Thả ta ra, mẹ ơi!” Đó là một giọng bé gái, phẫn nộ lộ ra sợ hãi.
“Hừm, nam nhân của ngươi trộm đồ đạc của chúng ta, ngươi phải cùng chúng ta chơi đùa!”
Tiếp theo là tiếng cười *** loạn, nữ nhân tuyệt vọng kêu cứu, nữ hài thanh âm tức giận, thanh âm quần áo xé rách đan vào cùng một chỗ, không cần nghĩ Dịch Nhiên cũng biết bên ngoài đang xảy ra cái gì, thời bình còn có, huống chi là không có trật tự đạo đức như hiện tại.
Thanh âm nữ nhân càng phát ra thê thảm bất lực, nhưng Dịch Nhiên sẽ không ra tay, cho dù cậu có thể đánh thắng những người kia, cậu cũng không muốn ra tay, cứu thế chủ cái gì đó cho tới bây giờ cũng không phải cậu, một lần mềm lòng về sau sẽ mềm lòng nhiều lần, đến cuối cùng chết trước cũng sẽ là chính mình.
“Đem con bé kia mang tới, ta còn chưa có chơi đùa tiểu hài tử…”
“Chú Lý, chú muốn gì? Thả cháu ra! Thả cháu ra!!”
“Đại ca, xe của chúng ta chỉ có thể chạy thêm 1 tiếng nữa, hiện tại lại tìm không thấy dầu…”
Xe? Một từ chui vào lỗ tai Dịch Nhiên, là thứ mà cậu hiện tại cần có nhất.
“Cút! Đi tìm! Đừng trở ngại ông đây!”
Có lẽ… Mình có thể thừa dịp hỗn loạn cướp xe…
Dịch Nhiên nghĩ, nếu có thể cướp được xe thì tốt.
Xe thể thao cậu mua lúc trước, chỉ coi trọng bề ngoài mà xem nhẹ tính năng, cũng không có tiến hành nâng cấp, cho nên khung xe rất thấp, thích hợp mặt đường bằng phẳng không thích hợp chạy việt dã, hơn nữa quan trọng nhất chính là, xe là Mộ Thiên đưa, cậu không muốn làm bẩn.
Thừa dịp hiện tại không có người chú ý bên này…
Dịch Nhiên cẩn thận ra không gian, nhẹ nhàng mở ra cửa tiệm, trông thấy một đám người đứng thành một vòng đưa lưng về phía cậu, bên trong truyền đến tiếng đứt quãng kêu cứu.
Nếu như vừa rồi không có gϊếŧ hết tang thi thì tốt rồi, Dịch Nhiên tiếc nuối.
Bên cạnh xe tải còn có mấy người phụ nhân và tiểu hài tử, chết lặng nhìn trò khôi hài trong trạm xăng dầu, Dịch Nhiên tự động bỏ qua bọn họ.
Giơ tay lên, ba bó băng trùy trực tiếp rơi vào đám người trong trạm xăng dầu kia, không biết đâm trúng ai.
Sau ba tiếng kêu thảm thiết, đám người kia phát hiện khác thường, đang muốn tìm ra đầu sỏ gây nên, lại thêm ba bó băng nhận từ bên cạnh đánh úp lại, như cũ, đánh trúng ba người.
“Là thằng nhóc kia!” Một người nam nhân ở tuốt bên ngoài phát hiện Dịch Nhiên, một nam nhân râu quai nón cầm súng đi ra, “Thằng nhóc láo xược này ở đâu ra? Không muốn sống…”
Lời còn chưa dứt, một đạo băng nhận đâm thủng cổ họng của gã, máu phun ra tung toé.
Đợi người khác nói hết lời mới gϊếŧ là ngu ngốc, tất nhiên Dịch Nhiên không phải tên ngu ngốc kia.
“Các huynh đệ! Lão đại bị gϊếŧ! Chúng ta nên vì lão đại báo thù!!”
Đùng đùng, người quát to bị trực tiếp đông lạnh thành băng côn, té trên mặt đất, vỡ thành hai đoạn.
Bị thủ pháp hung tàn như thế hù sợ, những người khác không chút suy nghĩ trực tiếp chạy ra khỏi xe tải, mở cửa xe tải ‘oạch’ một tiếng chạy.
“… Vì sao ngươi không đến sớm một chút?” Cô bé quần áo rách nát giữ chặt ống quần Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên nhìn cặp mắt phẫn nộ kia, sắc mặt lạnh lùng.
“Vì sao? Vì sao không cứu chúng ta?” Chất vấn! Phẫn nộ! Vì sao không cứu các nàng? Rõ ràng lợi hại như vậy, vì sao không cứu các nàng?
“… Tại sao phải cứu các ngươi?” Lần đầu tiên gϊếŧ người, Dịch Nhiên mới phát hiện, nguyên lai nhân loại so với tang thi yếu ớt nhiều lắm.
“Vì ngươi rất lợi hại a!” Người lợi hại hẳn là giúp người nhỏ yếu, đây là nhận thức của cô bé.
Người lợi hại hẳn là giúp người nhỏ yếu, đáng tiếc đó là ở thời bình, ở thời điểm này bản thân còn lo không xong, ai còn giúp người khác?
“Dù cho cứu ngươi thì sao? Các ngươi làm sao sống được.” Tận thế đào thải trước nhất chính là trẻ con và người già, tiếp theo là nữ nhân, bản thân còn không chắc chắn được an toàn, ai còn nghĩ đến đời sau.
Bị lời Dịch Nhiên kí©h thí©ɧ, cô bé phẫn giận, “Ngươi hẳn là nên cứu chúng ta, người lợi hại phải bảo vệ nhỏ yếu!”
“Ta không có nghĩa vụ này.” Không có nghĩa vụ dùng tánh mạng của mình đến bảo vệ các ngươi, bọn người chỉ biết núp phía sau người khác.
Đẩy tay cô bé ra, Dịch Nhiên đi về chiếc xe ở ven đường, tuy là cùng một loại với xe ô tô, nhưng chỉ cần tình hình giao thông ổn định, vẫn có thể chạy đến N thị.
“Phanh!”
Dịch Nhiên thân hình lắc lư, bả vai đau đớn, lấy tay sờ, máu đỏ.
Nữ nhân kia nhặt súng lên, nhắm ngay Dịch Nhiên, bắn trúng bờ vai của cậu!
“Ngươi và đám người kia không có một người là người tốt! Đều tìm chết đi, tìm chết đi!” Nữ nhân điên cuồng rống giận, vì sao không cứu nàng? Vì sao không cứu con của nàng? Phẫn nộ khiến cho nữ nhân gấp khúc ngón tay lần nữa, muốn đối với Dịch Nhiên nổ súng lần nữa…
Băng nhận chợt hiện, đâm xuyên qua ngực nữ nhân, súng rơi xuống mặt đất, nữ nhân té trên mặt đất.
Cho nên nói, cậu ghét nhất cứu người…
Dịch Nhiên ngồi vào trong xe, khởi động xe, hướng phía N thị chạy đi.
Sau lưng là tiếng khóc thê lương của cô bé.
Nếu muốn sống sót, cầm súng bắn tang thi, nếu như không muốn sống, dùng súng bắn chính mình.
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, Dịch Nhiên nhìn cô bé kia ôm thi thể nữ nhân gào khóc. Ở tận thế, không ai có nghĩa vụ cứu người khác, cũng không có nghĩa vụ phụ trách tương lai người khác.
Tầm mắt rời khỏi cô bé kia, Dịch Nhiên vào không gian ngâm mình ở trong con suối, nước suối trong không gian có thể trị liệu miệng vết thương, đây là Dịch Nhiên lần trước phát hiện.
Trong không gian sáng ngời, Dịch Nhiên làn da trắng nõn như tuyết, mềm mại như tơ, vết thương trên vai lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh chóng khép lại.
Thật lâu, Dịch Nhiên đứng dậy, vết thương hình tròn do súng đã không thấy dấu vết.
Kỳ thật, sau khi thế giới khôi phục bình thường, cậu cũng có thể bán mỹ phẩm nuôi Mộ Thiên…
Hết chương 27.
Hay lắm