Phương bắc O quốc
có một tòa núi lửa hoạt động, rất ít người ở đây, bởi vậy mặc dù bùng nổ nạn xác sống, nơi này vẫn ít người lui tới, các loài vật cũng ít loài chọn sống ở đây, rừng rậm cũng là một mảnh yên tĩnh.
Từ phía nam đi máy bay trực thăng đến đây không mất bao lâu, hơn nửa tiếng là đến.
Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách vừa hạ máy bay trực thăng, mang theo balo, nhanh chóng lên núi.
Núi lửa hoạt động không quá cao, nhưng hàng năm khi vào trạng thái phun trào, cứ cách mười ngày nửa tháng thì sẽ có những lần nổ nhỏ một lần, nửa năm thì sẽ phun trài, cho dù là khoa học kỹ thuật phát triển như hiện tại, vẫn vô pháp đối kháng thiên nhiên, chính phủ O quốc chỉ có thể vây nơi này lại, tránh cho những ai không biết lại đến đây.
Hai người làm lơ những tấm biển cảnh báo trên đường, một đường hướng trên núi, bọn họ kỳ thật cũng không hiểu chu kỳ hoạt động của núi lửa, nhưng giờ phải tranh thủ thời gian, nhiệm vụ hoàn thành đồng nghĩa với ánh rạng đông xuất hiện ở trước mắt họ!
Lấy tốc độ cực nhanh lên núi, một tiéng sau họ đã lên đến đỉnh núi.
Vừa bước lên, họ đã nhìn thấy một thân ảnh đưa lưng về phía bọn họ, nhìn núi lửa hoạt động phát ngốc. Bóng lưng này Nhan Hàn cũng không xa lạ, rốt cuộc hắn cũng đã sống cùng y mười mấy năm.
Nhan Hàn không có do dự, lập tức mở miệng nói: “Adolf, anh nên thu tay lại đi.”
Adolf nghe thấy thanh âm Nhan Hàn thì giật mình, rồi sau đó chậm rãi xoay người lại, gương mặt thống khổ vặn vẹo xuất hiện ở trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Hắn nhìn Nhan Hàn trầm mặc, chỉ chốc lát, dời đi tầm mắt nhìn về phía Nhậm Quảng Bách, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc.
“Hắn sao cũng ở đây?” Thanh âm Adolf khàn khàn, biểu cảm dữ tợn, nhìn Nhậm Quảng Bách nhe nhìn địch thủ. Điều đo khiến Nhan Hàn phản cảm.
Nhíu nhíu mi, Nhan Hàn kéo Nhậm Quảng Bách đến cạnh mình, nói với Adolf: “Tôi, anh ấy đã là thể, sẽ không tách ra.”
Adolf nghe xong, như là chịu kí©h thí©ɧ, đôi tay dâng lên đong đưa, kích động hô to: “Không…… Em là của anh!!”
Thanh âm vừa hạ, chung quanh liền xuất hiện không ít người vây quanh bọn họ. Bọn họ đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Nhậm Quảng Bách và Nhan Hàn, thực rõ ràng, bọn họ đều là người của Adolf.
Nhan Hàn thấy lúc này đột nhiên xuất hiện nhiều người, phát hiện trên người bọn họ nơi nào cũng đều có vết thương, như là trên chân, trên tay hoặc là trên mặt đều rõ ràng có miệng vết thương đóng vảy.
Những người này, cũng là xác sống, mà bọn họ hẳn là chính là những người nhóm máu AB âm tính mà trong miệng Augustine nhắc đến, có được năng lực đặc thù của một xác sống trung tinh anh.
Số lượng họ không nhiều lắm, ước chừng năm mươi người, nhưng bọn họ đều có được trí lực, đây chính là khó khăn lúc này.
Nhậm Quảng Bách nheo mắt nhìn năm mươi người một vòng, đôi mắt bỗng dưng dừng lại, “Lưu Triệu…… Hội trưởng?”
Nhan Hàn nhìn về tầm mắt hướng Nhậm Quảng Bách, quả nhiên nhìn thấy hội trưởng Hội Học Sinh trường mình —— Lưu Triệu.
Lưu Triệu thấy hai người đều nhìn về phía hắn, hơi hơi nhướng mày, đi vài bước tới gần bọn họ, “Lâu lắm không gặp, Nhậm Quảng Bách học đệ.”
“Không ngờ tới anh chính là vi khuẩn gây bệnh đầu tiên, anh che dấu thật đúng là đủ thâm.” Nhậm Quảng Bách trừng mắt hắn, may mắn lúc trước anh cự tuyệt đi cùng đám người học trưởng, bằng không hiện tại anh đã trở thành xác sống cũng nên.
Chỉ anh bị thôi thật ra cũng không sao cả, nhưng lúc ấy còn có Nhan Hàn!
Nhớ tới lúc trước Nhan Hàn cảnh giác bọn Lưu Triệu, Nhậm Quảng Bách không tự chủ được quay đầu lại nhìn Nhan Hàn, “Lúc trước em đã phát hiện?.”
Nhan Hàn liế Nhậm Quảng Bách, lắc đầu, “Trực giác mà thôi.”
Tự cảm thấy hắn có vấn đề.
Lúc này, Adolf đứng ở một bên cơn tức càng thêm tăng, những người này làm lơ hắn! Hắn lúc này rất tức giận, tức đến mức có thể phá hoại tất cả thế giới này, những người này vậy mà còn ở đây nói chuyện phiếm!
Tuy rằng hắn giận dữ, nhưng hắn đã không còn là nhân loại, màu da trên mặt vẫn trắng bệch, sẽ không giống nhân loại tức giận đến mặt đỏ bừng, tự nhiên không ai phát hiện hắn đã nổi trận lôi đình.
“Lưu Triệu! Mi muốn tạo phản sao!!” Adolf hô to ra tiếng, hắn vừa mới nói xong, ba tên bên cạnh Lưu Triệu liền lập tức vây quanh hắn, bắt lấy đôi tay Lưu Triệu, trừng mắt hắn.
Lưu Triệu sợ hãi, nhìn về phía Adolf lắc mạnh đầu, “Không……! Giới vương, tôi luôn luôn tôn kính ngài…… Tôi không có, thật oan cho tôi!!” Lưu Triệu sốt ruột muốn quỳ xuống, chỉ là đôi tay bị bóp chặt muốn chết, hắn không thể nhúc nhích.
Cho dù hắn là xác sống, cũng ngăn cản không được bị ba tên có cùng năng lực đồng thời công kích!
Adolf không để ý tới, phất phất tay, Lưu Triệu đã bị ba tên kia kéo về phía sau, Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách còn chưa làm rõ ràng tình huống, liền nghe thấy phía sau rừng rậm truyền đến tiếng kêu thê thảm.
(Haki: Tui cũng không biết anh Lưu đã làm gì sai -_-)
“Đừng!!” Thanh âm thất thanh cất lên, chỉ chốc lát, thanh âm biến mất. Lại một lát sau, ba xác sống lông tóc vô thương trở về, trên tay rỗng tuếch.
Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách không chỉ có cảm thấy trái tim băng giá, đây thật sự không phải người, nếu là người, sao có thể làm như vậy…… Nói như nào nhỉ, vô nhân tính ư?
Ý nghĩ này của Nhan Hàn vừa xuất hiện, lại đột nhiên nhớ tới mình là bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ đều chiếm đa số là gϊếŧ người diệt khẩu, vậy bản thân cũng là vô nhân tính mà thôi…… Y cũng có trái tim băng giá?
Nhìn Nhậm Quảng Bách bên cạnh, chỉ thấy Nhậm Quảng Bách đang nhíu mày nhìn ba tên xác sống trở về, mặt khẽ nhăn.
Nhan Hàn chợ bừng tỉnh, nguyên lai là bởi vì Nhậm Quảng Bách. Y bởi vì ở chung cùng Nhậm Quảng Bách khá lâu, bất tri bất giác tư tưởng hành động đều đồng thể với Nhậm Quảng Bách…… Quả nhiên, anh chính là thái dương ấm áp của y.
Adolf thấy Lưu Triệu bị giải quyết, tâm tình khôi phục không ít, không còn bực bội như vừa rồi. Hắn nhìn Nhan Hàn, tiếp tục đề tài, “Em biết rõ tình cảm của anh, vì sao cứ muốn trốn khỏi anh? Anh đáng sợ như vậy sao?”
Nhan Hàn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Adolf, nhíu mày, “Anh không phải đáng sợ, anh là ghê tởm, làm tôi cảm thấy phiền, chán ghét, thậm chí một tôi cũng đều không muốn nhìn thấy anh.”
Nhan Hàn vừa nói xong, chọc giận đám xác sống ở đay, tất cả mọi người đều ngo ngoe rục rịch, muốn bầm thây Nhan Hàn thành vạn đoạn, đặc biệt là Mai Lâm Đạt bên cạnh Adolf, ánh mắt của cô ta tràn đầy căm hận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhan Hàn.
Ngoài dự đoán, Adolf nghe xong chẳng những không giận dữ, ngược lại bật cười. Hắn ngẩng đầu, nhìn lên trời cười to, “Ha ha ha, quả nhiên là Nhan Hàn mà anh quen biết, vẫn như vậy…… Như vậy……” Đột nhiên hắn nhớ lại Nhan Hàn của dĩ vãng, ánh mắt dần dần nhu hòa.
Cúi đầu nhìn về phía Nhan Hàn, Adolf cười vươn tay, “Nhan Hàn, trở lại bên người anh đi, em không thấy ở đây tốt đẹp đến nhường nào ư? Em chẳng lẽ muốn vứt bỏ hồi ức chúng ta sao? Em ngẫm
lại đi, chúng ta đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau khóc lớn cười to, cùng nhau uống rượu nghe nhạc!”
Nhan Hàn càng nghe mày càng nhăn
chặt, Nhậm Quảng Bách cũng cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Quan hệ hai người họ hoá ra tốt như vậy sao….
Ý nghĩ Nhậm Quảng Bách mới vừa xuất hiện, tay trái liền truyền đến cam giác nhói đau, anh theo phản xạ tính nhìn về phía Nhan Hàn, chỉ thấy Nhan Hàn trừng mắt anh, tay bóp tay trái anh không buông.
“Anh thật sự là tin lời hắn nói? Trừ chuyện vào sinh ra tử ra, tất cả đều là do hắn vọng tưởng có được không.”
Nhậm Quảng Bách chớp chớp mắt, tâm tình nháy mắt tốt lên, tay trái cầm tay phải Nhan Hàn, “Đúng, những việc này em chỉ có thể cùng một mình anh làm.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Nhan Hàn đỏ ửng lên, hai người nhìn nhau lại nói không nên lời.
Nụ cười của Adolf chậm rãi cứng lại, cơn tức lại một lần nữa bốc lên, hắn khàn khàn nói: “Nhan Hàn, em đừng có hối hận!!”
Giơ tay trái lên, xác sống ở bên trái Adolf nhằm hai người xông lên, Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách lập tức phản ứng lại, dựa lưng vào nhau, cùng móc ra súng ống và bạc hàn, đối phó với chúng.
Nhưng khó khăn chính là, lũ xác sống lúc này hoàn toàn khác với những con mà họ từng gặp, chúng có trí tuệ, trí lực, bọn họ dĩ nhiên biết cách tránh né, bởi vậy, Nhậm Quảng Bách tiếp được bạc hàn trở lại cũng là lúc, bạc hàn chỉ chém được hai con.
Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách đều cảm thấy thực khó giải quyết, nhưng hiện tại không thể phân tâm.
Nhan hàn cầm súng không ngừng công kích, nhưng không thể bách phát bách trúng, mười phát chỉ đánh ngã bốn con.
Chỉ chốc lát, các xác sống cùng tập kích lại, cách bọn họ một khoảng mấy mét. Hai người thấy không tốt, móc lựu đạn sương mù ra ném tới chúng, các xác sống lập tức tránh ra, tạo một khoảng cách nhất định.
Trước khi họ tới O quốc, Lâm Dược đã cho họ một vài lựu đạn sương mù, đây là loại lựu đanh chuyên môn đối phó với xác sống, có thể chúng tê liệt trong thời gian ngắn. Mà trước mắt chính là lũ xác sống có trí lực, biết loại lựu đạn này có hại với mình, bởi vậy chúng lập tức tránh khỏi khu vực ảnh hưởng.
Nhưng vẫn có vài con né không kịp, ngã xuống.
Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách cảm thấy đây là cơ hội, muốn bắt giặc thì bắt vua trước, liếc nhau, phóng tới chỗ Adolf.
Khi hai người lao ra khỏi sương mù, các xác sống mới biết được mục tiêu của hai người, nhưng đã quá muộn, bọn họ đều không kịp đuổi tới bên người Adolf.
Adolf há hốc mồm nhìn Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách lao đến, lúc này hắn cái gì cũng không thể tự hỏi, bởi vì hắn không ngờ rằng Nhan Hàn sẽ lại chĩa súng vào hắn.
Bọn họ không phải từng là cộng sự tốt nhất ư? Là người quan trọng nhất với đối phương sao?
Nhan Hàn vọt tới phía trước Adolf cách đó không xa, dần thả chậm bước chân, nâng súng, nhắm ngay mục tiêu, bóp, là loại đạn có tác dụng cực mạnh với xác sống, bắn tới Adolf.
Adolf giờ phút này chỉ còn vẻ mặt không thể tin tưởng, hắn vẫn luôn cho rằng…… Hắn vẫn luôn cho rằng Nhan Hàn sẽ không hạ
thủ với mình……
Ngay khi viên đạn sắp trúng người Adolf, cũng là lúc viên sẽ xuyên thủng đầu hắn, một bóng hình vọt tới trước người Adolf, chặn giúp hắn một viên đạn.
Viên đạn xuyên qua vị trí tym người đó, cũng bởi vậy bị chếch khỏi đường bay, Adolf lông tóc vô thương đứng tại chỗ, còn thân ảnh kia chậm rãi ngã xuống trước người Adolf.
Lúc này, Adolf mới hồi thần lại, nhìn thấy cái xác nằm bên dưới, ngồi xổm xuống, ôm người đó vào trong ngực, “Mai Lâm Đạt…… Mai Lâm Đạt……”
Mái tóc vàng của Mai Lâm Đạt một rối tung ở trong lòng ngực Adolf, cô chậm rãi mở mắt ra, thấy Adolf không có việc gì, mỉm cười, “Ngài không sao là tốt rồi……”
Adolf khϊếp sợ nhìn cô, “Cô sao lại ngu ngốc như vậy…… Cô cần gì phải thay tôi đỡ đạn……”
Mai Lâm Đạt cười không trả lời, cô cảm nhận được viên đạn đang ở bên trong dần ăn mòn thân thể của mình…… Hoá ra đây chính là công hiệu của viên đạn sao…….
Nhìn Adolf, Mai Lâm Đạt không chút hối hận. Lúc trước, cô phát hiện mình xuất hiện bệnh trạng kỳ quái, nàng cũng không sợ hãi hoặc là trốn tránh, rồi sau đó, trong kỳ lột xác thành xác sống, cô cảm nhận được sự hưng phấn, cô rốt cuộc khác hẳn với người thường, đây là điều mà cô luôn mộng tưởng cho tới nay.
Ngày sau, âm thầm phát hiện tổ chức của xác sống, cô cũng gia nhập, phát hiện tất cả mọi người bên trong đều giống mình, làm cô thoáng có chút thất vọng, nhưng khi nhìn thấy Adolf ngồi trên vị trí đứng đầu, cô nhận ra, bản thân vạn kiếp bất phục, cô đã yêu người đàn ông đầy tham vọng và nghị lực này.
Vì hắn, cô trốn nhà bỏ đi. Vì hắn, cô làm tất cả mọi thứ, nỗ lực bò lên vị trí trở thành trợ thủ đắc lực của hắn, thay hắn xử lý mọi sự lớn nhỏ. Vì hắn, cô thậm chí có thể đánh cược cả tánh mạng.
Cho dù cô biết, mục đích của hắn cho tới nay, đều xoay quay một người.
Đó chính là —— Nhan Hàn.