Năm linh vật hiện giờ không có chút tin tức gì, Đường Thù quyết định chờ Sở Mộ Hàm đột phá luyện khí tầng một xong mới lên đường.
Trong lúc Đoạn Phi Ly đăng môn bái phỏng vài lần, tuyết lớn cô lập thành. Ngoại trừ Sở Mộ Hàm sau khi đưa hệ thống nước sạch xong trở về, trong khoảng thời gian này các khu an toàn đều bị cắt đứt liên hệ.
Trong tình trạng không biết tình huống bên ngoài, có thể có gặp được một đội ngũ đưa tin tức tới được là chuyện rất khó.
"Nghe nói hiện tại kinh thành rất loạn?" Đoạn Phi Ly đang cầm cái chén, bên trong chén là nước sôi toả nhiệt khí. Sở Mộ Hàm quỷ hẹp hòi này, ngay cả một chén nước cũng lười chuẩn bị cho hắn, đây là do hắn tự mình mang tới rồi nhờ Diệp Tử Tân đun nóng giùm.
Theo lẽ thường mà nói qua tháng hai tiết trời sẽ ấm lại, hiện tại lại nhìn không ra dấu hiệu chuyển ấm, cả thế giới như đều bị tuyết bao trùm, im lặng mà tuyệt vọng.
"Ông muốn hỏi gì?" trong tay Đường Thù cũng cầm một cái chén, bên trong không phải là nước trà nóng mà là trà do Diệp Tử Tân tự tay pha. Từ khi y ghen với ông nội mình, Diệp Tử Tân cũng thường xuyên sẽ pha trà cho y uống, lá trà đều dùng trà mới hắn lưu trữ trong không gian vĩnh viễn không thay đổi, dư hương bay xa.
"Kinh thành như thế nào? Đường gia hiện giờ thế nào?" Đoạn Phi Ly lúc trước đưa tư liệu nước sạch cho Đường Thù không phải không có ôm tâm tư đứng cùng thuyền. Căn cứ an toàn của hắn cách kinh thành khá gần, rất nhiều vật tư và nguồn lực đều cần dựa vào kinh thành tiếp tế, cho nên không ai so với hắn càng không hi vọng Đường gia gặp chuyện không may.
"Ông đang sợ cái gì?" Đường Thù đưa chén không cho Diệp Tử Tân, nhìn thấy hắn lại rót đầy... rồi tự mình uống. Đường Thù giật lông mi, trầm mặc quay đầu. "Đường gia lập thế hơn trăm năm, hiện giờ uy vọng trong lòng quân đội và người sống sót đã đạt tới đỉnh điểm."
Trừ phi Tiếu gia tính trực tiếp xé rách da mặt, nếu không mặc dù Đường lão gia tử không ở đó, Đường gia cũng sẽ không suy sụp. Xem trước mắt, Tiếu gia tựa hồ cũng không dự định như vậy.
Đoạn Phi Ly lộ ra tươi cười mỹ mãn: "Tôi đương nhiên là tin tưởng Đường gia, kỳ thật tôi lúc này đến đây, là muốn mặt dày đến cầu Đường thiếu gia hỗ trợ."
Vô sự không đến điện Tam Bảo, Đoạn Phi Ly nhịn lâu như vậy mới mở miệng đã ngoài dự liệu của Đường Thù. "Cứ nói thẳng."
"Đường thiếu gia cũng thấy đó, hiện tại bên ngoài tuyết lớn đầy trời, những chuyến vận chuyển vật tư từ kinh thành mỗi tháng cho các nơi hiện tại đã không còn. Tôi ở đây nói thật với cậu, vật tư dự tồn của khu an toàn đã không còn mấy, cứ tiếp tục như vậy tôi chỉ có thể giảm biên chế những vị trí công tác không đặc biệt trọng yếu."
Đoạn Phi Ly sắc mặt cũng không tốt, ở trong thời tiết như vậy mà giảm biên chế, như vậy những người bị cắt giảm cũng chỉ có con đường chết. Nhưng nếu cứ thiết lập nhiều vị trí như trước, thực vật bọn họ dự trữ chỉ sợ kiên trì không được một tháng.
Đường Thù mười ngón giao nhau: "Ông hy vọng tôi làm gì đây?"
"Cho đem vật tư tới." Ánh mắt Đoạn Phi Ly đảo một vòng ở giữa hai người Đường Thù cùng Diệp Tử Tân: "Tôi biết các người có thực lực này."
"Ông thật đúng là để mắt bọn tôi ha." Diệp Tử Tân vất chéo chân nhấp ngụm trà, loại chuyện bưng trà rót nước này làm một hai lần có thể coi như tình thú, nếu nhiều lần hơn Diệp đại thiếu gia cũng phải nghĩ lại.
Cáo già này mượn một lần ân tình tư liệu nước sạch, trong lúc tình huống Đường gia không rõ, nghĩ cách ép giá trị thặng dư, cũng không sợ ăn cơm bị chết. Bất quá điểm xuất phát của đối phương cũng là vì người sống sót trong khu an toàn, Diệp Tử Tân cũng liền ngoài miệng đâm chọc nhưng nếu vật tư dự trữ đúng như lời Đoạn Phi Ly nói, bọn họ sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Tiểu Bạch theo cổ tay hắn trườn xuống dưới, yên lặng lủi về phía ấm trà, yên lặng kéo qua phía Đường Thù... Nửa tháng nay Tiểu Bạch dài thêm một khúc, vừa vặn có thể quấn lên ấm trà, chẳng qua kéo có chút cố sức.
Đường Thù hoàn toàn không biết ấm trà có Tiểu Bạch vươn tay cầm lên, cũng không biết nó đang lấy lòng mình, hay là vì Diệp Tử Tân lấy lòng mình.
Đoạn Phi Ly vừa định nói lại nghẹn trong miệng, nhìn chằm chằm bộ dáng không giống người thường của Tiểu Bạch sau một lúc lâu cũng không nói ra được câu gì. Sau mạt thế, biến dị động vật rất nhiều, các loại hình thái đều có, nhưng bộ dáng xinh xắn lanh lợi còn có chút giống long như vậy lại chưa từng thấy qua.
Hắn tạm dừng một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Nếu tôi không tin được các người, thì cũng không tin được ai."
Kỳ thật từ một tháng trước vật tư của khu an toàn đã báo nguy, Đoạn Phi Ly nhiều lần phái đội dị năng đi ra ngoài đến phụ cận phế thành đi tìm. . . . . . Chính là sát khí che dấu trong tuyết lớn càng dễ dàng đoạt mạng người, dị năng giả bình thường lại không có năng lực của Đường Thù cùng Diệp Tử Tân, trên cơ bản đều là mười đi chín không trở về. Ngẫu nhiên may mắn mang về được vật tư nhưng cũng chưa đủ cho tất cả người sống sót ăn được hai bữa.
"Huống chi các người kỳ thật có dị năng không gian đúng không?" Nói tới đây biểu tình Đoạn Phi Ly đã đổi thành nài nỉ.
Đường Thù trầm mặc một lát: "Tôi không thể hứa trước được, nhưng chúng tôi sẽ làm hết sức." Sẵn báo đáp ông ân tình lúc trước.
"Có những lời này của cậu là đủ rồi." Đoạn Phi Ly vui mừng lấy chén nước kế bên qua, khi vào tay phát hiện đã lạnh ngắt, hắn do dự mà nhìn về phía Diệp Tử Tân: "Cái kia. . . . . . Có thể giúp tôi hâm nóng lại không?"
Trời lạnh uống nước lạnh thật sự rất ngược thân ngược tâm!
Sở Mộ Hàm vì muốn nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, tự mình tiễn Đoạn Phi Ly xuất môn, mấy ngày nay hắn chỉ có lúc Đoạn Phi Ly tới cửa mới có thể nghỉ ngơi, còn lại toàn bộ bị cưỡng chế tu luyện. Hắn rất muốn luyện thành tiên đan tổ truyền, nhưng không có nghĩa là hắn muốn dùng sinh mệnh đi tu luyện nha!
Đoạn Phi Ly bị Sở Mộ Hàm nhìn mà sợ hãi, phi thường sợ hắn lại đến nhà mình, đạp chân ga vọt lẹ nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
Sở Mộ Hàm phi thường tiếc nuối nhìn bóng dáng chiếc xe biến mất, như là thật sự hận không thể đi theo hắn rời đi, trong ánh mắt mang theo nồng đậm quyến luyến.
Cuối cùng mới cọ xát trở về, hắn trước kia chỉ nghe nói qua người khác cầu tiên không được, chứ không nghe nói qua có người bị cưỡng ép tu tiên . . . . . . Thật sự là một chuyện làm cho người ta bi thương muốn chết...
Sở Mộ Hàm quyết đoán trước khi Diệp Tử Tân đuổi mình đi tu luyện hỏi trước: "Các người tính giúp hắn như thế nào?"
Diệp Tử Tân nhìn Đường Thù một cái, vấn đề này sau khi Đoạn Phi Ly đến hắn đã một mực tự hỏi. Thu thập vật tư? Mùa đông này không biết khi nào thì mới có thể qua, bọn họ cũng không thể dừng lại ở nơi này lâu vậy, một lần hai lần thu thập chỉ sợ trợ giúp không lớn đối với khu an toàn. . . . . .
"Ta có hai ý tưởng." Diệp Tử Tân giơ hai ngón tay nói: "Thứ nhất ta tính thanh tẩy một tòa phế thành, vật tư bên trong thì để Đoạn tiên sinh phái người đi khuân vác, chúng ta sẽ không quản . Cái thứ hai, thì. . . . . ."
Diệp Tử Tân cố ý tạm dừng một chút, nhìn chằm chằm Sở Mộ Hàm, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ông có phải sắp sửa có thể dẫn khí nhập thể?"
Sở Mộ Hàm chợt lạnh sóng lưng, buổi sáng hôm nay hắn vừa mới dẫn hai loại mộc thủy linh khí vào trong cơ thể, vốn định kéo dài thời gian nghỉ ngơi một chút không nghĩ tới đã phát hiện nhanh như vậy.
"Có linh khí rồi hẳn có thể luyện đan mới đúng." Diệp Tử Tân cũng không chờ Sở Mộ Hàm trả lời, hắn cười cười tiếp tục nói: "Vậy luyện từ Tích Cốc đan thế nào?"
Đối với Sở Mộ Hàm mà nói Tích Cốc đan này ở trong truyền thuyết thì hắn có nghe qua nhưng chưa từng gặp qua: "Cậu xác định tôi có thể luyện ra?"
Diệp Tử Tân lấy ấm trà trực tiếp hâm nóng: "Ngựa chết làm ngựa sống đi, một viên Tích Cốc đan trung phẩm bình thường ít nhất đủ một người sống ba tháng không cần ngũ cốc, nếu một phần ba người được phân một viên mà nói thì vật tư còn lại khẳng định có thể dùng qua mùa đông."
Sở Mộ Hàm nhìn chằm chằm bộ dạng rất giống gian thương của Diệp Tử Tân: "Một vấn đề cuối cùng, không có phương thuốc, không có thảo dược tôi phải luyện như thế nào?"
Nói đến cũng kỳ quái, tổ tiên Sở gia lưu lại phương thuốc dân gian rất đầy đủ, lại cố tình không có đan dược trụ cột như Tích Cốc đan, Bồi Nguyên đan, ngược lại toàn là tiên đan thượng phẩm như Bách Thảo đan, Trúc Cơ đan.
. . . . . . Đại khái họ cảm thấy đan dược bình thường không cần phải ghi lại tường tận, lại chưa bao giờ nghĩ tới hậu đại có khả năng đã hoàn toàn không biết gì về chuyện tu tiên này.
Vì thế Diệp Tử Tân không thể không lấy "giá cao" đổi phương thuốc dân gian với hệ thống.
Sở Mộ Hàm đã quen việc Diệp Tử Tân thường xuyên biến ra một ít đồ vật kỳ quái gì đó, phương thuốc dân gian cổ đại kỳ thật cùng với dược thảo hiện đại đa số đều có thể sử dụng, trừ bỏ một ít phương thuốc dân gian đặc biệt cần mấy vị tiên thảo ra, các loại đan khác đều có thể luyện ra.
Hàng hệ thống đưa ra vẫn có thể cam đoan về phẩm chất, xét về luyện đan so với bản đan thư Sở gia truyền xuống kia còn tường tận hơn, mặt trên bao gồm dùng linh khí khống chế hỏa hậu như thế nào. Sở Mộ Hàm cầm phương thuốc dân gian nghiên cứu một lát: "Cái khác còn ổn nhưng còn Thạch Vi và Bạch Thuật còn không nhiều lắm, nhiều nhất có thể luyện hai lô."
Một lò nhiều nhất có chín viên có thể thành đan, đó còn chưa kể đến phế đan.
Như vậy tính ra, khu an toàn hơn hai vạn người, một phần ba là mấy ngàn người. . . . . . Sở Mộ Hàm phải luyện hơn một ngàn lô mới đủ dùng. . . . . . Diệp Tử Tân chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng vì tích phân hắn vừa mới đổi.
"Không sao cả." Đường Thù cầm ấm trà đã nóng trong tay Diệp Tử Tân: "Ông luyện tập trước, dược liệu chúng ta sẽ thay ông tìm."
"Cho nên chúng ta phải đi dọn sạch tiệm thuốc sao?" Thanh âm Diệp Tử Tân nghe ra có chút háo hức.
Ánh mắt Đường Thù nhìn Diệp Tử Tân mang theo sủng nịch: "Dọn sạch phế thành thuận tiện có thể dọn luôn tiệm thuốc."
"Vấn đề cuối cùng." Diệp Tử Tân lười biếng dựa ra sau, căn cứ nguyên tắc ai chịu thiệt nhưng chính mình nhất quyết không chịu thiệt, Diệp Tử Tân xòe bàn tay tính tính: "Chúng ta cho lão cáo già đó ích lợi lớn như vậy, còn phải lưu lại cho hắn một bộ công pháp. . . . . . Có thể đổi lấy cái gì tốt hay không?"
"Có lẽ hắn chỉ có lấy thân báo đáp mới có thể trả lại . . . . . ." Sở Mộ Hàm vừa nói dứt, liền cảm nhận được ánh mắt gϊếŧ người của Đường lão đại. Mông xoay xoay trên ghế: "Ta đi tu luyện. . . . . . Không đúng, ta đi luyện đan!"
Hắn nói xong không đợi Đường Thù trả lời liền trực tiếp chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đυ.ng vào Trang Túc đang đi vào.
"Tịnh Tuệ không thấy." Trang Túc cau mày nói: "Hắn bình thường lúc này đã giúp Từ Tu Thành tu hành niệm Phật dưỡng linh căn."
Diệp Tử Tân lúc này mới nhớ tới đến hắn mấy ngày nay như thế nào cũng không nhìn thấy Tịnh Tuệ: "Hắn khi nào thì không thấy? Có từng nói muốn đi làm việc gì không?"
Trang Túc nghĩ nghĩ nói: "Hắn mấy ngày nay vẫn nhắc tới muốn trừ ma. . . . . ."
"Trừ ma?" Đường Thù cũng nhíu mi, trong lòng có một loại dự cảm không tốt lắm.
Thực vật trong khu an toàn sớm đã bị trừ hết, Tịnh Tuệ lại ngoài ý muốn đi vào một cánh rừng, nơi đó che kín chướng khí.
Tịnh Tuệ lần phật châu, trừng lớn mắt nhìn bốn phía, hắn đã cảm giác được ma khí mấy ngày nay, theo lý thuyết hẳn là ngay tại phụ cận chỗ này mới đúng a. . . . . .
"Anh đang tìm tôi?" Người nọ đứng giữa sương mù dày đặc không thấy rõ hình dáng, thanh âm trầm thấp âm cuối thoáng cao mang theo một chút tà mị.
Tịnh Tuệ gãi gãi cái đầu bóng lưỡng của mình, do dự không biết niệm xong phật hiệu rồi chạy hay là trực tiếp xoay người bỏ chạy một lúc sau lại. . . . . . Đứng bất động . . . . . .
Người nọ thu hồi tay chế trụ Tịnh Tuệ, thanh âm nghe ra rất sung sướиɠ: "Khó lắm mới gặp được cố nhân, anh lưu lại cùng tôi đi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vì thế tiểu thiên sứ đoán xem lần này lên sân khấu chính là nhân vật nào? ~( có ý tưởng gì không? ! )~ vậy cụ thể một chút, là Nhan Thất hay là Cố Quân Ngôn nha? O(∩_∩)O
Tiểu kịch trường:
Diệp Tử Tân: Đã đánh mất Tịnh Tuệ rồi sao?
Trang Túc: đã mất rồi. . . . . .
Diệp Tử Tân: vậy chờ lúc nhớ tới thì nhặt về thôi ~
Trang Túc: . . . . . .