Chương 75: Chân tướng của sự phản bội

Trường cách đấu quy định là không thể sử dụng dị năng, không thể hạ sát thủ, nhưng đồng thời chỉ có một bên nhận thua cũng có thể tính trận đấu chấm dứt. Đến quan khán trận đấu, người nào không phải hướng về phía điểm ngược lại chứ (nghĩa là người đến xem đều muốn xem cảnh máu me gϊếŧ chóc á), ở đây nếu gϊếŧ người nhiều nhất sẽ bị người của trường giao dịch Địa Hạ cảnh cáo hai câu, lại có thể đạt được không ít phần thưởng sau đó.

Cho nên thời điểm lên đài, bọn họ thường thường đều sẽ không cho đối thủ cơ hội nhận thua, thuần túy lấy gϊếŧ người làm mục đích. Thời điểm hán tử cả người dữ tợn chuẩn bị đánh xuống một quyền cuối cùng, đầu quyền của gã bị người tiếp được.

Diệp Tử Tân tốc độ quá nhanh, không có ai thấy rõ hắn lên đài như thế nào, ngay cả người dẫn đường cho bọn hắn kia đều ngốc sửng sốt một hồi, sau đó một người khác bên người gã cũng không thấy.

Tiếng cảnh báo của trường cách đấu rất là chói tai khó nghe, người xem bốn phía tất cả đều đứng lên, có ồn ào, có phẫn nộ, loạn thành một mảnh.

Diệp Tử Tân giống như là không có nghe được trực tiếp đi về phía người ngã xuống sàn không dậy nổi kia, bốc lên gương mặt sưng như đầu heo kia nhìn nhìn, chậc một tiếng nói: "Thực thảm! Nhậm Kiệt huynh huynh đây là đang làm cái gì?"

Cùng Phương Nhậm Kiệt đối chiến hán tử không rõ ý tưởng hơn nữa người xem ồn ào, nắm lại đầu quyền liền đánh về phía Diệp Tử Tân, bị Đường Thù bắt lấy cánh tay trực tiếp ném khỏi đài.

Đường Thù hành động tựa như một cơ hội, dị năng giả bốn phía cùng nhân viên bảo vệ của trường cách đấu đều lên đài hướng bọn họ đánh tới.

"Anh còn có thể đứng lên sao?" Diệp Tử Tân vỗ vỗ mặt Phương Nhậm Kiệt, rất hiển nhiên trừ bỏ hiệu quả họa vô đơn chí, không có được đáp lại nào.

"Được rồi." Diệp Tử Tân nhận mệnh đem người cõng lên, vừa vặn Đường Thù đem toàn bộ người nhào tới ném xuống: "Chúng tôi lao ra đi?"

"Các người ra không được." Nói chuyện là một vị nữ nhân xinh đẹp, mặc dù mùa đông cô tôi vẫn mặc váy dài màu rượu đỏ, chỉ là ở bên ngoài khoác lên áo lông chồn thuần trắng.

Nữ nhân cùng ba người bên cạnh cô tôi xuất hiện sau, giữa trường cách đấu im lặng một lát, lập tức vang lên tiếng hoan hô động trời hơn nữa.

Bốn người này chính là dị năng giả cao cấp trấn thủ tại trường giao dịch này, trừ phi có người quậy phá nếu không bọn họ ở phía sau tu luyện, không dễ dàng mà xuất hiện, mặc dù khi xuất hiện cũng thường thường chỉ có thể nhìn thấy một người trong số đó.

Dù sao trường giao dịch Địa Hạ kiến thành đến bây giờ, còn chưa xuất hiện qua hiện tượng trực tiếp lên đài cướp người.

"Chậm trễ thời gian." Đường Thù nhíu mi, y cùng Diệp Tử Tân không tính bại lộ thân phận, tự nhiên cũng sẽ không sử dụng dị năng cùng trường kiếm, nhưng bọn hắn trừ bỏ kiếm tu thuật pháp khác cũng không nhiều...

Đường Thù cùng Diệp Tử Tân đồng thời nâng tay nóc nhà nhanh chóng ngưng tụ thành mây, ban đầu rơi xuống vẫn là hạt mưa, nhanh chóng liền ngưng tụ thành mưa to, thuật pháp cấp thấp nhất... Vu thuật.

Trận địa sẵn sàng đón quân địch bốn người ở thời điểm bị xối một trận lớn liền mắt choáng váng. Nước là dị năng không có lực công kích nhất, nhưng ở mùa đông nhiệt độ không khí cực thấp, liền biến thành một loại phương thức thương tổn người khác, thì phải là lạnh thấu xương.

Khi đại thủy đánh xuống đồng thời, Diệp Tử Tân cùng Đường Thù liền dùng linh khí bảo vệ chính mình cùng Phương Nhậm Kiệt, cũng không để rừng mưa chạm đến người bọn họ, cũng thừa dịp nháy mắt đối phương đông đến tay chân cứng ngắc trực tiếp nhằm về phía cửa lớn, bọn họ có linh khí gia tăng tốc độ vốn so với dị năng giả hệ tốc độ nhanh hơn vài phần, chỉ trong chớp mắt liền chạy ra khỏi cửa sắt.

Phía sau một cỗ gió mạnh mẽ lấy thế bẻ gãy nghiền nát trực tiếp đánh úp về phía bọn họ, cước bộ Đường Thù tạm dừng, một bên dựng lên tường nước đem gió chặn lại, bất quá trong giây lát bọn họ đã vọt ra ngoài thị trường giao dịch Địa Hạ.

Mục Chi Hằng đã sớm canh giữ ở bên ngoài, cũng ở trước tiên đem xe đậu trước mặt bọn họ. Khi hắn nhìn đến Phương Nhậm Kiệt khóe mắt run rẩy một chút: "Các cậu là không phải cứu lầm người đi?"

"Tôi cũng cảm thấy như vậy đó." Diệp Tử Tân không có nửa điểm ôn nhu đem người trực tiếp nhét vào cửa sau, chính mình cũng ngồi theo vào.

Đường Thù nói chuyện, đồng thời khống chế đại thủy trực tiếp nhằm về phía cổng thị trường giao dịch, ngăn trở người đuổi theo ra: "Trở về nói sau."

Mục Chi Hằng chân nhấn ga đồng thời hỏi: "Lão đại, dị năng của cậu?"

Đường Thù thần sắc bình thản nói: "Nếu hệ Hỏa dị năng có thể khống chế độ ấm, kia hệ Băng cũng giống nhau."

"Dị năng hệ Băng đề cao độ ấm, liền được dị năng hệ Thủy. Đường lão đại, anh đây là đang trích dẫn sáng ý của tôi a!" Diệp Tử Tân khống chế độ ấm của dị năng hỏa hoàn toàn là vì lấy ra tinh hạch trong đầu tang thi, còn có phương tiện đốt lửa, lại sai sót ngẫu nhiên cho Đường Thù linh cảm.

Khi vừa mới sử dụng vu thuật, Đường Thù liền thử đem băng hạ xuống độ ấm đưa vào trong đó...

Mục Chi Hằng nghe vậy nhịn không được trêu chọc: "Vậy cậu muốn hay không đi xin giấy độc quyền?"

"Y vốn chính là độc quyền của tôi."

Mục Chi Hằng vô ngữ đáp lại, chỉ có thể bằng tốc độ nhanh nhất đem xe lái về căn cứ của bọn họ.

"Hệ thống, hắn hiện tại là tình huống gì?" Diệp Tử Tân nâng cằm nhìn người bị đánh thành đầu heo trên giường, tuy rằng người này không quá đứng đắn, nhưng như vậy nhìn cũng rất đáng thương...

Hệ thống quân: Hắn là bị linh khí gây thương tích, linh căn bị áp chế vận dụng dị năng không được.

Diệp Tử Tân nhíu mi: "Đủ thảm, có thuốc không?"

Hệ thống quân: thuốc cậu hiện tại đổi không nổi, hắn cũng không phải là linh căn bị phế chữa trị khó khăn, lấy năng lực của Sở Mộ Hàm có thể giúp hắn khôi phục.

Diệp Tử Tân sửng sốt một chút, sau khi hắn trở về còn chưa thấy qua người này: "Sở Mộ Hàm ở đâu nhi?"

Tựa vào tường Mục Chi Hằng sửng sốt một chút: "Hắn đưa hệ thống nước sạch về căn cứ an toàn cũ."

Diệp Tử Tân vỗ trán một cái, có chút đau đầu hỏi: "Còn có biện pháp khác sao?"

Hệ thống quân: cố gắng kiếm tích phân.

"Tôi một chút cũng không cảm thấy cảm động." Ngược lại rất chua xót...

Bác sĩ mặc áo dài trắng thu hồi thiết bị chữa bệnh, bình thản nói: "Không có chuyện gì, xương sườn gãy một cọng, còn lại đều là bị thương ngoài da, muộn chút hẳn có thể tỉnh."

"Ân." Mục Chi Hằng lên tiếng, thay bác sĩ mở cửa, đem người tiễn ra ngoài.

Đường Thù nhìn thoáng qua người trên giường: "Có phiền toái?"

"Nhìn từ ngoài là không có vấn đề gì." Nếu như xem nhẹ cái đầu heo mà nói, Diệp Tử Tân tạm dừng tiếp tục nói: "Hắn là bị linh khí gây thương tích vận dụng không được dị năng, chỉ có Sở Mộ Hàm có thể trị hết thương tổn cho hắn."

Đường Thù nhíu mi: "Sở Mộ Hàm có thể trị liệu thương tổn linh khí tạo thành?"

Diệp Tử Tân này mới nhớ đến còn chưa đem chuyện Sở Mộ Hàm nói cho Đường Thù: "Hắn cũng không phải là dị năng giả bình thường, lại cũng không phải người tu tiên, cụ thể hắn chưa nói em cũng không hỏi." Dù sao mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn giữ lại điểm mấu chốt. "Không bằng phái người mời hắn trở về một chuyến?"

Đường Thù xoa nhẹ mi tâm: "Sau đó rồi nói, không được liền đem hắn đưa về."

"Các cậu khi thảo luận chuyện này có cần hay không hỏi ý kiến của đương sự một chút?" Phương Nhậm Kiệt cố gắng mở to mắt, nề hà hắn thật sự bị đánh quá thảm, chỉ có thể mở một cái khe mà thôi.

"Ý kiến của anh rất trọng yếu sao?" Diệp Tử Tân cố ý đưa tay chọt chọt chỗ sưng lên trên mặt hắn, nhìn hắn đau co rụt lại mới thu hồi tay: "Anh không phải người Tiếu gia sao? Như thế nào lại bị đưa đến nơi như thế?"

"Tôi..."

Đường Thù trực tiếp đánh gãy lời hắn hỏi: "Nhiệm vụ thất bại?"

Phương Nhậm Kiệt chớp chớp mắt: "Có rõ ràng như vậy sao?..." Hắn thở dài một hơi: "Trách không được tôi sẽ thất bại."

"Cậu chừng nào thì quay về quân tịch?" Đường Thù ngồi ở bên người Diệp Tử Tân vắt chéo chân dài.

Phương Nhậm Kiệt giật giật đầu, phát hiện động tác này có chút khó khăn liền dứt khoát buông tha: "Sau khi các cậu đi."

Đường Thù tiếp tục hỏi nhanh: "Nhiệm vụ của cậu là gì?"

Phương Nhậm Kiệt đóng chặt miệng không thèm nhắc lại.

Gân xanh Đường Thù trên đầu nảy lên, ngược lại hỏi: "Trưởng quan cậu lệ thuộc trực tiếp là ai?"

Phương Nhậm Kiệt sửng sốt một chút, có chút nói lắp nói: "Hắn đã không còn."

"Tôi cũng từng là trưởng quan cậu." Đường Thù như là nhớ lại từng chuyện cũ, biểu tình buông lỏng một chút.

Phương Nhậm Kiệt tạm dừng một chút thong thả nói: "Chúng tôi tra được nguyên nhân mạt thế gián xuống cùng Tiếu gia có liên quan, tôi phụng mệnh lấy thân phận dị năng giả lẻn vào Tiếu gia điều tra chuyện này."

"Chờ chờ anh vừa mới nói cái gì?" Diệp Tử Tân nhịn không được ngắt lời nói: "Nguyên nhân mạt thế gián xuống?"

Hắn từng xem bản đầy đủ, bên trong không có miêu tả qua Tiếu gia cũng không có miêu tả mạt thế vì sao lại gián xuống... Kia hắn xuyên rốt cuộc có phải là thế giới trong quyển sách kia hay không?

Hệ thống quân: này không chỉ là thế giới trong một quyển sách.

Diệp Tử Tân hơi sửng sốt truy vấn: "Cậu đều biết? Cái gọi là mạt thế rốt cuộc là cái gì?" Chỉ tiếc hệ thống lại trầm mặc tiếp.

"Tôi tra không được." trong lời nói của Phương Nhậm Kiệt có chút nhụt chí: "Sau kho từ chỗ các cậu cướp đoạt tư liệu nước sạch, tôi đã cho rằng tôi có thể tiếp xúc đến những thứ tương đối hạch tâm (trọng điểm), nhưng kia toàn bộ đều là Tiếu Mộc muốn cho tôi nhìn thấy mà thôi."

Đường Thù nghĩ nghĩ tổng kết: "Rất có dũng khí." Cũng không biết y là chỉ chuyện Phương Nhậm Kiệt lẻn vào Tiếu gia này, hay là chuyện cướp đoạt tư liệu nước sạch kia.

Phương Nhậm Kiệt chớp chớp mắt, cảm thấy bản thân rất cần ở trước mặt mỹ nhân cứu lại hình tượng tràn ngập nguy cơ của mình một chút, chứng minh một chút kiếp sống nội ứng của hắn đều không phải là không đúng tý nào: "Mục đích bọn họ bắt lão gia tử là dẫn các cậu ra."

"Dẫn chúng tôi ra?" Trách không được khi bọn họ về đến khu an toàn sẽ bị người chính phủ mời đi uống trà, Diệp Tử Tân nhướng mi hỏi: "Nguyên nhân là gì?"

Phương Nhậm Kiệt dừng một chút, cuối cùng lựa chọn nói thật: "Không biết."

"... Tôi tin tưởng anh không có nói dối." Diệp Tử Tân trầm mặc một chút: "Chỉ là không quá hiểu được trưởng quan của anh như thế nào sẽ phái anh đi làm nội ứng..."

"..."

Diệp Tử Tân khi đóng cửa phòng bệnh đều đang cực lực nhịn cười. "Hắn quả nhiên là doppi hầu tử phái tới đi, tiếp theo anh tính làm sao đây?"

Đường Thù đi đến trước cửa sổ, ngoài cửa sổ Đường Yến đang huấn luyện đội dị năng thủ hạ của y, hắn tuy rằng không phải dị năng giả, nhưng hắn thật sự là giáo luyện tốt nhất: "Nếu như mục đích của đối phương là chúng ta, kia chúng ta liền rời khỏi căn cứ Kinh thành."

"Nếu như anh quyết định rồi, em không có ý kiến gì." Diệp Tử Tân một tay đặt ở trên vai Đường Thù, chỉ cần hai người còn cùng một chỗ, kỳ thật ở nơi nào đều giống nhau, có lẽ... Có thể cho rằng là một đoạn lữ trình tuần trăng mật khác đi?

"Trước đó, chúng ta còn có một việc phải làm." Đường Thù một tay cắm trong túi áo, y quay đầu nhìn về phía Diệp Tử Tân, trong giọng nói mang theo ý cười rõ ràng: "Lúc này chúng ta không có mục đích rõ ràng." Em có địa phương muốn đi hay không?

"Có a." Diệp Tử Tân thở dài chỉ chỉ phòng bệnh: "Mục đích của chúng ta, hắn không phải đã thay bọn ta lựa chọn sao?"

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Diệp Tử Tân: chúc mừng nhân tài huynh đạt được danh hiệu người trẻ tuổi dũng cảm nhất, xin hỏi anh có cảm nghĩ gì khi được thưởng?

Phương Nhậm Kiệt: vì cái gì không phải danh hiệu người nằm vùng tốt nhất?

Diệp Tử Tân: anh ẩn nấp thành công sao?

Phương Nhậm Kiệt: ... Kia vì cái gì là dũng cảm nhất?

Diệp Tử Tân: (⊙_⊙) ngay cả Đường lão đại gì đó cũng dám phản, còn không phải doppi hầu tử phái tới sao? Đó còn không phải rất dũng khí sao?

Tiếu Mộc: cho nên nói ai là hầu tử?...