Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Chi Thần

Chương 7: Loài người là sinh vật mâu thuẫn.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vu Ngân bị Tử Thiên ẩn lên làm tài xế, còn chính mình thì đi lắp một chiếc camera gần kính chiếu hậu để chuẩn bị diễn kịch. Nhìn đứa em trai im lặng ngủ, Tử Thiên tốt bụng đội giúp thêm cái mũ và đeo cái kính râm to bự lên, khuôn mặt Tử Thần chỉ còn đúng miệng hở ra ngoài.

Cách đó không xa có mấy người đang đứng tụm lại, nhìn quần áo thì có vẻ là sinh viên trường nào đó. Bất ngờ trong đám người đó, Tử Thiên nhìn thấy được một hình dáng rất quen thuộc. Ế, người kia chẳng phải là ...

" Xin chào, mọi người đang định rời khỏi khu phố này sao?" Sau khi dừng xe ở gần đám người, Tử Thiên cùng Vu Ngân đi xuống xe, một chàng trai tiến tới hỏi.

"À phải, lúc tỉnh dậy khắp nơi toàn những người sắc mặt xanh trắng, lại còn tấn công chúng tôi. Bọn tôi liền lên xe nhanh chóng chạy khỏi, các cậu cũng vậy sao?" Vu Ngân nhìn Tử Thiên diễn sâu, không khỏi toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Anh giai à, có phải trước đây anh là học bá của học viện điện ảnh nào không? Sao nghe anh nói đến tôi dù biết là đíu có cái nào thật đâu cũng muốn tin sái cổ là sao?

" Các cậu cũng vậy sao? Bọn tôi đang đi dã ngoại, lúc sương đỏ ập xuống thì nhanh chóng vào lều trú tạm. Khi tỉnh dậy thì mấy người bạn cùng đi đều biến thành tang thi hết, còn lại mỗi 3 người chúng tôi."

Người sinh viên chỉ vào chính mình cùng đôi nam nữ đứng đằng sau.

" Còn 3 người này là vừa nãy mới gặp, bọn họ đang đi thực địa thì gặp phải, rồi mới chạy tới đây."

3 người đằng sau nhìn thấy Tử Thiên cùng Vu Ngân thì mỉm cười, gật gật đầu chào. Thiếu nữ từ lúc thấy Tử Thiên một thân quần áo sạch sẽ xuống xe thì luôn nhìn chằm chằm, khác với 3 người bọn cô bởi vì đánh trả tang thi mà quần áo không còn sạch sẽ.

" Giới thiệu một chút, tôi là Vi Ân Kỳ, đây là hai bạn cùng đại học với tôi Tô Quỳnh và Hứa Vụ." Vi Ân Kỳ cũng như Tô Quỳnh đã chú ý đến một thân sạch sẽ của Tử Thiên, chắc nhẩm người này phải có chút thủ đoạn nếu không không thể nào bình thản như thế được, nên tự giác không giới thiệu 3 người còn lại. Không phải làm vậy sẽ tăng tỉ lệ sống sót của chính mình sao? Càng nhiều người thì khả năng chính mình thoát được càng giảm.

" Tôi là Tử Thiên, đây là Vu Ngân." Tử Thiên đối với ánh mắt bọn họ mà không hiểu nữa chắc lấy kiếm của Tử Thần mổ bụng tự sát luôn cho rồi, mà 3 người còn lại kia.... .... Ai da, muốn hỏi cũng không được mà không hỏi cũng không được.

" Chúng tôi đang định đi đến đồn cảnh sát gần đây, chắc hẳn ở đó cũng có nhiều người không bị nhiễm. Mọi người muốn đi chung chứ?" Tử Thiên cười hỏi.

Như nghe được lệnh đại xá, 3 người Vi Ân Kỳ mừng còn không kịp, họ đã chú ý tới chiếc xe của bọn Vu Ngân từ đầu rồi, đằng sau còn có thùng xe, chở bọn họ hoàn toàn không có vấn đề gì.

"Như vậy thật tốt, mọi người cùng nhau đi sẽ giảm nguy hiểm xuống nhiều hơn." Tô Quỳnh gấp đến độ chỉ muốn xông thẳng vào xe ngay mà thôi, cô từ nhỏ đã bao giờ chật vật như vậy chứ?

" Hứa Vụ có dị năng, có thể giúp đỡ ngăn cản tang thi." Vi Ân Kỳ nói, ánh mắt liếc về phía Hứa Vụ, trông chẳng thân thiện gì cả?

" Ồ, thật may mắn nhỉ. Vu Ngân cũng có dị năng, vậy là hai người có thể giúp nhau rồi." Tử Thiên không nhanh không chậm nói.

Ban đầu Vi Ân Kỳ còn định lợi dụng Hứa Vụ để không chế hai người bọn họ, nhưng khi Tử Thiên nói Vu Ngân cũng có dị năng khiến hắn lập tức nhíu mày lại, nhưng rất nhanh liền dãn ra. Nếu người tên Vu Ngân kia cũng có thì hắn không thể lợi dụng bọn họ để đưa hắn về nhà được, phải làm sao đây?

Trong khi đó, Vu Ngân cũng tiến tới bắt tay làm quen với Hứa Vụ và 3 người bị bỏ rơi kia. Trong 3 người không được giới thiệu kia, có một thanh niên dáng người dong dỏng, khuôn mặt trái xoan trẻ con, lúc cười lộ ra 2 lúm đồng tiền, nói cậu ta học cấp 3 chứ không phải đại học chắc chắn mọi người sẽ tin ngay. Mà hai người còn lại trông khá giống nhau, chắc là anh em? Nhưng hai người này luôn đứng đằng sau thanh niên kia, có vẻ cung kính?

" Không phiền nếu chúng tôi đi cùng chứ?" Thanh niên cười lên thật khiến người ta cảm thấy quý mến, Vu Ngân liền vô thức gật đầu.

" Vậy cậu không ngại để chúng tôi ngồi hàng nghế sau chứ? " Vu Ngân lại vô thức gật đầu.

" A, cậu thật tốt, cảm ơn nhé!" Thanh niên nhìn Vu Ngân có chút buồn cười, sau đó ra hiệu cho hai người đằng sau, đi theo Vu Ngân đến phía chiếc xe.

Hàng ghế sau có Tử Thần đang ngủ, trong xe khá rộng rãi, 4 người ngồi hàng ghế sau chỉ hơi chật chội, cũng không sao cả. Cho đến khi 3 người kia vào trong xe hết cả rồi, Vu Ngân mới chợt nhận ra. Thôi bỏ mẹ rồi, không phải cậu tự nhận mình hiểu rõ 2 anh em nhà nọ nhưng đảm bảo với những gì Tử Thần biểu hiện trong khoảng thời gian họ ở chung, đang ngủ mà có người lạ đến gần thì cậu ấy sẽ không lên cơn gϊếŧ sạch toàn bộ chứ??

Thật ra lúc thanh niên kia mở cửa lên xe, Tử Thần đã tỉnh rồi. Nhìn thanh niên cười lộ 2 lúm đồng tiền ra, cùng hai người đằng sau. Tử Thần liền đeo kính trở lại, kéo mũ xuống rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không xảy ra cảnh máu chảy đầu rơi như trong tưởng tượng của Vu Ngân.

Vi Ân Kỳ thấy 3 người nọ trèo lên xe, ngồi ở hàng ghế sau liền có chút tức giận, hắn đang định ngồi mà có người cướp mất, với lại ngồi ở thùng xe đằng sau nguy hiểm hơn không phải sao? Tử Thiên liếc nhìn Vi Ân Kỳ đang dùng ánh mắt như muốn bằm thây người chiếu về phía 3 người vừa lên xe, lại nhìn thấy Tô Quỳnh cũng đang dùng ánh mắt như vậy nhìn về phía chiếc xe, lại thấy Hứa Vụ cũng dùng ánh mắt ấy nhưng mà lại là nhìn hai người Vi Ân Kỳ và Tô Quỳnh. Nhất thời bổ não ra một đống tình huống cẩu huyết, liền nói với Vi Ân Kỳ.

" Hàng sau chật mất rồi, mấy người không ngại ngồi phía sau thùng xe chứ? Yên tâm hôm qua tôi mới rửa xe, không bẩn đâu." Tử Thiên cười đến vô hại.

Chủ xe đã nói vậy mà còn từ chối thì thật thất lễ, dù không muốn nhưng Vi Ân Kỳ cũng cười gượng đáp ứng, còn Hứa Vụ từ đầu đã chẳng nói gì, tất cả đều nghe theo sắp xếp của Vi Ân Kỳ. 3 người nhanh chóng leo lên thùng xe, Tử Thiên thong thả ngồi vào ghế lái phụ, Vu Ngân trốn không được trách nhiệm lái xe cũng đành chấp nhận.

Không khí trong xe im lặng nhưng không hề căng thẳng, Tử Thiên bật vài đĩa nhạc để nghe, phía ghế sau Tử Thần dựa đầu vào cửa kính nhắm mắt, thanh niên kia dựa lưng vào ghế nhìn thẳng, còn hai người chắc là anh em kia im lặng không nói gì. Mà 3 người ở thùng xe đều nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có 2 trong 3 là đồng tư tưởng mà thôi.

Vu Ngân chạy xe vào thành phố, tìm đến đồn công an gần nhất. Nhưng ngược lại lại thấy cảnh tượng đồng không mông quạnh, không một bóng người, cơn gió nhẹ thổi qua không làm người ta cảm thấy dễ chịu mà cảm thấy rợn tóc gáy.

" Mọi người đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ..." Tô Quỳnh nhìn một vòng không thấy ai liền khủng hoảng, sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất.

" Quỳnh Quỳnh, cậu không thể nói gở, chắc là... ... chắc là mọi người đang trú tạm đâu đó thôi." Vi Ân Kỳ đè xuống sợ hãi trong lòng, đưa tay ra đỡ Tô Quỳnh đứng lên.

" Giờ chúng ta tính sao?" Tử Thiên nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt bất đắc dĩ hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh.

Khi mọi người đều đã xuống xe ( trừ Tử Thần ), nhân lúc Vu Ngân cùng Tử Thiên đang ở với 3 người kia Vi Ân Kỳ liền kéo Hứa Vụ sang. Thấy động tác của Vi Ân Kỳ, người thanh niên có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ, Tử Thiên và Vu Ngân cũng quay đầu lại.

" Mau, dùng dị năng của cậu đem đám người đó xử lí đi." Vi Ân Kỳ lớn tiếng ra lệnh cho Hứa Vụ.

" Bọn họ là người !" Hứa Vụ cãi lại, gϊếŧ tang thi thì còn được? Cậu không thể gϊếŧ người.

" Tôi bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi, sao nói nhiều như vậy chứ??" Vi Ân Kỳ tức giật tát Hứa Vụ một cái.

" Xử lí họ xong chúng ta có thể lấy chiếc xe rời khỏi đây không phải sao? Cậu muốn ở lại nơi như này sao?" Tô Quỳnh cũng hét lên, giọng nói của con gái nghe vốn rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ khác gì con lợn bị chọc tiết??

Vu Ngân kinh hãi mở lớn mắt, đây là chuyện gì??

Nhìn sang bên cạnh thì thấy hai người anh em kia không hề bộc lộ tí cảm xúc nào, vẫn chỉ luôn đứng sau người thanh niên nọ, mà người thanh niên biểu tình của cậu ta thì ... ... nói thế nào nhỉ? Hứng thú? Tò mò? Phấn ... ... khởi??

Tử Thiên nhìn cái màn này trước mắt, thở dài ngao ngán nhìn về phía Vu Ngân, nói:

" Thấy không Ngân Ngân, đây là lí do mà thằng bé nói cậu có " Nhân tính" đấy."

Vu Ngân vẻ mặt mờ mịt chả hiểu gì, trong thâm tâm thì lại đang rối loạn đến cực điểm?? Chuyện gì thế này???
« Chương TrướcChương Tiếp »