Sấp nhỏ bên nhà Mặc Lung còn đang ngồi đập bài với nhau vui quên trời quên đất, đang ngay lúc gay cấn thì tiếng đạp cửa như muốn văng luôn cánh cửa vang lên. Mặc Lung lao vào như 1 vị thần, hơn nữa thần này còn mang vẻ mặt vô cùng ... táo bón.
" Mau mau mau, vũ trang đầy đủ!! Giáp đâu ? Vũ Khí đâu ? Bùa đâu ?!! " Mặc Lung túm bừa một đưa lôi đi.
Mặc Tụ xui xẻo bị gia chủ nắm cổ lôi đi, còn chẳng kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết cầm lấy tay cha già nhà mình gỡ ra để còn thở.Còn mấy đứa còn lại đứa nào đứa nấy mặt ngu ngơ lại chỉ im lặng nhìn người anh em bị lôi đi chẳng hiểu tại sao.
" Gia chủ, bình tĩnh lại. Có địch tấn công hả? Hay Tử bé hoặc Tử lớn lạc nhau chứ?" Huyền Ngải tốt bụng xông lên giúp đỡ người anh em số nhọ.
" Chính nó, Tử Thiên phát rồ rồi !" Mặc Lung vẻ mặt nghiêm trọng.
" Hả?" Đám người lại lần nữa đần thối cả mặt.
Êy êy ông già, đùa thế không hay đâu. Nói dối làm tim đau đấy nha.
Như chứng minh cho lời Mặc Lung, Mặc Hoàng cũng từ ngoài phi vào.
" Tử Thiên nổi điên rồi !! A Ca đâu ??!! "
Nam nhân nhìn còn trững trạc hơn gia chủ đang ngồi uống trà giật mình kinh hoảng, tí nữa thì đánh rơi cả tách luôn.
" Cái mẹ gì ?! Đang yên lành sao nổi điên được ??" Tử Ca hỏi.
" Nói sau, nói sau !! Mau mau đi với tôi, không nhanh Tiểu Thần cũng nổi cơn theo mất, lúc đấy thì chỉ còn nước đại chiến thôi !"
Lần này đúng thật là gà bay có chạy mà !
...........................................................................
Sau vài ngày ở chung với Tử Thần, đám Ma Tu thực sự không dám ho he gì vị đại thần giấu mặt này. Trên đường Huy Lan quả thật giúp họ rất nhiều nhưng tính ra thì vẫn không thân như trước,, còn vị đại thần kia ăn thì cứ ăn ngủ thì cứ ngủ, chẳng khác du lịch nghỉ dưỡng là bao.
Trên đường bọn họ cũng đã dọn thêm được thêm một lượng kha khá vật tư, cùng 1 vài xe tải và bán tải. Vậy nên dù tình hình mạt thế có chút khó khăn nhưng cũng không đến nỗi vất vả cho lắm, chí ít hiện tại là vậy.
Hôm nay được một ngày mưa to như thác đổ, nhìn lượng nước cứ ngày một dâng lên cao như muốn nhấn chìm tất cả, lòng người lại lo lắng.
" Nếu cứ mưa như này thì nguy to." Lý Ân nhìn bầu trời tối đen còn kèm theo sấm sét dữ dội.
Bọn họ trú mưa trong một tòa nhà lớn, cả bọn đốt lửa lớn như lửa trại, vừa nấu ăn vừa sưởi ấm. Tử Thần ngồi một bên, cảm giác khó chịu cứ dần lan tỏa trong người, hơi thở có hơi nặng nề một chút.
Ma Tu ngồi gần đó thấy vậy liền lên tiếng hỏi thăm một chút nhưng Tử Thần chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không sao. Nhưng lâu dần tiếng thở lại thành tiếng thở dốc nặng nề, đến lúc này chính bản thân Tử Thần cũng không thể phớt lờ. Máu trong thân thể như sục sôi là dấu hiệu của linh lực mất ổn định, Tử Thần dùng hết sức cố gọi Tử Thiên nhưng không được đáp lại.
Chết tiệt!
Thân thể bỗng nhiên đổ ập xuống, Ma Tu phản ứng nhanh liền lao ra đỡ, mọi người lại được thêm một phen hốt hoảng.
" Thiếu Gia?! " Huy Lam hoảng hồn, đây là có chuyện gì?
Ngay lúc này lại có người chạy đến báo.
" Boss, phía dưới có tang thi !" Bạn báo tin hoảng sợ. " Có cả tang thi cá theo nước tràn vào nữa!"
Mẹ nó! Sao lại nhằm ngay lúc này.
Anh trai, anh đâu rồi ? Trong đầu Tử Thần lúc này lý trí dần dần biến mất, chứng tỏ cậu cũng sắp cuồng bạo lên rồi. Nếu không có Tử Thiên trấn áp tuyệt đối không thể bình tĩnh lại nổi, nhưng đang yên lành sao lại thế này được? Gϊếŧ ... gϊếŧ ... Trong não vang lên tiếng nói của người nào đó.
" Không cam lòng sao? "" Ngươi không thể cứu được hắn, ha ha ha. "
Im đi! Im đi ! Im đi!
Bên ngoài tiếng gào của tang thi lấn át tiếng mưa, như hồi chuông báo cái chết đến gần kề. Huy Lam rối đến điên rồi, dù gọi thế nào thiếu gia cũng không trả lời cậu. Ma Tu vẫn đang đỡ thiếu niên trong lòng, thân thể người này nhìn qua thì cường tráng nhưng lúc ôm lấy thì hoàn toàn không giống những gì thấy được.
Rắc! Rắc! Rắc !
Tiếng đóng băng vang lên trong tai mọi người, toàn bộ không gian như giảm xuống chục độ, trong không khí còn thấy vụn tuyết bay bay. Trời mưa kết hợp với tuyết rơi ? Được lắm! Còn muốn cho người ta sống sao?
" Này, cậu khôn.... " Ma Tu thấy người trong lòng động đậy liền cúi xuống hỏi.
Nhưng một bàn tay nhanh chóng nắm lấy cổ anh rồi nhấc lên cao, bàn tay như gọng kìm siết chặt cổ. Mọi người lập tức ngỡ ngàng.
" Cậu làm cái gì thế? Mau buông Boss ra. " Lôi Long lao đến.
Lúc này Tử Thần mới ngẩng mặt lên, đôi mắt không có tiêu cự hơi rũ xuống, một tay vẫn đang bóp cổ Ma Tu. Thấy Lôi Long đang lao đến tay còn lại khẽ nhấc, một ngón tay chỉ về phía Lôi Long, ngay lập tức hắn ta bị đông đá nửa người.
" Dị Năng giả ?" Mọi người kinh hãi.
" Thiếu gia! Xin ngài buông tay ra !"
Nhân lúc Tử Thần đang nhìn chỗ khác, Ma Tu liền đem đoản đao vẫn dắt ở thắt lưng ra chém một phát vào tay cậu. Bình thường nếu dính đòn còn có thể mất tí máu đấy nhưng bây giờ thì không chắc đâu, lưỡi đao vừa chạm đến tay Tử Thần liền gãy làm đôi, cùng lúc đó Tử Thần cũng buông lỏng tay thả Ma Tu ngã xuống đất.
Mọi người liền lấy vũ khí nhắm hết vào Tử Thần, làm trung tâm vòng tròn cho người ta chĩa súng chắc thú vị lắm ha.
" Tên này rốt cuộc là bị sao ?" Hình Khải gần như gào lên với Huy Lam.
" Tôi không biết !" Đờ mờ, chính tôi còn không biết, mấy người biết sao?
Khuôn mặt vô cảm xúc, giống như con rối gỗ, máy móc nâng tay lên. Thanh kiếm của Tử Thiên được những con bướm màu trắng vàng nâng lên đưa tới chỗ Tử Thần, vỏ kiếm hóa thành từng tia sáng rồi tan biến. Hơi thở tử vong ập tới, làm cho mọi người cảm thấy khó thoát.
Tên này không dùng dị năng đã bá rồi, nay lòi ra là dị năng giả, vậy là muốn làm bố thiên hạ luôn hở? Đây quả thực là tiếng lòng của mọi người lúc này.
Trời chẳng tiệt đường sống của ai bao giờ, một tiếng gió vυ"t qua tai mọi người. Sau đó một thân ảnh màu đen lao tới từ phía sau, Tử Thần nâng kiếm lên đỡ được một nhát kiếm người kia chém tới. Nhưng lập tức người kia xoay người, từ dưới đá lên một cú, buộc Tử Thần phải dùng cánh tay đỡ đòn.
" Tránh hết ra !!"
Lực từ cuộc va chạm khiến cho mọi người bị ẩn ra xa, đất chỗ hai người kia đứng cũng bị lõm xuống. Cả hội như được đại xá, nhanh chóng chạy ra gần lối vào, đối diện với hai người kia. Người vừa mới lao vào là một nam nhân cao lớn, ngũ quan anh tuấn như tạc, bộ quần áo da màu đen tôn lên dáng người khỏe khoắn. Nhưng mọi người lại được phen hốt hoảng, vì người kia cũng cầm kiếm, hơn nữa thanh kiếm đó giống hệt như thanh Tử Thần đang cầm. Nếu không nhận ra người này thì Huy Lam treo cổ tự tử được rồi.
" Thiếu Chủ !!" - Tử Ca, gia chủ đời tiếp theo của Tử Gia, người kế nhiệm Tử Minh.
" Thần Thần. " Tử Ca nhẹ nhàng gọi, người kia không có phản ứng, như con rối gỗ không có biểu tình.
" Thần Thần." Tử Ca vẫn dịu dàng nhìn Tử Thần, kiên nhẫn gọi. " Thần Thần. "
Tử Ca đứng yên gọi, Tử Thần cũng đứng yên nhưng không có phản ứng nào cả. Ngay khi anh vừa động kiếm thì đột nhiên Tử Thần lao đến, ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ chém gϊếŧ. Hai người đánh đến mức tòa nhà rung như muốn đổ, tiếng keng keng khi lưỡi kiếm chạm nhau vang lên không ngừng.
Tử Ca thấy tình hình càng lúc càng căng, không thể không mạnh tay. Xoay người đá Tử Thần, lập tức liên tiếp bổ kiếm tới, còn lấy một tấm bùa bất động từ chỗ Mặc Hoàng ra xài. Toàn bộ động tác phải thật nhanh và chuẩn, nếu không đừng mong ngăn được Tử Thần. Không phụ sự mong đợi, Tử Thần dính đòn lập tức bị đánh bay ra đằng sau, thân thể đánh vào tường làm bức tường sụp xuống. Cùng lúc đó, Tử Ca nhanh chóng lao theo, chém một nhát vào sau gáy Tử Thần, rốt cuộc cũng đánh ngất.
Huy Lam chạy đến khi mọi thứ đã xong xuôi, Tử Thần đã ngất được Tử Ca cõng trên lưng.
" May là mới ở giai đoạn đầu."
" Thiếu chủ, thiếu gia ngài ấy làm sao vậy?" Huy Lam vội vàng quỳ xuống.
" A Thiên cuồng bạo."