Chương 16: Vật Hy Sinh

Thành phố chết, mới có chưa tới vài tuần mà tan hoang như vài năm không có người ở. Trận đánh với tang thi hôm qua tiêu hao rất nhiều thể lực của Huy Lan, dù là bộ đội đặc huấn thường xuyên cũng chịu không nổi. Nhất là đám tang thi nhìn qua chẳng khác gì con người, ít nhiều cũng làm cho người ta thấy bản thân đang tàn sát đồng loại.

" Hôm nay cậu cứ nghỉ đi, ta sẽ để Yểm lại." Tử Thiên vỗ vỗ đầu Huy Lan.

Huy Lan trên người vết thương không nhiều lắm nhưng xương cốt đau nhức đến đáng thương, đến ngồi dậy cũng không nổi.

" Không được, thiếu gia! Bảo vệ ngài là ... "

" Biết, biết! Nhưng cậu thế này đâu có giúp được bổn thiếu ta."

Tử Thiên lấy đồ ra làm ít thức ăn đơn giản cho Huy Lan.

" Ta chỉ đi loanh quanh một hồi, khoảng 3 tiếng nữa sẽ trình diện cậu." Tử Thiên cười nói. " Yên tâm, nếu ta bị thương Tiểu Thần sẽ biết ngay."

Sinh đôi, đồng tâm và đồng thể. Đồng mệnh tương liên.

Mặc kệ lời khẩn cầu của Huy Lan, Tử Thiên vẫn xách kiếm bắt đầu hành trình khám phá.

..........................................................................

Bản thân có quang minh hệ, chỉ cần nơi nào có ánh sáng thì tuyệt đối nằm trong phạm vi khống chế của Tử Thiên. Thời tiết sau mạt thế luôn luôn không tuân theo quy luật nào cả, lúc nóng lúc lạnh, lúc mưa lúc nắng. Ngồi trên tàng cây, Tử Thiên chống cằm nhìn xung quanh.

" Thế giới thật yên tĩnh nha." Vươn vai một cái. " Cứ như này thật tốt."

Rầm !!!!!

Cái đờ mờ !

Nói thế thôi chứ không yên tĩnh được thật à ??

Nhìn cột khói bốc lên cao kia, Tử Thiên nhíu mày. Hóa ra thành phố này vẫn còn người sống hả? Chưa chết hết sao ? Tay hơi cụm vào tạo thành một con bướm màu trắng, Tử Thiên nhảy xuống tàng cây.

" Yên, dẫn đường."

Phía bên kia quả thật đang đánh nhau, không chỉ là đánh thông thường mà là hai dị năng giả đang đánh nhau. Kĩ xảo phim bom tấn giờ đang thỏa sức làm màu, từng đợt màu sắc bay qua bay lại trông đến là vui. Hai vị đang đánh nhau là một thanh niên và một ông chú, thanh niên thổ hệ cứ liên tục tạo hố và tường chắn mỏng manh, mà ông chú kia đang tạo những phi tiêu kim loại bay vù vù cắm vào tường, vừa chật vật tránh hố. Phóng viên Tử Thiên đưa tin từ hiện trường.

Bóp bóp Yên trong tay, Tử Thiên nhìn màn đánh nhau vừa thiếu muối lại thiếu mắm kia, buồn chán thở dài. Ngồi trên sân thượng của một căn nhà 4 tầng, quan sát hết thảy. Vẻ mặt buồn chán nhìn hai người bên dưới đánh đến ngươi sống ta chết, chậc chậc, loài người bây giờ cũng sắp được liệt vào sách đỏ rồi. Cái tinh thần đoàn kết mà bọn họ vẫn rêu rao đâu? Cái gì mà yêu thương đồng bào? Thật đáng buồn cười.

" A a, có nên gϊếŧ hết một đôi cho đỡ ồn không nhỉ?"

Tử Thiên xoa xoa khuôn mặt đang cười của mình, khóe miệng không biết từ lúc nào đã kéo lên tạo thành nụ cười khát máu, cả khuôn mặt như tối sầm lại. Không có Tiểu Thần bên cạnh, thật khó khống chế sức mạnh mà, thật muốn thoải mái chém gϊếŧ.

Thần Thần, em có đang như anh không? Sâu trong dòng máu này là du͙© vọиɠ muốn hủy diệt, nếu như chỉ còn chúng ta thì sẽ tốt hơn không? Như thế sẽ không còn ai hay lí do gì khiến chúng ta phải rời xa nhau nữa.

Chỉ cần đem toàn bộ gϊếŧ ... gϊếŧ ... gϊếŧ ....

Không khí như đang trở nên nặng hơn, làm người ta cảm thấy khó thở. Trong ánh sáng ẩn hiện những con bướm trắng như tuyết, thoắt ẩn thoắt hiện, đẹp đến mê người. Bỗng nhiên Tử Thiên vụt một tiếng chém sang một bên, nhưng thân hình không hề lay chuyển, đến đầu cũng không nhìn sang.

Theo hướng kiếm chém ra, một lỗ nhỏ xuất hiện trên tường. Là vết súng.

Nụ cười có chút vặn vẹo kia bỗng nhiên quay ngoắt sang, nhìn thẳng vào nơi đạn vừa bắn ra.

Người đang cầm khẩu súng tiểu liên vừa mới bắn hiện tại chân đang run cầm cập, khẩu súng như muốn rớt xuống. Hắn chỉ là đang đi tuần, khi lên đến tầng thượng thì nhìn sang tòa nhà bên cạnh có một thiếu niên mang kiếm đang đứng quan sát trận đánh dưới kia. Không hiểu sao khi nhìn thấy thiếu niên kia, toàn thân hắn lông tơ dựng đứng, trực giác kêu gào nguy hiểm. Lúc đó, tay không tự chủ được giơ súng lên bắn vào thiếu niên kia, hắn chỉ nghĩ đằng nào cũng đã mạt thế, có chết thêm một người cũng chẳng sao.

Sau đó, một màn quỷ dị xảy ra. Keng một tiếng, viên đạn hắn vừa bắn đã chệch sang hướng khác, mà thiếu niên kia ... chặn lại mà không cần nhìn ! Chưa hết, đến khi thiếu niên kia quay đầu lại. Lúc đó hắn biết chính mình sắp chết rồi.

Khuôn mặt tuấn mĩ như thiên tiên, dáng người cao gầy thon dài. Người này vô cùng đẹp, nhưng nụ cười kia lại khủng bố như sát thần. Nụ cười vặn vẹo, khi nhìn thấy thiếu niên kia cười nhìn hắn, nụ cười kia như người thợ săn đang đói nhìn thấy con mồi, nụ cười của kẻ gϊếŧ người không ghê tay.

Linh lực của Tử Thiên lúc này vô cùng bất ổn, không khí càng ngày càng nặng nề, uy áp không kiểm soát được cứ thế mà thoát ra. Hai người đang đánh nhau kia cũng bị đè cho nằm rạp trên đất, ú ớ không biết cái gì đang xảy ra. Vì ở quá xa nhau, Tử Thiên và Tử Thần phải thật hạn chế sử dụng dị năng, nếu không sẽ đánh mất lí trí mà lâm vào cuồng sát, bọn họ là chất xúc tác của nhau cũng là thuốc ức chế nhau.

Tối hôm qua chém gϊếŧ tang thi, trong đó có một con đã tiến hóa, có dị năng tinh thần hệ rất yếu. Bình thường thì sẽ không có chuyện gì nhưng một tia tinh thần lực của nó chạm phải linh lực trong người Tử Thiên, linh lực của 3 nhà bọn họ chỉ chấp nhận lẫn nhau còn lại bài xích toàn bộ. Nhất là với cặp sinh đôi Tử Gia, bài xích cực kì mạnh.

Và không ngoài dự đoán, tia tinh thần lực kia khiến phòng tuyến kiểm soát kia của Tử Thiên bị đánh thủng. Mà lại nhè ngay lúc này còn đi ám sát người ta, bạn gì ơi, ngại mạng mình dài à :(

Yên là do quang hệ của Tử Thiên tạo nên, lúc này từ màu trắng vàng trở nên đen kịt, còn bốc lên ngọn lửa màu xanh đen u ám. Chưa kịp phản ứng thì người nọ đã bị một vật lao đến ghim thẳng vào tường, Yên bám vào người Tử Thiên tạo thành đôi cánh to lớn màu đen.

Như Thần Chết giáng lâm, Tử Thiên tay cầm kiếm đã rút khỏi vỏ, lưỡi kiếm lóe lên từng tia sáng bạc. Linh lực khắp người không ngừng tuôn trào ra ngoài, đôi mắt nay vô hồn trống rỗng, chỉ còn lại khát vọng chém gϊếŧ càng nồng nặc.

Người nọ bị vỏ kiếm xuyên qua một bên vai mà ghim vào tường của toàn nhà bên cạnh, máu chảy không ngừng từ bả vai. Tử Thiên với đôi cánh đen đứng trên không trung đối mặt với hắn, miệng ngoắc ra thành một điệu cười hớn hở.

" Anh bạn, vừa bắn tôi hả ?"

.........................

P/s: Bình chọn cho iêm :)))))))))