Chương 9: Nước ThánhÔn Dao nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn Hạ Uyển, Hạ Uyển thở dài, cũng biết tính tình của cô, không nói gì thêm, nghiêng người để cô vào phòng.
Phòng y tế vẫn còn lớn, bên tay trái có một bàn làm việc, trên mặt bàn mất trật tự, bồn hoa trên bàn cũng rơi xuống đất, bên tay phải là tủ thuốc được xếp đặt chỉnh tề, bên trên bày đủ loại thuốc.
Trên tường trên sàn nhà đều vết máu đen nhánh, nhìn dấu vết này ở đây từng xảy ra so lo kịch liệt, nhưng không thấy thi thể người hoặc Zombie.
Gian phòng tận cùng bên trong bị thủy tinh ngăn cách, kéo tấm rèm lên thấy có hai chiếc giường, Ôn Trác đang nằm trên một trong hai chiếc giường đó.
Ôn Dao đi đến bên giường, chân mày Ôn Trác nhíu chặt, hàm răng cắn vô cùng nhanh, dường như đang nhẫn nại cái gì đấy, cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Làn da của anh tái nhợt, hiện ra màu xanh nhàn nhạt, màu sắc chỗ bị cắn ở tay muốn nặng thêm một chút, miệng vết thương cũng có chút hư thối, trong không khí tràn ngập mùi kỳ quái...
"Lúc mẹ đến ba con vẫn còn thanh tỉnh, chỉ là có chút sốt nhẹ, không bao lâu lại hôn mê, gọi như thế nào cũng gọi không tỉnh, có điều cũng may Zombie hóa cũng không quá nghiêm trọng..."
Hai mắt Hạ Uyển ẩm ướt, giọng điệu nghẹn ngào, chị quay đầu, cố gắng hít hít mũi, đợi bình tĩnh trở lại thì quay sang nói với Ôn Dao.
Ôn Dao điều động tinh thần lực, cô nhìn thấy ánh sáng màu trắng trong trung tâm não của Ôn Trác đang đấu tranh với màu đỏ sậm, tuy ánh sáng màu đỏ rất nhỏ rất ít nhưng lại chứa một luồng sức mạnh táo bạo. Hễ là ánh sáng màu trắng đυ.ng phải nó đều bị chậm rãi hóa thành màu đỏ, thật sự là biểu hiện ô nhiễm tinh thần lực, cũng tương tự như ma pháp Hắc Ám ở đại lục Ella.
Ôn Dao phân ra vài tia tinh thần lực, hóa thành lưỡi đao, lập tức chặt đứt liên hệ ở giữa của chúng, đồng thời lôi nó ra khỏi cơ thể Ôn Trác, cũng rất nhanh cắt đứt nguồn gốc liên hệ giữa tinh thần lực của nó và tinh thần lực của mình.
"A..." hai tay Ôn Dao ôm chặt lấy đầu của mình, chặt đứt tinh thần lực của mình khiến cô đau đầu vô cùng, lại để cho cô không cách nào luyến tiếc tổn thất tinh thần lực của mình.
"Dao Dao!" Hạ Uyển luống cuống, vội vàng đỡ Ôn Dao ngồi vào một chiếc giường khác: "Làm sao vậy? Sao lại đau đầu rồi?"
Ôn Dao khoát khoát tay, tạm thời nói không ra lời, đợi cơn đau đầu hòa hoãn lại, cô mới ngẩng đầu, nhìn về Ôn Trác bên kia.
Vừa mới chặt đứt mối liên hệ của chúng giống như đã nghe được tiếng anh rêи ɾỉ, có điều dường như lúc này Ôn Trác chậm rãi trở lại, lông mày nhíu chặt thoáng chút giãn ra, nhưng màu da vẫn không chuyển biến tốt đẹp, vẫn là màu xanh.
Hạ Uyển cũng phát hiện biến hóa của Ôn Trác, chị nhanh chóng đi qua đưa tay thăm dò trên trán của anh, dịu dàng giúp anh lau mồ hôi.
"Hình như ba ba của con đỡ được một chút rồi, đợi lát nữa chúng ta trở về nhà."
"Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát vũ trang, bọn hắn giống như phong tỏa trường học rồi." Ôn Dao nói cho Hạ Uyển biết.
Hạ Uyển thoáng khó xử, nếu như trực tiếp đi ra nhất định sẽ bị phát hiện, tình huống của Ôn Trác cũng không tốt, nói không chừng sẽ xảy ra xung đột...
"Con trước ở chỗ này nhìn ba con, mẹ ra ngoài xem thử."
Ôn Dao gật gật đầu, nhìn Hạ Uyển đã che chắn những chỗ quan trọng, rồi nhẹ nhàng kéo cửa ra đi ra ngoài.
Ôn Dao nhảy xuống giường, đi đến đầu giường Ôn Trác, từ không gian lấy ra ống thuốc giải độc. Tuy nhiên vấn đề ô nhiễm tinh thần lực đã giải quyết, nhưng virus trong cơ thể vẫn còn.
Ôn Dao lấy thuốc giải độc đổ vào, đợi vài phút, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Đoán là như thế..." Ôn Dao lầm bầm thu hồi ống thuốc không, trên tay lại xuất hiện một cái ống thủy tinh, bên trong chỉ đơn độc một tầng chất lỏng màu vàng, chỉ vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Nghe nói đây là nước Thánh thần Quang Minh ban thưởng cho thần điện Quang Minh, vô cùng quý báu, một giọt nước Thánh này là do sự phụ cô lừa gạt từ tay giáo chủ Quang Minh kia, lúc cho cô nghe nói còn đau lòng mấy ngày không ăn cơm.
Có thể nói trên thế giới này một giọt nước Thánh này, dùng rồi là sẽ không còn nữa, tuy nói có pháp tắc áp chế, nhưng tốt xấu gì thần Quang Minh ban thưởng, nói như thế nào cũng là đồ vật thần thánh, có lẽ có chút tác dụng.
Ôn Dao một bên rót nước Thánh vào miệng Ôn Trác, vừa nghĩ lần này có thể nói là mất hết vốn gốc rồi, nếu vẫn không thể giải quyết vấn đề, cô cảm thấy chỉ có thể chết đi mà thôi.
Trong lúc chờ đợi, Ôn Dao móc ra một ống thuốc tinh thần lực uống, cơn đau đầu vừa rồi tuy đã giảm bớt, có điều vẫn âm ỉ kéo dài.
Rất nhanh, Ôn Dao phát hiện màu da Ôn Trác dần dần hồng nhuận phơn phớt trở lại... lông mày cũng hoàn toàn giãn ra, hô hấp dần dần vững vàng, miệng vết thương trên tay lấy mắt thường nhìn thấy dần dần kéo lại, thậm chí trên người còn phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt...
Vào lúc ánh sáng vàng quay trở lại cơ thể, cửa cũng mở ra, Hạ Uyển đi đến nói: "Dao Dao, chúng ta đi nhanh lên, bọn hắn sắp đến đây rồi."
Chị vừa đi gần bên giường, liền phát hiện sắc mặt Ôn Trác hồng nhuận phơn phớt...
"Cái này..." chị thoáng kinh ngạc nhìn về phía Ôn Dao, hoàn toàn tưởng tượng không ra, chị chỉ đi ra ngoài trong một thời gian ngắn đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Dao trừng mắt to đối diện với Hạ Uyển, mặt mũi tràn đầy "Đã xảy ra chuyện gì" "Mẹ đang nói cái gì?" "Cái gì con cũng không biết "
Hạ Uyển cũng không kịp nghĩ nhiều, bây giờ quan trọng nhất là phải rời khỏi đây. Chị đi đến bên người Ôn Trác, nâng anh dậy, chuẩn bị cõng anh ra xe, Ôn Dao bước nhanh đến hỗ trợ.
Lúc đi ra phòng, Ôn Dao nhìn tủ đựng thuốc, cô suy nghĩ, dừng bước chân.
"Làm sao vậy?" Hạ Uyển phát hiện Ôn Dao không đi, dừng lại hỏi.
Ôn Dao đi đến trước mặt Hạ Uyển, duỗi tay phải ra, trên tay cầm lấy một hộp thuốc, nói với chị: "Ma ma, xem này."
Trong ánh mắt nghi ngờ của Hạ Uyển, thuốc trong tay Ôn Dao đột nhiên biến mất, qua một lúc lại xuất hiện, sau đó lại biến mất.
Hạ Uyển cảm thấy cái này không đến một ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, chị có chút phản ứng không kịp rồi. Vừa mới là... dị năng không gian đúng không?
Cô dịu dàng nhẹ giọng giải thích: "Trước đó đầu đột nhiên rất đau, sau khi hết đau con liền phát hiện có được một cái không gian..."
Hạ Uyển nghiêm mặt nhẹ gật đầu, nhìn Ôn Dao đem từng chai thuốc bên trong tủ thuốc bỏ vào trong không gian, cuối cùng hai thùng nước tinh khiết để trong góc cũng bỏ vào...
Cõng Ôn Trác trên lưng đi ra khỏi phòng y tế, để anh nằm vào băng ghế sau, Ôn Dao ngồi ở bên kia đỡ anh. Hạ Uyển ngồi vào vị trí lái, thắt dây an toàn bên cạnh rồi dịu dàng nói: "Phía trước có rất nhiều người, chúng ta không tiện đi hướng đó, đến lúc đó đυ.ng phải còn phải giải thích, bên kia có một cửa hông, chúng ta đi từ đó ra."
Ôn Dao nhìn Hạ Uyển một đường mạnh mẽ đâm thẳng đến trước, nghĩ thầm khó trách thân xe bị cọ xát nghiêm trọng như vậy, thật không nghĩ đến mẹ của mình còn có một mặt cuồng dã như thế...
Lúc tiền vào khu biệt thự xe bị ngăn lại, ở cửa ra vào đứng mấy người bảo vệ, trong tay còn cầm gậy điện.
Trương Vĩ Quốc ngăn lại xe, hắn nhớ rõ buổi sáng chiếc xe Jeep này đã đi ra ngoài.
Cửa sổ xe hạ xuống, hắn nhận ra người phụ nữ lái xe, là người nhà của thầy Ôn, hắn ngại ngùng cười cười vơi Hạ Uyển: "Bà Ôn, bởi vì trước đó xuất hiện quái vật, bây giờ chúng ta kiểm tra rất nghiêm ngặt, chúng tôi cần kiểm tra, xin bà thứ lỗi cho."
Chương 10: Lâm Thế Bưu