Ôn Dao nhìn một người một rắn đánh cùng một chỗ, có chút đen tuyến, cô còn chưa mở miệng, làm sao đã đánh nhau rồi chứ...
Bạch Tiểu Tiểu ở một bên hưng phấn giãy dụa thân thể, nhìn có chút hả hê xem một màn này.
Tốc độ Lạc Ảnh Điệp rất nhanh, động tác linh hoạt, mặc dù không có vũ khí, nhưng là sức mạnh rất lớn, huy động nắm đấm mang theo tiếng gió vù vù.
Thân hình rắn biến dị ngân hoàn linh hoạt, thỉnh thoảng dùng cái đuôi bức lui Lạc Ảnh Điệp, trong lúc nhất thời đánh khó phân thắng bại.
Ôn Dao trực tiếp ngồi ở trên người Bạch Tiểu Tiểu, chống cằm chờ bọn ho đánh xong, đánh đánh đánh, một người một rắn dường như đã nhận ra cái gì, đột nhiên đồng thời lui ra phía sau, ngưng chiến rồi.
Lạc Ảnh điệp đứng cách Ôn Dao không xa, thấy cô nhìn qua, lập tức ngoảnh đầu sang hướng bên kia, không hiểu sao cảm thấy có chút ngạo kiều.
Ôn Dao thu hồi ánh mắt, nhìn về phía rắn biến dị ngân hoàn kia.
【Chủ nhân, chính là nó, không chỉ đoạt con mồi của ta, còn nói muốn ta trở về phía sau núi cùng nó làm phu nhân của nó! Mau đánh chết nó! 】
Ặc, đây là chuẩn bị cướp người cùng cô rồi hả?
Rắn biến dị ngân hoàn đánh giá cẩn thận Ôn Dao, cô bé con này là chủ nhân Tiểu Tiểu nói? Cũng chả có gì đặc biệt, thân thể kia gầy yếu, vừa đẩy liền ngã, còn không bằng người lợi hại vừa rồi. Nghĩ vậy, nó không khỏi ngẩng cao thân thể, giương đầu lên, nó phải cứu Tiểu Tiểu trong biển lửa nha!
【Thả Tiểu Tiểu! Người như ngươi không xứng để Tiểu Tiểu gọi ngươi là chủ nhân, bằng không ta cắn chết ngươi!】
Tuy Ôn Dao nghe không hiểu nó nói cái gì, nhưng có thể cảm giác được một ít, đây là muốn cô thả người? Suy nghĩ nhiều quá rồi à.
Còn chưa mở miệng, Bạch Tiểu Tiểu bên người liền mở miệng bắn ra: "Ngươi là vật gì! Dám mắng chủ nhân của ta!"
Rắn biến dị bị chửi mơ hồ rồi, nó tội nghiệp nhìn Bạch Tiểu Tiểu, không hiểu làm sao Tiểu Tiểu lại không hiểu cho nó, thế nhưng nó chỉ vì muốn tốt cho Tiểu Tiểu thôi mà, đi theo con người có tiền đồ gì tốt chứ, còn bị nô dịch.
Ôn Dao chẳng muốn quản yêu hận tình cừu giữa chúng nó, thời gian không còn sớm, cần phải trở về.
Nhìn thấy chủ nhân đi trở về, Tiểu Tiểu vội vàng đi theo, Lạc Ảnh Điệp có chút không được tự nhiên đứng ở đây, không tình nguyện đi ở cuối cùng.
Rắn biến dị ngân hoàn xem xét mọi người đều đi cả rồi, lập tức nóng nảy, nó phi như bay lẻn đến phía trước Ôn Dao, ngăn cản các cô.
Ôn Dao không chờ nó đứng vững mở miệng, trực tiếp làm cho nó hôn mê, cô cũng không thời gian nói nhảm với người khác.
Bạch Tiểu Tiểu còn dùng sức dùng đuôi hung hăng quật rắn biến dị ngân hoàn vài cái, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Lạc Ảnh Điệp trầm mặc theo ở phía sau, Ôn Dao cũng để mặc cô ấy tùy ý đi theo, xa xa nhìn thấy chỗ ở có ánh sáng, xem ra tiếng ồn ào trước đó ở chung quanh vẫn đánh thức bọn họ à, vừa mới bước vào nền xi măng trước cửa, phía sau đôt nhiên truyền đến "Bịch" một tiếng.
Nhìn lại, Lạc Ảnh Điệp thẳng tắp ngã trên mặt đất, trên quần áo dính đầy nước bùn, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng bị mưa ướt nhẹp dán chặt vào da đầu, hơn nữa vết thương bên ngoài làn da đều lộ ra ngoài, cả người càng lộ ra chật vật không chịu nổi.
Đến gần kiểm tra dưới, bởi vì một ngày không có ăn uống gì, cộng thêm vẫn luôn bị chà đạp bị đánh tàn nhẫn, thân thể cô gái đã có chút duy trì không được rồi, tuy đằng sau có phó nhân cách xuất hiện khiến cho cô ấy tạm thời che đây những việc này, hơn nữa dị năng cũng giúp cho cô ấy hành động tự nhiên, nhưng bản chất cũng không có cải biến, sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.
Lúc Ôn Dao đang nghĩ ngợi nên làm cái gì bây giờ, Hạ Uyển cùng Ôn Trác mở đèn pin đi ra.
Hạ Uyển có chút tức giận, rõ ràng đã nói không được chạy loạn rồi, kết quả con gái nhà mình lại đi ra ngoài rồi, cũng may còn có Tiểu Tiểu đi theo.
Đang chuẩn bị dạy bảo cho thật tốt, lại nhìn thấy bên chân Ôn Dao có một cô bé đang nằm. Đến gần xem xét, đây không phải cô bé gặp được lúc trước ở trạm xăng dầu đây sao?
Nhìn thấy cô bé vẫn không nhúc nhích nằm ở đó, trên mặt sưng húp còn có vết máu cùng bùn đất, còn muốn đến nhà mình, tuổi không xê xích con gái mình bao nhiêu, Hạ Uyển có chút lo lắng, trước khi bởi vì đủ loại nguyên nhân không quản đến, hiện tại cũng ngã trước cửa nhà mình rồi, không thể xem như không nhìn thấy à.
Hạ Uyển gọi Ôn Trác ra giúp, kết quả tay Ôn Trác vừa mới chạm đến làn da của cô bé, ánh mắt của cô mở bừng ra, nhìn chằm chằm vào Ôn Trác, trong ánh mắt mang theo sát khí ác liệt.
Thời gian dần qua Ôn Trác thu tay lại, đồng thời từng bước một lui về sau, cho dù cách xa rồi, ánh mắt cô bé vẫn theo dõi anh. Hạ Uyển đã hiểu ra gì đó, chị cẩn thận từng li từng tí đỡ cô bé dậy, nhưng thân thể của cô bé vẫn luôn cứng nhắc, dường như kháng cự.
Hạ Uyển chỉ có thể nhìn về hướng Ôn Dao, Ôn Dao trực tiếp vung tay trước mặt cô bé, để cho cô ngủ say, ngất xỉu thì tốt hơn.
Đưa cô bé vào phòng, trong phòng lộn xộn đấy, rõ ràng tại đây trải qua một trận đại chiến, trên mặt đất trên tường có không ít vết máu, còn có một vào thi thể động vật.
Bắt mắt nhất chính là nơi hẻo lánh có một cây mây, không lớn, nhưng sáu đầu dây leo quấn quít chặt chẻ lấy một con động vật biến dị đã chết, trên nhánh dây còn có gai nhọn hoắt thật sâu đâm vào cơ thể động vật, mắt thường có thể thấy được bề ngoài nhánh dây mặt đang nhúc nhích rất nhỏ.
Quả nhiên thuộc hạ thực vật của mẹ cô đã bắt đầu biết hút máu rồi sao...
Hạ Uyển đặt Lạc Ngữ Điệp nằm xuống ghế salon trong phòng xe, sau đó bắt đầu bôi thuốc cho cô bé, cởϊ qυầи áo của cô bé ra, thì thấy vết thương khắp người cô bé, Hạ Uyển hơi thở dài, nếu con gái của chị gặp phải cảnh ngộ này, quả thật chị hận không thể bằm thây những kẻ kia thành trăm vạn khúc.
Thoa thuốc xong, Hạ Uyển xách Ôn Dao sang một bên hỏi cô chân tướng, sau khi biết đại khái những việc cô bé kia đã trải qua, Hạ Uyển có chút đau lòng, từ khi sinh con mình cảm thấy mình càng lúc càng mềm lòng rồi, đặc biệt cô bé này lớn hơn Dao Dao không bao nhiêu.
Có điều, lúc này không giống ngày xưa, có một số việc không phải muốn như thế nào thì có thể làm thế đấy, chị phải bàn bạc cùng với Ôn Trác.
Mạn Mạn đem đồ ăn trong ngực "ăn" xong, liền thấy được tiểu chủ nhân nhà mình đứng ở trước cửa xe ngẩn người, nó vui cười như điên chạy như điên đến muốn biểu hiện hình tượng mới của chính mình. Ánh mắt Ôn Dao liếc xéo qua trông thấy một mảnh màu xanh lá đang chạy vèo vèo đến phía cô, một chân đá, trực tiếp đá bay đến bên người Bạch Tiểu Tiểu.
Mạn Mạn có chút ủy khuất lay động trên người Tiểu Tiểu, duỗi ra nhánh dây cẩn thận từng li từng tí tới gần Ôn Dao, lại bị Ôn Dao không chút lưu tình né tránh. Mạn Mạn thương tâm rồi, nó không ngừng thu nhỏ thân thể của mình, trở lại giống như trước đây, sau đó lại chưa từ bỏ ý định dựa gần về phía Ôn Dao.
Cả người đầy máu cũng đừng đến gần người khác như thế chứ...
Ôn Dao có chút bó tay rồi, trực tiếp ném Mạn Mạn vào quả cầu nước, nước chảy không ngừng mang theo Mạn Mạn không ngừng xoay vòng vòng bên trong, ừm, phải rửa sạch sẽ như thế mới tốt.
Đợi đến lúc Mạn Mạn được thả ra, đầu óc đã choáng váng đứng không vững, một phát co quắp ngã trên mặt đất. Ôn Dao ngồi xổm xuống giật giật nhánh dây của nó, nó cũng không có bất kỳ phản ứng.
Đang lúc chơi đùa như thế, Hạ Uyển đã đến, chị kịp thời giải cứu Mạn Mạn, đồng thời nói cho Ôn Dao bọn hắn cho rằng nên đưa cô bé đến căn cứ Hoa Nam, về phần sau khi đến căn cứ liền xem tính toán của cô bé thế nào.
Ôn Dao tùy ý nhẹ gật đầu, cô ấy cùng đi qua, có lẽ là muốn đi cùng cô đấy, cảm giác của Ôn Dao đối với cô ấy cũng không tệ lắm, không ngại mang theo một đoạn đường.
Bởi vì sắp đến năm giờ, cho nên người nhà họ Ôn cũng không tiếp tục ngủ, tu luyện tu luyện, suy nghĩ suy nghĩ.
Vào lúc trời có chút sáng lên, người ở những biệt thự khác một lần nữa đã có tiếng huyên náo, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị xuất phát. Bởi vì tối hôm qua bị tập kích, có vài đoàn xe đã có người thương vong, hiện tại cũng muốn rời khỏi sớm.
Lúc Ôn Dao ở sân nhỏ rửa mặt, phát hiện con biến dị xà trước đó đang uốn người cách đó không xa nhìn chằm chằm bọn họ ở bên này, đây là trực tiếp đã tìm tới cửa?
Ôn Dao đi qua đá đá Bạch Tiểu Tiểu đang cùng chơi đùa với Mạn Mạn, chính mình gây ra hoa đào nát tự mình giải quyết đi.
Cũng không biết Bạch Tiểu Tiểu đi qua nói gì với con biến dị xà ngân hoàn kia, cõi lòng biến dị xà đầy thất lạc rời đi, một bước ba lần quay đầu nhìn lại, lòng tràn đầy không nỡ, thế nhưng Bạch Tiểu Tiểu hoàn toàn không để ý tới, nó có thể cùng chủ nhân ăn ngon uống say, sao có thể không có tiền đồ chạy theo dã nam nhân uốn éo trong hang ổ vùng núi hẻo lánh thế này chứ?
Thế nên nó không có đuổi theo đấy!
Thời điểm thu dọn gần xong, Hồ Hải Phong đã tới, hắn đến xác định thời gian cùng nhau xuất phát.
Nhìn bộ dáng chỗ ở nhà họ Ôn thi thể đầy đất cùng với trước đó giống nhau như đúc, Hồ Hải Phong có chút cảm khái, tối hôm qua bị tập kích đêm khuya, bên trong đội xe của bọn họ nhiều nguồi chết, người bị thương càng là một nữa, may nhờ trước đó ở trấn Hoàng Lâm góp nhặt được góp nhặt không ít thuốc men, bằng không thật đúng là phiền toái.
Mà người họ Ôn nhìn bên ngoài không có bất kỳ tổn thất nào, quả thật sống trong tận thế thực lực mới là quan trọng nhất.
Có điều tại sao không nhìn thấy thi thể của đĩa biến dị? Tối hôm qua những con đĩa biến dị kia là khó gϊếŧ nhất, phương pháp bình thường căn bản gϊếŧ không chết chúng, cuối cùng dùng hỏa thiêu mới có tác dụng, còn kém chút nữa đốt cả phòng ở luôn.
Hồ Hải Phong đem nghi hoặc ném vào đáy lòng, hẹn thời gian rồi rời đi, còn có một số người khác không ngụ cùng chỗ, hắn còn phải đi thông báo cho bọn hắn.
Đoàn xe chậm rãi rời khỏi thôn trang nhỏ, ngày hôm qua đám người kia đến trước cũng đang chuẩn bị xuất phát, đột nhiên, từ bên cạnh lao ra một bà lão tóc xám trắng, bà ta trực tiếp bổ nhào về phía một chiếc xe con, mà chiếc xe kia cũng hiểm hiểm vào lúc bà nhào đầu về phía trước kịp thắng xe lại.
"A Triết ah! Con còn sống sao! Mẹ lo lắng cho con muốn chết!!!" Bà lão nằm sấp trên xe mà bắt đầu khóc ầm lên.
Cửa xe mở ra, vẻ mặt Tôn Vũ Triết đầy khϊếp sợ xuống xe, hiển nhiên hắn thật không ngờ ở chỗ này lại gặp được người nhà trước kia.
"Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này? Chị cả và anh rễ đâu?"
Bà lão chứng kiến Tôn Vũ Triết xuống xe, bà ta nằm sấp trên người con mình bắt đầu khóc lóc: "Anh rễ của con không còn nữa! Mẹ mang theo chị của con cùng cháu trốn đến đây!"
Đi đằng sau bà lão là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, trong tay ôm một bé trai khoảng bốn năm tuổi, trên người có chút bẩn, vốn tròn ục ục giờ đây gầy gò không ít.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy Tôn Vũ Triết nước mắt liền chảy xuống, cô cũng không nói chuyện, chỉ ôm đứa nhỏ đứng ở một bên im lặng khóc thút thít nỉ non.
Mà đứa bé trai cũng là mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt, nó duỗi hai tay về phía Tôn Vũ Triết, khóc hô: "Cậu."
Con mắt Tôn Vũ Triết có chua xót, trước đó hắn vì vợ con lựa chọn rời khỏi mẹ của mình, đã chuẩn bị xong tinh thần chịu chết, cho nên hắn cảm thấy thật có lỗi với người mẹ ở góa nuôi lớn hắn, nhưng cũng không khó qua như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn thấy mẹ của mình, cùng chị gái và cháu ngoại trai biến thành cái dạng này, trong lòng của hắn tuyệt không dễ chịu.
"A Triết à, con không thể bỏ lại đám cô nhi quả mẫu chúng ta, năm đó chị của con vì để cho con ăn học mà chịu không ít khổ! Bây giờ con không thể từ bỏ chúng ta... "
Nghe mẹ của mình trước mặt quần chúng nói to như vậy, Tôn Vũ Triết có chút xấu hổ khó chịu nổi, hắn thật sự không qeun đem chuyện nhà của mình bại lộ trước mặt nhiều người như vậy.
Dư Quyên ngồi ở trong xe nhìn hết tình cảnh bên ngoài, sắc mặt có chút âm trầm, cô để tay trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, cố gắng bình phục tâm tình của mình, cô biết rõ Tôn Vũ triết nhất định sẽ mang theo bọn họ, với lại sẽ phụng dưỡng tốt cho bọn họ, không như vậy sẽ không còn là người đàn ông cô biết và yêu nữa rồi.
Nhưng lúc này đây, bọn họ đừng hòng mơ tưởng xúc phạm đến mình cùng con của mình!