Chương 38: Ngươi có thể điĐợi Ôn Trác hỏi gần hết, anh nghĩ những người kia cũng sắp vào đến. Anh đứng thẳng người lên, bảo Ôn Dao chuẩn bị đi, đồng thời cũng hỏi Trần Tử Hiên: "Có muốn cùng chúng tôi đi ra xem không?"
Trần Tử Hiên khó khăn đứng lên, ổn định thân thể lay động, hắn muốn đi ra ngoài, hắn muốn tìm ba mẹ hắn, tuy hi vọng xa vời, nhưng hắn phải tận mắt nhìn thấy mới có thể hết hy vọng.
Ôn Trác ra hiệu Ôn Dao cho hắn ăn chút gì đấy, phía sau có thể còn cần hắn cung cấp một ít tin tức, cũng không thể để đói chết ở đây. Ôn Dao giả bộ lấy một bịch bánh bích quy trong túi xách nhỏ cô mang theo đưa cho hắn
Trần Tử Hiên tiếp nhận bánh bích quy, ăn như hổ đói xong, sau đó đem phần nước còn lại ừng ực uống hết, đánh một tiếng nấc. Từ khi bị mang đến nơi này, những con chó biến dị kia cũng không đưa thức ăn nước uống, hắn thật sự rất rất đói rồi.
Ba người ra khỏi phòng, Trần Tử Hiên bắt đầu đi qua phòng bên cạnh tìm người, đáng tiếc hắn căn bản không có sức lực phá cửa, muốn nhờ sự giúp đỡ của Ôn Trác, lại phát hiện anh dẫn theo Ôn Dao từ từ đi xuống lầu, hắn đứng yên tại chỗ thoáng do dự, Trần Tử Hiên vẫn đi theo sau.
Vừa đến lầu hai, chợt nghe trên lối đi nhỏ truyền đến tiếng nói chuyện.
"Mả cha nó, nơi quỷ quái gì thế này, sao còn giam giữ Zombie chứ."
"Không phải những con súc sinh kia giam giữ chứ... đây là thành tinh rồi sao? Chúng muốn làm gì?!"
"Hồ đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Nếu không chúng ta lao ra đi?"
"Làm sao đi ra ngoài? Nhiều chó biến dị như vậy, cậu đi chịu chết à!"
"Dừng lại ở nơi này không phải chịu chết sao?"
"Cậu..."
"Được rồi! Đừng cãi nhau!" Hồ Hải Phong hét lớn một tiếng, ngăn những người khác tranh cãi: "Xem trước trong cao ốc này có cái gì, đến lúc đó rồi tính tiếp."
Trong lòng Hồ Hải Phong nặng nề, tình huống rất không ổn, nhưng hắn không thể nói ra, nếu không lại khiến mọi người càng thêm khủng hoảng, hiện tại chỉ có thể là xem một bước đi từng bước.
Mọi người vừa mới đi đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy ba người Ôn Trác.
"Anh Ôn!" Hồ Hải Phong kinh hỉ: "Sao anh cũng ở đây? Cũng bị những con chó kia đuổi đến đây sao?"
Hồ Hải Phong không nghĩ đến ở chỗ này nhìn thấy Ôn Trác, hắn vẫn cảm thấy đối phương thâm tàng bất lộ, bây giờ đang nơi tràn ngập nguy hiểm không tên có thể nhìn thấy anh, trong lòng Hồ Hải Phong thoáng yên ổn chút ít.
Đợi đến khi nghe Ôn Trác nói mình đi đến đây, vẻ mặt Hồ Hải Phong khá tế nhị, chỗ này cách đầu thị trấn xa như vậy, làm sao lại vừa lúc đi đến nơi này? Đến cùng anh muốn làm gì? Có phải anh biết chút gì rồi không?
Trong đầu Hồ Hải Phong loạn chuyển các suy nghĩ, trên mặt không lộ ra, chỉ hỏi anh có phát hiện tình huống gì hay không.
"Vị này chính là dân cư bản địa ở đây, các người có nghi vấn gì có thể hỏi cậu ấy." Ôn Trác chỉ Trần Tử Hiên sau lưng.
Nghe là người địa phương, tất cả mọi người lập tức vây quanh hắn, bảy mồm tám miệng hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trần Tử Hiên chỉ nói đơn giản một chút tình huống, những người khác nghe đến ngây người.
"Bắt người nuôi nhốt? Chúng muốn làm gì?!"
"Ở đây còn có Zombie, không phải thật đem cho Zombie ăn chứ..."
"Tôi không muốn chết ở đây đâu!"
"Muốn biết đến cùng chuyện gì xảy ra, đi xuống dưới xem một chút không được sao." Ôn Trác nói xong lại nhấc chân đi xuống lầu, mọi người nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Một đám người đi đến cửa, bên ngoài đứng cả một đám chó biến dị, bao vây cửa lớn, có hơn ba mươi con, chúng chỉ cảnh giác nhìn bọn hắn, cũng không có hành động gì.
"Rất có kỷ luật nha..." Trong mắt Ôn Trác hứng thú càng đậm rồi.
Ôn Dao không để ý đến những con khác, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm phía xa xa, chỉ chốc lát sau, đám chó kia phân tán ra hai bên, lộ ra một con đường rộng rãi, một con chó cao hơn bọn chúng theo sau còn có năm sáu con chó ngẩng cao đầu đi ngang qua bầy chó kia, dần dần đi đến trước mặt bọn họ.
Con chó này có phải xem phim điện ảnh quá nhiều rồi hay không? Sao Ôn Dao cứ cảm thấy cảnh này rất quen mắt đây chứ...
Quốc vương giống như dò xét lãnh thổ của chính mình, ở trong một đám người nhìn qua nhìn lại hết nửa vòng, cuối cùng đem ánh mắt cố định trên người Ôn Dao.
Ôn Dao nhìn mắt trái của Quốc vương, một người một chó đối mặt thật lâu, những người khác không dám mở miệng, ánh mắt Ôn Dao di động qua lại với Quốc vương, suy đoán đây là thế nào.
Ôn Dao cảm thấy con chó này thật đúng là kinh ngạc quá mức, rõ ràng còn hiểu đàm phán, cái này bảo cô sao này làm sao nhìn thẳng những động vật kia đây...
"Dao Dao?" Ôn Trác đã cắt đứt một người một chó "thâm tình nhìn chăm chú": "Nó nói gì đó?"
Đúng vậy, con chó này lại có thể biết tiến hành trao đổi tinh thần lực, có điều xem ra còn chưa quen thuộc, chỉ có thể biểu đạt chung chung.
"Nó nói con có thể đi, cùng với người ở đầu trấn." giọng điệu Ôn Dao nhàn nhạt đáp.
"Chúng ta có thể đi rồi hả?" Trong đám người có người kinh hỉ hô lên.
Có điều Ôn Trác chú ý đến Ôn Dao chỉ nói "Con": "Chỉ có một mình con?"
"Vâng." Ôn Dao gật đầu.
"Vì sao?"
"Dựa vào cái gì con bé có thể đi?"
"Tôi không muốn ở lại nơi này! Tôi cũng muốn đi!"
Đám người lập tức bạo động lên... mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào Ôn Dao, quả thật muốn từ trên người cô chằm chằm ra vô số cái động.
Ôn Trác không phát biểu bất cứ ý kiến gì, anh chỉ đưa tay sờ lên đầu Ôn Dao, giọng điệu đầy dịu dàng nói: "Vậy con trở về đi. Ừ... Chăm sóc mẹ của con cho tốt, phải nghe lời mẹ."
Ôn Dao gật gật đầu.
"À, đúng rồi, đưa túi của con cho ba đi, tốt xấu gì cũng còn chút đồ ăn, con lấy chocolate con thích nhất đi, những thứ khác để lại cho ba là được rồi." Ôn Trác giống như đột nhiên nhớ cái gì đó, lại bổ sung nói.
Ôn Dao lấy túi ba lô đeo trên lưng xuống, vươn tay vào rồi rút ra một hồi, lấy ra mấy thỏi chocolate, sau đó đưa ba lô cho Ôn Trác.
Ôn Trác nhận ba lô, vỗ vỗ bờ vai của cô: "Được rồi, đi đi, trên đường cẩn thận một chút."
Những người khác cứ như vậy nhìn Ôn Dao không chút do dự quay đầu rời đi, không có một tia lưu niệm, cũng không biện hộ thay bọn hắn, thậm chí ngay cả cha mình cũng không có ý nghĩ muốn dẫn đi cùng...
Làm sao lại có đứa trẻ máu lạnh như vậy!
Những người khác có chút tức giận bất bình, thậm chí có người quát to về phía Quốc vương, hỏi như thế nào mới chịu thể thả bọn họ đi.
Quốc vương không để ý tới bọn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Dao, con mắt trái duy nhất có thể nhìn thấy mọi vật lóe lên ánh sáng không rõ ràng.
Nó nhìn Ôn Dao càng chạy càng gần, lại từng bước một lướt qua nó, mắt thấy Ôn Dao không hề phòng bị mà đi vào con đường duy nhất sau lưng nó...
Bỗng nhiên, dị biến nổi lên, có ba con chó nhảy dựng lên, trực tiếp đánh về phía Ôn Dao!
Mà trong bầy chó cũng bay ra các loại dị năng: quả cầu lửa, lưỡi dao gió... mục tiêu bay thẳng đến Ôn Dao!
Miệng Quốc Vương đã nứt ra, a, ấu thú con người tuổi vẫn còn quá nhỏ, rất dễ dàng lừa gạt, nó làm sao có thể bỏ qua cho cô?!
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Dao, Quốc vương theo bản năng đã cảm nhận được sự uy hϊếp, tuy nó không cho rằng một ấu thú con người có thể gây tổn thương đến năng lực của nó, phải biết ở trong mắt nó dị năng giả con người đều quá yếu, căn bản không hiểu làm thế nào vận dụng năng lực của mình!
Nhưng nó cũng biết không thể xem thường bất luận kẻ nào, cho nên nó trước lừa gạt cô đi một mình, quả nhiên, con người đều ích kỷ như nhau, nghe mình có thể đi, thứ gì đều không thành vấn đề, cũng mặc kệ những người khác, thậm chí vứt bỏ cả cha mình.
Đợi cô rời khởi đám người không phòng bị đi về phía này của bọn hắn, nó lại phân phó thuộc hạ có tốc độ nhanh nhất trực tiếp gϊếŧ chết cô. Thậm chí vì phòng ngừa vạn nhất, nó còn gọi mấy con chó có dị năng mấy cũng đồng thời ra tay, không tin sẽ thất thủ!
Nghĩ vậy, vết nứt trên miệng Quốc vương càng mở rộng, con mắt lộ ra hưng phấn nồng đậm, mùi vị thịt của cô nhất định rất ngon, có rất nhiều năng lượng, nói không chừng lại có thể tiến cấp rồi.
Chương 39: chuẩn bị lên trời