Chương 18: Ái muội

Trong lòng Diệp Thu khϊếp sợ không thôi, chính mình dưới tình huống như vậy còn có thể đứng lên!!!

Quả thực phát rồ!

Cố gắng bình phục trái tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng, Diệp Thu vô cùng vui mừng vì chính mình nằm úp sấp, nếu không để Diệp Cẩn phát hiện thì còn sống thế nào đây?

Diệp Cẩn ở bên cạnh thoa thuốc cho Diệp Thu, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Thoa thuốc sơ qua cho mình, nghĩ đến buổi sáng Diệp Thu chưa ăn gì, vội vàng đứng dậy đi xuống lầu làm bữa sáng cho cậu.

Diệp Đông Diệp Tây đã ra ngoài thu thập vật tư, bởi vì mấy ngày nay không ra khỏi nhà, lúc tâm tình buồn chán thì chỉ có thể qua khe hở cửa sổ bắn chết tang thi, cho nên tang thi dưới lầu gần như bị gϊếŧ sạch.

Cho nên hôm nay Vương thúc Vương thẩm cũng đi theo bọn họ thu thập vật tư, hiện tại là mạt thế, luôn dựa vào người khác bảo hộ dù sao cũng không phải là biện pháp, vô luận như thế nào, chính mình phải đối mặt.

Lấy cháo ấm áp, Diệp Cẩn lấy bát đũa, nhanh chóng lên lầu.

Đột nhiên, hắn dừng bước, ánh mắt ngưng tại chậu cây xanh, Mộc hệ dị năng? Năng lực chữa trị? Vây bôi thuốc…

Thần sắc phức tạp nhìn cháo trong tay, Diệp Cẩn nghĩ đến yêu cầu không đucợ ôm người khác, cao thâm khó lường cong môi.

Không vội, con mồi đã bước vào bẫy, thời cơ thu hoạch không xa.

Diệp Thu nghe tiếng bước chân kiên định của Diệp Cẩn, trong mắt hiện lên tia phức tạp, cậu không phải kẻ ngốc, cũng không phải không hiểu chuyện tình cảm, tuy chưa từng yêu ai nhưng xung quanh thì đầy đôi.

Nhưng bởi vì như vậy mà cậu lại càng thêm khϊếp sợ, bởi vì tâm tình của cậu không phải là thân cận với anh trai, kia rõ ràng là cảm giác thích một người.

Sẽ vì quan hệ bọn họ trong lúc đó thân mật mà vui sướиɠ, nhìn thấy người khác đến gần thì sẽ không chịu được mà tỏng lòng chua xót, đối với hắn có du͙© vọиɠ độc chiếm mãnh liệt…

Cậu… Yêu anh trai của mình?!

Mở to hai mắt nhìn, nội tâm của Diệp Thu vô cùng phức tạp, không biết nên làm thế nào cho phải.

Diệp Cẩn đối với mình tốt lắm, khắp nơi sủng mình, tuy rằng tính cách lạnh nhạt nhưng khắp nơi đều lộ ra thân thiết.

Hắn đem chuyện trữ vật không gian nói ra, về sau cho dù bị người khác nhìn ra chuyện bất thường cũng không hoài nghi đến trên người mình, tương đương với việc Diệp Cẩn dùng hắn làm lá chắn cho mình.

Huống chi kiếp trước Diệp Cẩn vì cứu cậu mà bị tang thi gây thương tích, lần này lại suýt chút nữa bị con chuột làm bị thương, hắn luôn dùng sinh mệnh bảo vệ cậu.

Băng sơn nhu tình làm người ta trầm luân, Diệp Cẩn thân là nam nhân, thành thục, cường đại, vô cùng mê người, đối với cậu lại tốt như vậy, sao cậu lại không động tâm cho được?

Nhưng mà nam nhân này là anh trai cậu a.

Diệp Cẩn dần dần đến gần, múc một chén cháo, muốn đút cho Diệp Thu ăn.

Trong lòng Diệp Thu vừa ngọt vừa chua xót, lo lắng bị hắn nhìn ra manh mối, vội vàng giấu phức tạp trong mắt, dùng dị năng chữa khỏi đau xót ở mong, ngồi dậy.

Trên mặt mang theo lúng túng, Diệp Thu mở miệng: “Vừa rồi đều quên em có dị năng có thể chữa trị”.

Diệp Cẩn nhìn cậu một cái, đem bát đưa cho cậu, không nói gì.

Diệp Thu tiếp nhận bát, thực không biết vị uống cháo, uống nửa ngày mới phát hiện Diệp Cẩn còn đứng ở chỗ này, hắn vội hỏi: “Anh ăn chưa?”

“Rồi.”

“Diệp Đông bọn họ lại đi ra ngoài?”

“Ừm, ngày mai xuất phát, đi F thị.”

Trong lòng Diệp Thu vừa động, “Bờ biển?”

Gật gật đầu, “Đi đường biển, về sau đi Trường Giang.”

“Đến lúc đó lái du thuyền đi?”

“Trước tìm thuyền, bến tàu hẳn là có thuyền.”

“Có người biết lái thuyền?”

Diệp Cẩn nhàn nhạt nhìn cậu một cái, “Anh cùng Diệp Đông Diệp Tây thì biết, Vương thúc cũng biết một chút”.

“…” Ý tứ này là chính mình cùng Vương thẩm sẽ không?

Giật giật khóe miệng, Diệp Thu sáng suốt nói sang chuyện khác: “Vì sao đột nhiên quyết định đi thuyền?”

Diệp Cẩn mân mân môi, “Không gian không thể bại lộ, chúng ta không thể bỏ xe lại, hơn nữa nhân số ở khu bến tàu vẫn rất nhiều, tang thi cũng càng nhiều, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì không giải quyết được”.

Diệp Thu gật đầu, bởi vì hiện tại có không gian, cho nên xe cộ có thể mang đi, hơn nữa dị năng có thể giải quyết tang thi, cho nên mới quyết định đi đường biển sao?

Nhưng mà đường biển…sẽ gió êm sóng lặng sao?

Uống xong cháo, Diệp Thu nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ chiều, lưu loát rời khỏi giường, ngày mai phải đi thì phải nắm chặt thời gian thu thập vật tư.

Hai người đứng ở cửa sổ nhìn nửa ngày, cuối cùng quyết định đi siêu thị bên đường.

Khoảng cách của đại lâu với siêu thị gia đình kia có chút xa, hơn nữa trên lầu là rập chiếu phim cùng siêu thị lớn, tang thi tụ tập rất nhiều, Diệp Đông bọn họ cũng không dám đi qua.

Nếu là bình thường thì hai người bọn họ dù có to gan lớn mật cỡ nào cũng không muốn vào vòng vây của tang thi, nhưng vừa mới có dị năng, có thể lợi dụng chuyện này để luyện tập.

Hai người không lái xe, mặc áo da quần da, đội mũ giáp khẩu trang xong thì vọt đi.

Sau khi có dị năng thì thân thể của bọn họ cường đại hơn rất nhiều, rõ ràng là chạy, nhưng khi hai người chạy đến siêu thị thì chỉ mất mấy phút.

“Em trái anh phải!” Diệp Cẩn vừa dứt lời, một đạo lôi điện liền xuất ra, tang thi trong chớp mắt bị bọn họ hấp dẫn liền chạy tới, thi thể cháy đen.

Diệp Thu giơ tay lên, dây leo dài ngoằn mọc đầy gai nhọn như cánh tay, rất nhanh cuốn lấy đầu tang thi, lấy tay kéo, gai nhọn liền chặt đứt đầu tang thi, rơi vô số, dây leo có thể so sánh với thần binh.

Diệp Cẩn vẫn là lần đầu tiên thấy Diệp Thu sử dụng dị năng, nguyên bản nghe tên còn nghĩ là lực sát thương của Mộc hệ không lớn, nhưng không nghĩ là thần kỳ như vậy!

Dây leo dưới sự tác động của dị năng dài ra, nhóm tang thi không có trí tuệ chỉ biết mù quáng xông lên phía trước, đối với nguy hiểm khó lòng phòng bị, căn bản không lại gần cậu được thì một đám bị lấy đầu.

Bên kia Diệp Cẩn cũng đồng dạng như thế, lực sát thương của lôi hệ dị năng vô cùng cường đại, tang thi bị trúng phải đều biến thành tro bụi, phát ra một cỗ mùi vị rất khó ngửi.

Diệp Thu nhíu nhíu mày, lấy một hạt giống trong không gian ra ném lên.

Đây là một loại hoa trong không gian, Diệp Thu cũng không biết tên của nó, nhưng loại hoa này có cánh hoa nhỏ nhất, hoa nở thành chùm, vô cùng xinh đẹp.

Tất nhiên hiện tại Diệp Thu lấy ra không phải vì nó xinh đẹp, mà là muốn để nó che dấu mùi vị tang thi.

Quả nhiên, hạt giống vừa rơi xuống đất liền nẩy mầm sinh trưởng, nháy mắt thành một cây hoa cao nửa thước, cánh hoa lay động, phi thường xinh đẹp.

Một trận thơm ngát truyền đến, mũi chịu đủ tra tấn quả nhiên thư thái hơn rất nhiều, hai người kề vai chiến đấu, lập tức gϊếŧ được vô số tang thi vây tới.

Thực chiến quả nhiên có thể rèn luyện năng lực, dị năng cùng đồng dạng như thế, dưới sự kiên trì chiến đấu, dị năng của hai người càng ngày càng mạnh, dùng càng thêm thuận tay.

Tang thi càng lúc càng ít đi, hai người cũng nhận ra dị năng đnag tiêu hao, quả nhiên cho dù là dị năng thì cũng không thể dùng mãi.

Nhưng mà bọn họ vốn chặt chẽ chú ý thể lực của mình, hơn nữa lần này chỉ là luyện tập, cho nên hai người cũng không dừng lại ở bên ngoài, cùng nhau vọt vào siêu thị dưới tầng hầm.

Tang thi ở siêu thị dưới tầng hầm không nhiều lắm, đa số đều theo cầu thang bò ra bên ngoài, chết ở dưới tay của bọn họ.

Với tang thi bên trong thì hai người cũng không khách khí, trực tiếp dùng đao chém, giải quyết mấy tang thi chặn đường.

Bởi vì hai người đều có không gian, cho nên chia ra làm hai hướng, thu thập vật tư còn sót lại.

Không biết bao nhiêu người sống sót tiến vào siêu thị, thực phẩm ăn liền đều đã bị lấy đi, mì gạo thì còn không ít, trừ muối ra thì ấy gia vị khác vẫn còn.

Xem ra càng về sau, nhóm người sống sót đã nhận rõ sự thật, có mì gạo cũng vô dụng, không có nước với lửa thì làm được gì? Đồ gia vị cũng không có tác dụng, dù sao thì ăn vào cũng không lấp bụng được.

Nhưng thật ra thì toàn bộ nước trong siêu thị đều bị lấy hết, đồ uống cũng không còn, thịt nguội với bánh mì thì không cần phải nói nữa.

Diệp Thu thu không ít đồ dùng sinh hoạt cùng gia vị, trong đó còn có không ít gia cụ, Diệp Cẩn thì đi thu rất nhiều dưa muối, mì gạo thì không thu nhiều, trấn này còn nhiều người sống sót, cũng phải để lại cho người khác chút hi vọng.

Huống hồ không gian còn sản xuất lương thực, so với nơi này thì nhiều hơn, thu vào mà không dùng thì để làm gì?

Ngoài đồ ăn ra thì hai người còn thu không ít rượu, rượu vang đỏ rượu đế đều có, đại khái là vì sâu bên trong siêu thị nên cũng không bị nhiều người để ý, việc này cũng thuận tiện cho hai người Diệp Thu.

Tại mạt thế, ngay cả ăn cũng không no thì ai còn dùng đồ ăn đi ủ rượu?

Cho dù chính mình không cần, đến lúc đó cũng nhất định sẽ có tác dụng.

Thắng lợi trở về, lúc đi ra cửa siêu thị thì Diệp Thu bỗng nhiên quay đầu, hiện tại mọi người chưa đến lúc bị dồn vào đường cùng chi nên có thể xoi mói, còn có thể lựa chọn, nếu đến ngày đó, bọn họ còn có thể chọn lựa sao? Mì gạo thì thế nào? Chỉ cần có mạng sống.

Không được bao lâu nữa, người chết đi sẽ càng ngày càng nhiều? Dù sao hiện tại đã là giữa tháng chín, mùa đông kì thực cũng không còn xa.

Tang thi bên ngoài siêu thị cũng không nhiều, đều là thi thể, hoàn hảo có đóa hoa kia, bằng không thì mùi phát ra sẽ làm người ta chịu không nổi.

Nghiêm khắc mà nói, bây giờ vẫn là mùa hè, nhóm tang thi tương đương với thi thể biết đi, vào mùa hè thì càng bốc mùi tanh tưởi.

Cho nên nói, người khiết phích thường sống không lâu.

Diệp Cẩn cùng Diệp Thu cũng có chút khiết phích, nhưng bọn họ đều được bao bọc bởi áo da quần da, giày bộ đội, găng tay da, cổ quấn khăn quàng, đeo khẩu trang, còn đội mũ giáp, môt miếng thịt đều không lộ ra bên ngoài.

Tuy rằng nóng nhưng có thể tránh bị tang thi cào, cũng có thể chống đỡ với mùi vị của tang thi.

Ở mạt thế, thật sự là không có cách nào yêu cầu quá nhiều.

Hia người rời đi, Diệp Thu khoát tay, lục quang hiện lên, cây hoa kia nháy mắt biến thành tro bụi.

“À, anh đã nói chuyện dị năng cho bọn họ chưa?”

Diệp Cẩn giữ chặt tay cậu, “Chưa nói năng lực chữa trị của em.”

“?”

“Anh tin tưởng bọn họ sẽ không phản bội, nhưng biết nhiều lắm cũng không phải chuyện tốt, năng lực chữa trị quá mức thần kì, bị người biết không phải là chuyện tốt”. Hơn nữa có thể khống chế thực vật cũng đã rất thần kỳ.

Diệp Thu nhìn hai tay, con ngươi lóe lóe, “Vậy về sau em chỉ nói có thể khống chế thực vật?”

“Ừm, hơn nữa là hữu hạn khống chế.”

Diệp Thu gật gật đầu, sợ hắn không thấy, có mở miệng nói: “Ừm, em sẽ chú ý.”

Cẩn thận nghĩ, quả thật không nói năng lực chữa trị làm người ta tranh giành, chỉ riêng chuyện khống chế thực vật đã nghịch thiên lắm rồi, bọn họ chủ yếu là đến căn cứ, nếu bị người biết thì còn có thể yên thân không?

Tại mạt thế, lương thực vô cùng quý hiếm, mà cây lương thực cũng là thực vật. Nếu có thể khống chế thực vật, nháy mắt người đó đứng ở trước mặt, bọn họ sẽ làm gì?

Chỉ sợ trừ khống chế ra thì không còn cách nào khác.

Đã khống chế thì tương đương với việc khống chế một kho lương thực, tại mạt thế thì ai lại không động tâm, huống chi mấy kẻ cầm quyền.

Mà năng lực chữa trị thì càng không cần phải nói, dù sao, ai không sợ chết?

Thật sâu thở dài, xem ra, dị năng cường đại cũng sẽ mang đến tai hoạ a!

Diệp Cẩn nghiêng đầu, an ủi nắm chặt tay cậu.

Hắn sao lại để cậu chịu thương tổn?

…………………………………………………………………………………..

Hết chương 18

Chương nào cũng tung hint hết.