"A..." Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều hét lên.
"Ngô Hạo Thiên, lập tức tỉnh lại cho tôi. Nếu không, tôi sẽ chia tay với anh ngay." Âu Dương Húc rút đao cắm ở ngực anh ra, máu lập tức phun ra, bắn vào mặt Âu Dương Húc.
"A..."
Ngay vào lúc Âu Dương Húc vừa muốn đâm đao lần thứ hai thì người đàn ông trong lòng cậu cau mày lại, anh châm rãi mở mắt.
"Hạo Thiên!" Vứt khăn lông trong miệng anh ra, Âu Dương Húc gọi tên anh.
"Đau..." Ngô Hạo Thiên cau mày hô một tiếng đau, cúi đầu thì thấy trên vai đã là một mảng huyết hồng.
"Mau, mau đi lấy hòm thuốc của tôi!" Âu Dương Húc kêu lên.
"Được!" Trần Đông là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức chạy đi lấy hòm thuốc.
"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Ngô Hạo Thiên nhìn thấy người yêu khóc tới sưng đỏ mắt liền hỏi.
"Anh tên khốn kiếp này, anh nhìn xem, anh nhìn đi bây giờ mấy giờ rồi?" Buồn bực mắng vài câu, Âu Dương Húc cởi trói cho anh.
"11 giờ 58 phút!" Ngô Hạo Thiên nhìn đồng hồ treo tường nghĩ mà sợ. Nếu anh vẫn chưa tỉnh lại, sợ là lại muốn làm cái gì mà tang thi vương gì đó rồi!
"Lão đại, anh rốt cuộc tỉnh lại rồi!" Vương Quân đỏ hốc mắt, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
"Lão đại!" Lưu Chí Siêu nhìn anh cũng đỏ mắt theo.
"Đội trưởng!" Oa một tiếng, cả đám đàn ông con trai sắt thép trong phòng cũng đột nhiên gào khóc lên.
Quá hiểm, thật sự là quá nguy hiểm, nếu không có một đao này của chị dâu, sợ là lão đại thật sự sẽ không tỉnh lại được nữa!
"Người đã tỉnh rồi còn khóc cái gì?" Âu Dương Húc khó chịu trừng mắt nhìn cả đám to con đang lau nước mắt đàn ông.
"Hòm thuốc đây!" Mở hòm thuốc ra, Trần Đông đưa tới trước mặt Âu Dương Húc.
Âu Dương Húc thô lỗ kéo ra quần áo người đàn ông của mình, cậu lấy thuốc sát trùng tiêu độc cầm máu cho anh, bôi thuốc băng bó vết thương, động tác vô cùng nhanh nhẹn lưu loát.
"Anh, anh sao lại bị thương vậy?" Liếc nhìn cậu, Ngô Hạo Thiên nhàn nhạt hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, mọi người ở đây đều cúi đầu. Lão đại, anh bị gia bạo đó!
"Em lấy dao quân dụng của anh thọc anh!" Âu Dương Húc trả lời. Nếu như anh còn không tỉnh lại, cậu còn sẽ thọc đao thứ hai, đao thứ ba, cho tới khi nào anh tỉnh lại mới thôi!
"Ha ha ha, cũng chỉ có em mới bỏ được mà hạ đòn sát thủ với anh như vậy!" Ngô Hạo Thiên nâng tay sủng nịnh xoa xoa khuôn mặt của cậu.
Nếu không có một đao này, chính anh sợ sẽ khó thoát khỏi vận rủi mất.
"Hừ, anh mà còn không tỉnh lại, em sẽ thọc thêm hai đao trên người anh!" Âu Dương Húc trừng mắt bực mình nói.
"Thực xin lỗi, làm cho em và mọi người hoảng sợ!" Ngô Hạo Thiên nói xin lỗi với mọi người.
"Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Mọi người đem ngọc thạch thả lại tại chỗ. Đem dị năng của mình thả ra, hấp thu nguồn năng lượng W đi!" Đã đến 12 giờ rồi, mỗi đêm 12 giờ khuya đến 1 giờ sáng, 1 giờ này là lúc nguồn năng lượng W nồng đậm nhất cũng thuần khiết nhất.
"Vâng, chị dâu!" Mọi người nghe vậy lập tức làm theo.
"Duỗi tay ra, cho em xem anh thức tỉnh dị năng gì vậy?" Âu Dương Húc tò mò hỏi.
"Ừ!" Ngô Hạo Thiên gật đầu mở bàn tay ra. Một viên cầu màu đỏ tím cùng một viên cầu màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
"Không sai, vẫn là dị năng lôi hệ và phong hệ!" Trong nguyên tác, Ngô Hạo Thiên là tang thi song hệ dị năng phong lôi.
"Không phải a, ít nhất anh không phải tang thi dị năng mà anh là dị năng giả nha!" Ngô Hạo Thiên đối với kết cục như vậy thật sự rất hài lòng.
"Được rồi, đừng nói nữa. Hấp thu nguồn năng lượng W đi! Trong một tiếng này là lúc nguồn năng lượng W thuần khiết nhất." Có ngọc thạch trong phòng này nữa thì bọn họ có thể hấp thu nguồn năng lượng W so với người bình thường nhiều hơn gấp ba lần.
"Được!" Ngô Hạo Thiên gật đầu, bắt đầu nghiêm túc hấp thu nguồn năng lượng. Âu Dương Húc cũng triệu hồi ra hai viên cầu dị năng của mình cũng nghiêm túc hấp thu nguồn năng lượng.
Bởi vì trong bảy ngày đầu mạt thế chính là lúc nguồn năng lượng W tinh thuần nhất, cho nên từ ngày 24 tháng 6 mãi đến ngày 1 tháng 7, trong 7 ngày này, tất cả mọi người không ai rời khỏi biệt thự, mọi người cùng nhau ở biệt thự ăn cơm, huấn luyện và hấp thu nguồn năng lượng.
Cho dù như vậy, khu biệt thự bên này cũng xuất hiện không ít tang thi. Nhưng vì sớm có chuẩn bị thêm tường vây cao lại lấp, đóng kín cổng nên những tang thi sơ cấp tay chân vụng về căn bản không vào được sân. Về sự an toàn, mọi người thật ra cũng không cần lo lắng.
"Chị dâu, cậu thức tỉnh dị năng gì vậy?" Mọi người đều ở cùng nhau nên dị năng của nhau đều rất rõ ràng. Nhưng chỉ có của Âu Dương Húc vẫn luôn không lộ ra dị năng của chính mình.
"Đúng vậy đó chị dâu, dị năng của cậu là gì thế?" Lưu Chí Siêu cũng tò mò hỏi.
Những người khác tuy rằng không trực tiếp hỏi, bất quá cũng đều tò mò nhìn về phía Âu Dương Húc.
"Tôi hả, không lợi hại như mọi người rồi, dị năng của tôi không dùng để công kích, là dị năng phụ trợ!" Âu Dương Húc khẽ thở dài một tiếng, có vẻ có chút tiếc hận.
"Tiểu Húc là không gian dị năng giả!" Không gian dị năng, đây là Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc sau khi thương lượng với nhau mới quyết định. Dù sao Âu Dương Húc thức tỉnh hai dị năng đó trong thời gian ngắn không thể sử dụng được thì chi bằng cứ nói là không gian dị năng giả, như vậy về sau Tiểu Húc thu đồ vật lấy đồ vật cũng càng tiện lợi hơn.
Nghe Ngô Hạo Thiên nói, mọi người đang ăn cơm hơi kinh hãi. Phải biết rằng, mọi người đang ngồi ở đây trừ Ngô Hạo Thiên ra thì đều thức tỉnh các dị năng là kim mộc thủy hỏa thổ 5 loại dị năng này thôi. Mà dị năng không gian của Âu Dương Húc so với Ngô Hạo Thiên càng khiến người ta khϊếp sợ, cũng càng làm người ta tò mò.
"Dị năng không gian, chính là dị năng có thể cất chứa vật tư đúng không?" Vương Quân vẻ mặt tò mò nhìn Âu Dương Húc hỏi.
"Chị dâu, nếu không thì cậu làm cho chúng tôi xem thử một chút đi!" Lưu Chí Siêu cũng cực kỳ tò mò nhìn Âu Dương Húc, muốn biết dị năng không gian là cái gì.
Nhìn thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt đầy dấu chấm hỏi, Âu Dương Húc cười.
"Được, sau khi cơm nước xong, tôi sẽ đem vật tư ở gara thu vào để cho mọi người thấy!"
"Được!" Thấy Âu Dương Húc nhận lời, mọi người sôi nổi gật đầu.