Chương 50: Công tác chuẩn bị trước mạt thế

Buổi sáng 7 giờ 50 phút, Ngô Hạo Thiên đem sở hữu vật tư của đại đội bộ đội đặc chủng cùng tất cả mọi người đều mang về biệt thự của mình.

"Đem nước và đồ ăn đặt trong ba cái gara. Đem súng ống đạn dược đặt ở phòng khách lầu một. Đem ngọc thạch đưa vào phòng khách ở lầu hai." Ngô Hạo Thiên lên tiếng phân phó.

"Vâng!" Mọi người bắt đầu ấn theo sắp xếp của Ngô Hạo Thiên bắt đầu dỡ hàng.

Xoay người, Ngô Hạo Thiên đẩy hành lý của Tần Phương, đưa người đến một gian phòng trên lầu hai chỉ ở sau phòng ngủ chính.

"Dì, ngài ở chỗ này nghỉ ngơi đi!"

"Tôi không mệt, Tiểu Húc đâu?" Tần Phương nhìn chằm chằm Ngô Hạo Thiên dò hỏi chỗ của con trai mình.

"Ở phòng cách vách ạ, còn đang ngủ." Nhắc tới Âu Dương Húc, trên mặt Ngô Hạo Thiên tràn đầy sự ngọt ngào muốn giấu cũng không được.

Vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh, Tần Phương liền biết tối hôm qua là chuyện như thế nào. Thật ra, tối hôm qua con trai nói với bà là đi ra ngoài hẹn hò sẽ không trở về ngủ thì bà liền đoán được con trai bà muốn làm gì rồi.

Aiz, Tiểu Húc cũng thật quá tùy hứng, nhanh như vậy mà đã ở chung với người ta rồi!

"Haiz, Tiểu Húc đứa nhỏ ngốc này thật đúng là. Người khác đối với nó tốt một chút, nó liền quên hết tất cả. Cái gì nên làm hay không nên làm đều dám làm!" Tần Phương nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Hạo Thiên, ánh mắt sắc bén giống như hai thanh đao nhỏ.

"Dì ngài yên tâm, con sẽ không cô phụ Tiểu Húc. Con nhất định sẽ thật yêu thương em ấy, bảo hộ em ấy, chăm sóc cho em ấy!"

"Chỉ mong là cậu đừng quên những gì hôm nay cậu đã nói cùng với việc làm mà tối hôm qua cậu đã làm!"

Ngô Hạo Thiên, nếu cậu dám làm chuyện có lỗi với con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để gϊếŧ cậu!

"Một buổi tối tốt đẹp khó quên như vậy, con nghĩ, cả đời này con cũng sẽ không quên được!"

Nhớ lại từng màn ân ái vào đêm qua, Ngô Hạo Thiên cảm thấy đáy lòng mình tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

- --------------

10 giờ 45 phút, ngủ hết nguyên buổi sáng, Âu Dương Húc rốt cuộc duỗi người, mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ.

"Bảo bối tỉnh rồi!" Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ngủ đến mơ mơ hồ hồ của cậu, Ngô Hạo Thiên đem người từ trên giường vớt lên.

"A, eo đau quá. Anh người này cầm thú!" Khó chịu trừng mắt nhìn người đàn ông, Âu Dương Húc mắng ra tiếng.

Nghe thế, Ngô Hạo Thiên cười nhẹ. "Ăn chút gì đi, anh nấu cháo cho em đây."

"Không muốn động, không có sức!" Âu Dương Húc dựa vào trong lòng anh, giống như không xương không cốt mà đem trọng lượng của mình đều đè hết lên trên vai anh.

"Anh đút em!" Ngô Hạo Thiên múc một muỗng cháo rồi thổi nguội, sau đó lại đút cho người trong lòng mình.

"Mấy giờ rồi?" Ăn được hai muỗng cháo, Âu Dương Húc hỏi.

"Sắp 11 giờ!"

"A, 11 giờ?" Vừa nghe thấy giờ này, Âu Dương Húc lập tức tỉnh táo.

"Không cần lo lắng như vậy đâu, vật tư và người anh đều mang tới đây hết rồi. Hơn nữa, Lưu Chí Siêu mang theo hai người bố trí phòng ngọc thạch. Vương Quân thì mang theo những người khác đang gia cố, làm cao thêm tường vây rồi." Ngô Hạo Thiên mỉm cười nói.

"Ừ, còn may là anh đều nhớ rõ!"Ăn thêm một ngụm cháo, Âu Dương Húc tỏ vẻ rất vừa lòng đối với sự sắp xếp của anh.

"Em đã nói với anh thì anh làm sao dám quên chứ?" Anh vừa cười vừa đút một muỗng cháo cho cậu.

"Còn có hai việc, trong bóp tiền của em có một thẻ ngân hàng mười vạn và một danh sách dược phẩm cần mua, anh lập tức cho người đi mua đi." Âu Dương Húc nghiêm túc phân phó.

"Được, anh đã biết!" Ngô Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Mặt khác, anh, anh còn có tiền không?"

"Có, anh còn có 40 vạn!" Ngô Hạo Thiên gật đầu nói.



"Đi nhà sách mua bản đồ, muốn loại bản đồ có tất cả thành thị, thôn trang của Vinh Quốc. Còn có hạt giống nữa, đi cửa hàng hạt giống, mua đủ các loại hạt giống rau dưa trái cây, mỗi loại đều phải mua." Âu Dương Húc tiếp túc giao phó.

Trước đó, Âu Dương Húc ở Thương Thành thấy có bán ruộng đất. Thời gian trong không gian gấp 12 lần bên ngoài. Nếu về sau có tích phân, Âu Dương Húc tính toán mua một ít ruộng đất, như vậy thì có thể tự mình trồng rau dưa trái cây ăn. Bất quá, đầu tiên cần thiết là có hạt giống trước đã!

"Được, anh đã biết!" Ngô Hạo Thiên ghi nhớ lại tất cả những gì cậu nói.

Đút cháo xong, Ngô Hạo Thiên lại giúp cậu xoa nhẹ eo tới nửa ngày, dính dính nhão nhão một hồi lâu sau mới lưu luyến rời đi, đi xử lý tất cả việc mà người yêu giao phó.

- --------------

Ngô Hạo Thiên vừa đi, Âu Dương Húc liền lập tức lấy di động gọi điện cho Trần Đông.

"Alo, Trần Đông!"

"Âu Dương, cậu làm sao vậy, bị bệnh à? Giọng nói sao lại khàn tới như vậy?" Nghe thấy giọng bạn tốt bị khàn, Trần Đông hơi kinh hãi.

Làm sao vậy? Bị Ngô Hạo Thiên lăn lộn chứ còn gì nữa!

"Trần Đông, hình như tôi bị cảm rồi, cậu giúp tôi đem một ít thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm lại đây đi!"

Nếu Trần Đông cho rằng cậu sinh bệnh, vậy Âu Dương Húc liền trực tiếp theo ý đối phương nói là được.

"Được, cậu ở đâu? Tôi sẽ cho người đem thuốc qua cho cậu." Nghe thấy tin bạn tốt bị bệnh, Trần Đông cực kỳ nôn nóng.

"Tôi ở biệt thự Hải Thiên tòa 003. Cậu đến đây đi!" Âu Dương Húc mỉm cười nói cho hắn địa chỉ của mình.

"Được, cậu chờ một chút, tôi qua ngay đây!" Nói xong, Trần Đông cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại vừa bị cúp kết thúc cuộc trò chuyện, Âu Dương Húc nhẹ nhàng cong lên khóe miệng. Mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần đem người tới đây là được.

"Tỉnh ngủ?" Tần Phương đi vào phòng, nhìn thấy con trai đang ngồi trên giường dựa vào đầu giường, bà nhẹ giọng hỏi.

"Mẹ!" Nhẹ gọi một tiếng, Âu Dương Húc nhìn về phía mẹ của mình.

"Đứa nhỏ ngốc!" Tần Phương khẽ thở dài, đem một bộ quần áo sạch sẽ mới tinh đặt lên mép giường con trai.

"Cám ơn mẹ!" Âu Dương Húc cầm lấy áo sơ mi mới, cúi đầu cởi bỏ nút áo, mặc lên người mình.

"Đứa nhỏ ngốc, rõ ràng con còn có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, tại sao cứ một hai phải tìm một người đàn ông chứ, làm tai họa mình như vậy chứ?" Tần Phương đau lòng vuốt vuốt dấu vết tím tím xanh xanh trên vai con trai mình hỏi.

"Mẹ, con yêu anh ấy. Con muốn cùng anh ấy ở bên nhau. Đêm nay mạt thế đến rồi. Ở mạt thế, không ai sẽ biết được chính mình ngày mai còn có thể tồn tại hay không đâu. Nếu, nếu ngày mai con có chết đi. Ít nhất, con đã từng yêu, ít nhất con sẽ không tiếc nuối!"

"Đứa nhỏ ngốc!" Tần Phương ôm bả vai con trai mình, cảm thấy cực kỳ đau lòng.

"Thật xin lỗi mẹ, con thật sự, thật sự rất yêu anh ấy."

"Ừ, mẹ biết, mẹ biết!" Tần Phương liên tục gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

Bà cũng từng yêu, bà hiểu được loại tình cảm chỉ cần yêu sẽ nguyện ý vì đối phương trả giá toàn bộ tình cảm. Bà cũng đã từng trải qua, con trai giờ phút này đang mâu thuẫn giữa khát vọng cùng Ngô Hạo Thiên ở bên nhau, rồi lại sợ tổn thương mẹ của mình.

"Mẹ..." Nhìn mẹ của mình, Âu Dương Húc nhẹ gọi một tiếng.

"Làm việc con muốn làm, sống với cách con muốn sống đi! Con yên tâm, mẹ vĩnh viễn duy trì con." Vô luận như thế nào, con trai vẫn là tất cả của Tần Phương.

"Cám ơn, cám ơn ngài!" Nhào vào lòng ngực của mẹ, Âu Dương Húc gắt gao ôm chặt lấy người mẹ vô cùng cưng chiều mình này.

Nhìn con trai trong ngực, Tần Phương cười. "Tiểu Húc, con là tất cả của mẹ. Mẹ hy vọng con vĩnh viễn vui vẻ, bình an."

- ----------------

Gọi xe đi tới nơi mà Âu Dương Húc nói, Trần Đông đứng trước cửa có chút ngẩn người.



Đây là tình huống gì vậy? Đang sửa chữa lại sao??? Nhưng sao tất cả công nhân sửa chữa đều giống người trong đại đội bộ đội đặc chủng như vậy chứ?

Trợn mắt nhìn các chiến sĩ bộ đội đặc chủng đang trang bị võng sắt, nâng cao tường vây. Trần Đông có chút mê mang.

"Cậu tìm ai?" Vương Quân đi tới nhìn Trần Đông đang đứng ở cửa nhìn xung quanh hỏi.

"Vương phó đội trưởng, là anh à?" Thấy người tới, Trần Đông càng thêm kinh ngạc.

"A, là cậu à. Bạn tốt của chị dâu đúng không? Vào đi thôi, chị dâu đang ở gian phòng thứ hai phía bên trái trên lầu hai." Vương Quân trực tiếp báo chỗ ở của Âu Dương Húc.

"Vương phó đội trưởng, tôi tìm Âu Dương!"

"Đúng vậy, tôi nói chính là Âu Dương Húc a. Cậu mau vào đi thôi, đừng ở chỗ này làm chậm trễ chúng tôi làm việc!" Vương Quân lên tiếng thúc giục.

"Vâng, tôi đã biết!" Trần Đông gật đầu đi vào cửa lớn.

Kỳ quái, Vương phó đội trưởng sao lại kêu Âu Dương là chị dâu vậy? Chẳng lẽ là biệt danh gì đó chăng??

Lên lầu hai, Trần Đông dựa theo lời Vương Quân nói, tìm được phòng của Âu Dương Húc.

Lúc này, Âu Dương Húc đã mặc xong quần áo, bất quá người vẫn như cũ lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn thật ốm yếu.

"Âu Dương, cậu không sao chứ? Tôi đem cho cậu thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm. Cậu uống thuốc trước đi?" Trần Đông vừa nói vừa buông xuống bịch thuốc trong tay, chạy đến bàn rót cho Âu Dương Húc một ly nước.

Nhìn thấy bạn tốt của mình đem thuốc và nước tới, Âu Dương Húc cười. "Tôi uống hai viên thuốc hạ sốt là tốt rồi!"

Cậu thật sự không bị cảm, đương nhiên không cần uống thuốc trị cảm.

Nhìn bạn tốt uống thuốc, Trần Đông chớp chớp mắt. "Âu Dương, tôi có chuyện muốn nói với cậu!"

"Vừa lúc, tôi cũng có chuyện muốn cùng cậu nói. Cậu nói trước đi!" Âu Dương Húc mỉm cười ý bảo hắn nói trước.

"Cậu nhìn xem cái này!" Trần Đông lấy di động ra, vẻ mặt nghiêm túc đưa cho Âu Dương Húc.

"Oa, này là ai a, bị thương thảm tới như vậy?" Trợn mắt nhìn hình trong điện thoại của Trần Đông, trên giường bệnh nằm một người giống như xác ướp, là nam hay nữ cũng không nhìn ra nổi, Âu Dương Húc hô lên.

"Là Hoàng Y Y, hai ngày trước nàng bị người ta đánh. Cả tay và chân đều bị đánh tới gãy xương, hơn nữa trên mặt cũng bị rạch mười mấy dao. Hình này là do Tô San phát cho các bạn cùng trường để tìm kiếm hỗ trợ, vì Hoàng Y Y gom góp tiền thuốc men!" Trần Đông nghiêm túc nhìn bạn mình nói.

"Xem ra Hoàng Y Y đắc tội ai đó, nếu không cũng sẽ không bị hủy dung a!" Cũng không biết là công của ai, vậy mà làm cho nữ chủ thảm tới như thế!

Hắc hắc, không thể tưởng được nữ chủ thế mà bị hủy dung, xem ra, ả cùng Sở Hàn chú định sẽ hạ màn!

"Âu Dương, sẽ không, không phải là cậu làm chứ?" Trần Đông nghi ngờ nhìn bạn tốt của mình.

"Tôi? Ha ha ha, sao có thể. Tôi đang vội yêu đương vội thật sự, làm gì có thời gian rãnh rỗi mà tìm người đánh ả chứ!" Âu Dương Húc trả lời theo lẽ thường. Nếu cậu muốn thu thập nữ chủ thì sẽ trực tiếp làm thịt người ta, chứ không phải chỉ đánh một trận thôi đâu.

"Yêu đương, cậu, cậu đang yêu á?" Nghe được tin này, Trần Đông có chút khϊếp sợ.

Nhớ rõ lúc trước, Âu Dương đã nói qua đời này không phải Hoàng Y Y thì không cưới. Sao chưa gì nhanh như vậy, Âu Dương đã di tình biệt luyến rồi?

"Không tin hả, cậu xem!" Chỉ chỉ cổ của mình, Âu Dương Húc khoe với bạn tốt.

"Ha ha ha, chị dâu thật đúng là bạo dạn ha!" Nhìn thấy dấu vết trên cổ của Âu Dương Húc, Trần Đông cười trêu ghẹo.

"Hắc hắc, nếu anh ấy nghe được cậu gọi anh ấy là chị dâu, chỉ sợ sẽ hành hung cậu đó." Âu Dương Húc chớp chớp mắt tốt bụng nhắc nhở hắn.

Nghe Âu Dương Húc nói vậy, Trần Đông có chút khó hiểu. "Bạn gái của cậu, tôi không gọi là chị dâu thì gọi là gì?"

"Tiểu Húc, đồ vật đều đã mua xong!" Ngô Hạo Thiên đẩy cửa bước vào.

"Trần Đông, chị dâu của cậu đã trở về kìa!" Âu Dương Húc đùa dai mỉm cười chỉ Ngô Hạo Thiên nói.

"Cái, cái gì?" Trơ mắt nhìn vị Ngô đại đội trưởng cao to này đi vào, Trần Đông lập tức cứng lưỡi, trợn tròn mắt.