Đi vào bên trong biệt thự, cửa vừa đóng lại, Ngô Hạo Thiên trực tiếp ấn người lên cánh cửa.
"Tiểu Húc..." Cúi đầu nhìn cậu, ngực Ngô Hạo Thiên phập phồng, tim đập đặc biệt nhanh.
Nhìn người đàn ông kích động ôm mình gắt gao, Âu Dương Húc cười cười, kéo cổ anh xuống, chủ động hôn lên môi anh.
"Ô ô..."
Chạm đến đôi môi mềm mại của người yêu, Ngô Hạo Thiên lập tức nhiệt tình đáp lại. Anh cuốn lấy đầu lưỡi của câu, quên mình mυ"ŧ hôn.
"Tiểu Húc, Tiểu Húc..." Kéo lấy vạt áo ngắn tay của người yêu, Ngô Hạo Thiên trực tiếp xả xuống quần áo của cậu, lộ ra một thân da thịt non mịn sống trong nhung lụa của Âu Dương Húc.
"Sắc lang..." Nhìn thấy hai mắt của anh nhìn chằm chằm đến mức lập lòe ánh sáng, Âu Dương Húc nhịn không được cười mắng một câu.
"Sắc lang cũng chỉ sắc với một mình em." Ôm lấy eo cậu, Ngô Hạo Thiên càng tùy ý làm bậy hôn môi.
Ngón tay rất nhanh sờ đến bên hông của Âu Dương Húc, tháo ra thắt lưng của cậu, kéo xuống khóa kéo quần jean của cậu, Ngô Hạo Thiên trực tiếp cởi xuống làm cho cả quần jean và qυầи иᏂỏ của cậu tụt xuống tận mắt cá chân.
Cảm giác được dưới thân chợt lạnh, Âu Dương Húc cọ cọ vào ngực anh. "Đi, đi vào trong phòng đi?"
"Ừ!" Nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cậu, Ngô Hạo Thiên đem tất cả quần và vớ của cậu lột hết ra, ôm người yêu trơn bóng không mảnh vải che thân trực tiếp đi lên lầu hai.
Vào phòng ngủ, nhìn người đàn ông như hổ như sói áp phía trên người mình, Âu Dương Húc đẩy đẩy bả vai của anh.
"Chờ một chút!" Vừa nói Âu Dương Húc vừa nâng tay lên, một hộp áo mưa cùng với gel bôi trơn xuất hiện trong tay của cậu.
"Cho nè!" Âu Dương Húc có chút mắc cỡ duỗi tay đem đồ vật đưa cho anh.
Nhìn thấy đồ vật cậu đưa qua, Ngô Hạo Thiên nở nụ cười. "Xem ra em đã sớm chuẩn bị ha!"
"Anh, anh nhẹ một chút, em, em sợ đau." Hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, Âu Dương Húc đem mặt dán lên hõm vai của anh, cảm thấy cả mặt đều muốn bị thiêu cháy rồi.
"Ha ha ha..." Lắc đầu bật cười, Ngô Hạo Thiên nhận lấy đồ vật người yêu đưa, đặt lên tủ đầu giường.
"Tiểu Húc, Tiểu Húc..." Lôi kéo người đang dính trên vai mình, Ngô Hạo Thiên nhẹ gọi tên cậu.
"Làm gì?" Âu Dương Húc ngại ngùng nhìn anh.
Ôm lấy đầu nhỏ của người yêu, Ngô Hạo Thiên hôn lên cánh môi cậu...
(Editor: Vâng! Chỉ có 1 chút nước thịt như vậy thôi đó các bạn ạ...=)))
- -------------
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Hạo Thiên đúng 5 giờ rời giường.
Cúi đầu nhìn người đang ngủ ngon lành trong l*иg ngực của mình, Ngô Hạo Thiên thật cẩn thận hôn lên đôi môi sưng đỏ của cậu, kéo ra cánh tay đang đặt lên eo mình của cậu.
"A, anh đi đâu vậy?" Mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông từ trên giường ngồi dậy, Âu Dương Húc lẩm bẩm một câu.
"Anh đi qua quân doanh bên kia, đem người và vật tư đều mang về đây. Nơi này không có người khác quấy rầy, em yên tâm ngủ tiếp một lát đi!" Ngô Hạo Thiên vừa nói xong lại cúi xuống hôn hôn lên trán cậu.
"Ừ, đi thôi!" Âu Dương Húc nói xong lại trở mình tiếp tục ngủ.
"Ha ha ha..." Nhìn cậu một chốc sau lại ngủ say, Ngô Hạo Thiên sủng nịnh xoa xoa đầu tóc cậu, sau đó mới đứng dậy xuống giường.
Đứng ở trước gương trong toilet, nhìn cổ bên trái phải đều có dấu hôn và dấu răng, Ngô Hạo Thiên lắc đầu cười cười. Sau khi rửa mặt xong, anh tìm ra một cái áo có cổ thấp nhất màu lính ngắn tay từ trong tủ quần áo mặc. Anh muốn để cho ấn ký trên người mà bảo bối nhà anh để lại phơi hết ra ngoài, này đó đều là lễ vật quý giá nhất mà người yêu bé nhỏ của anh tặng đấy!
Vốn muốn mặc áo cổ thấp là để khoe ra cho mọi người thấy bản thân mình đã từ giã kiếp độc thân, kết quả chính là...
"Oa lão đại, anh, cổ anh làm sao lại như vậy? Muỗi độc cắn anh à?"
Nghe Vương Quân nói, Ngô Hạo Thiên suýt chút tức tới trẹo mũi. Lạnh lùng liếc hắn một cái, Ngô Hạo Thiên mở cửa kho hàng, ý bảo bọn lính đem vật tư để hết lên xe.
"Cậu bị ngốc đúng không, có con muỗi nào lớn tới vậy không hả?" Lưu Chí Siêu tức giận trừng mắt nhìn Vương Quân, cũng cảm thấy cái tên ngu xuẩn này hết thuốc chữa rồi!
"Không phải muỗi, chẳng lẽ là chó à?" Không phải chứ, lão đại cao như vậy, dù là chó cũng không cắn được lên cổ anh ấy mà?" Vương Quân gãi gãi đầu khó hiểu.
"Vương Quân, lại đây dọn cái này!" Chỉ vào một rương toàn súng ống đạn dược, Ngô Hạo Thiên ý bảo Vương Quân lại đây dọn.
Nhìn thấy cái rương lớn đó xong, Lưu Chí Siêu ở trong lòng trợn trắng mắt, tâm nói: Vương Quân ngu xuẩn, thật sự không cứu nổi.
"Ngu ngốc không chứ, đó là chị dâu để lại dấu ấn trên người lão đại được không." Lưu Chí Siêu vừa giúp Vương Quân đem súng ống đạn dược để lên xe, vừa nhỏ giọng nói thầm một câu.
"Chị dâu? Cậu là nói Âu Dương quân y? Nhìn không ra lão đại lợi hại như thế, nhanh như vậy mà đã bắt được người rồi!"
"Dĩ nhiên rồi, nếu không thì làm sao lại là đội trưởng của chúng ta, là lão đại của chúng ta được chứ?"
"Bất quá, lão đại thật không phúc hậu, anh ấy có vợ rồi, chúng ta lại không có, mặc áo cổ thấp như vậy làm chi, chạy tới chỗ này khoe ra cho chúng ta thấy à?" Nói tới đây, đáy lòng Vương Quân tràn đầy oán niệm.
"Hắc hắc!" Nhìn thấy lão đại ở phía sau Vương Quân, Lưu Chí Siêu cười gượng hai tiếng.
"Nói ai vậy? Muốn bị đá có phải hay không?" Ngô Hạo Thiên nhấc chân đá thẳng vào cẳng chân của Vương Quân.
"Ha ha ha, không, không nói ai mà?" Linh hoạt xoay người một cái, Vương Quân vội vàng né tránh.
Ngô Hạo Thiên trừng mắt nhìn Vương Quân cười cười làm lành, anh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ký túc xá tiếp Tần Phương.
END CHƯƠNG 49.