Chương 41: Thẳng thắn thành khẩn khai báo

Chạy về ký túc xá, Ngô Hạo Thiên thật cẩn thận đem người yêu trong ngực đặt lên giường.

"Tiểu Húc, em sao vậy? Chỗ nào không khỏe? Anh đưa em tới bệnh viện được không?" Ngô Hạo Thiên nôn nóng lau mồ hôi trên cái trán lạnh như băng của người yêu.

"Không, không có việc gì. Đi, đi khóa cửa lại, tắt đèn. Em có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với anh." Âu Dương Húc kiên định nhìn anh, quyết định nói hết tất cả sự việc cho người nam nhân này, thay đổi vận mệnh của anh.

"Tiểu Húc." Cầm lấy bàn tay lạnh băng của cậu, Ngô Hạo Thiên không yên tâm gọi tên cậu.

"Đi, làm theo lời em đi, em là quân y, thân thể của em em hiểu rất rõ."

Nhìn người yêu kiên trì như vậy, Ngô Hạo Thiên gật đầu bước đi khóa cửa phòng lại rồi tắt hết đèn trong phòng.

Cảm giác được nam nhân về tới ngồi bên cạnh mình. Âu Dương Húc nhẹ nhàng tới gần nắm lấy tay anh.

"Hạo Thiên, em muốn kể anh nghe một câu chuyện xưa."

"Ừ, em nói đi." Ngô Hạo Thiên gật đầu làm tốt chuẩn bị.

"Em, em là một người xuyên việt, em vốn không thuộc về thế giới này của anh. Em từ một thế giới khác đi đến nơi này!" Âu Dương Húc cắn răng gian nan nói ra lời này.

"Tiểu Húc?" Nhìn bóng dáng mơ hồ bên cạnh, giờ phút này Ngô Hạo Thiên nhìn không rõ biểu tình trên mặt của người yêu, nhưng anh có thể cảm nhận được lúc người yêu nói ra lời này, ngữ khí cực kỳ kiên định. Vì thế đây không phải là lời nói vui đùa mà là, mà là sự thật!

"Tin tưởng em, em nói chính là sự thật. Ở thế giới bên kia, em là đứa trẻ sinh ra ở miền núi, lúc em được ba tuổi, ba mẹ em lái xe kéo từ nông thôn đi ra thành thị, kết quả xe kéo bị xe tải đâm lật, ba mẹ em đều mất. Sau đó, em với bà nội nương tựa lẫn nhau, em vẫn luôn vừa học vừa làm, vừa nỗ lực vừa khắc khổ để hoàn thành đại học rồi làm bác sĩ ngoại khoa cho một bệnh viện nhỏ. Nhưng thật đáng tiếc, em còn chưa cho bà nội hưởng phúc, khi em vừa mới công tác chưa được một tháng thì bà em cũng qua đời. Sau cùng, em một mình lẻ loi sống ở thành phố đó, em rất nỗ lực rất nỗ lực công tác. Em ở bệnh viện công tác 5 năm, được viện trưởng nâng lên làm bác sỹ chủ nhiệm ngoại khoa. Mỗi ngày em đều là người đến sớm nhất cũng là người về trễ nhất. Em muốn vì người thân đã mất của em mà nỗ lực tồn tại." Âu Dương Húc nói đến đây đã có chút nghẹn ngào.

"Tiểu Húc......" Ngô Hạo Thiên ôm chặt bả vai người yêu, nhẹ nhàng vây người vào trong lòng.

"Tháng 3, ngày đó ngày 12 tháng 3, em như bình thường đến bệnh viện sớm nhất. Em vào thang máy, nhấn nút tầng 63. Thang máy chậm rãi đi lên, nhưng tới tầng 50 thang máy đột nhiên dừng lại. Lúc đó thang máy chỉ có một mình em, em thật sự sợ hãi, em liều mạng nhấn nút nhưng thang máy vẫn không mở ra. Em ấn nút báo nguy khẩn cấp, nút báo nguy cũng không vang lên. Em lúc đó thật sự rất hoảng loạn, không biết nên làm gì mới tốt. Đột nhiên thang máy như ngựa thoát cương rơi nhanh xuống phía dưới, cả người em bị ném trên nền đất. Lúc ấy em cảm thấy rất đau, rất đau, toàn thân đều đau, sau đó, sau đó em không còn biết gì nữa..."

"Em, em ở thang máy..." Ngô Hạo Thiên gắt gao nắm chặt tay người yêu, muốn nói lại thôi.

"Đúng vậy, em chết trong thang máy. Từ tầng 50 rơi thẳng xuống tầng 1, sao em còn sống được?" Âu Dương Húc nói tới đây thì nước mắt rơi đầy mặt. Đây là toàn bộ quá trình chết đi của cậu mà cậu còn nhớ rất rõ.

"Vậy, vậy làm sao em lại có thể đi vào nơi này?" Ngô Hạo Thiên đau lòng hỏi.

"Là mạt thế sinh tồn hệ thống đem em tới nơi này, ngày đó cũng là ngày 12 tháng 3. Âu Dương Húc nguyên bản xảy ra tai nạn bị xe đâm chết, mà em trùng họ trùng tên trở thành cậu ta."

"Mạt thế sinh tồn hệ thống là cái gì?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu hỏi.

"Hạo Thiên, thật ra thế giới này của anh là một quyển sách. Một quyển sách mà em đã đọc qua rất nhiều lần tên là «Mạt Thế Anh Hùng»!"

"Em là nói, chúng ta đang sống trong một quyển sách, mà em là người biết hết nội dung của quyển sách này?" Nếu vậy thì người yêu của anh chẳng phải thành nhà tiên tri rồi sao?



"Đúng vậy!" Âu Dương Húc gật đầu xác định.

Ngô Hạo Thiên nhíu mày tự hỏi lại tất cả những gì người yêu vừa nói lặp lại lần nữa trong đầu. "Nếu quyển sách này gọi là «Mạt Thế Anh Hùng», nói cách khác, chúng ta lúc này sẽ có mạt thế phải không?"

"Đúng vậy, chuyện này phải nói đến Bành Thành!" Âu Dương Húc khẽ thở dài một hơi.

"Bành Thành? Có liên quan đến Bành Thành?"

"Đúng vậy, có liên quan rất lớn với Bành Thành, chưa kể Bành Thành cũng là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của anh!" Nghĩ đến Ngô Hạo Thiên sắp phải gặp biến cố lớn thay đổi cả cuộc đời, Âu Dương Húc cảm thấy ngực đau nhói! Cậu không muốn chuyện đó phát sinh.

"Có liên quan đến anh?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn người yêu hỏi.

"Đúng vậy, có quan hệ cực kỳ lớn với anh!" Âu Dương Húc nắm lấy tay anh khẽ thở dài.

"Trong vũ trụ có một hành tinh tên là tinh cầu W. Nó là người quét rác trong vũ trụ, nổi tiếng là tinh cầu rác, rất nhiều tài nguyên bị ô nhiễm, rác rến, xác năng lượng hạt nhân, còn có rất nhiều virus và năng lượng trong vũ trụ đều bám vào tinh cầu này. Năm ngày trước mạt thế, cũng chính là ngày 14 tháng 6, tinh cầu này va chạm với Trái đất, xuất hiện động đất ở Bành Thành."

Nghe người yêu từ từ kể ra, Ngô Hạo Thiên khẽ gật đầu. "Không sai, trong văn kiện cấp trên đưa cho anh có nhắc tới. Bành Thành đúng là vào đêm khuya ngày 14 đã xảy ra động đất cấp 6."

"Sau khi động đất ở Bành Thành, virus W cùng nguồn năng lượng W cũng đồng thời từ Bành Thành đi tới Vinh Quốc."

"Đúng vậy, nhiệm vụ của đội anh chính là đi lấy mẫu virus W đưa về Cảnh Thành làm nghiên cứu." Ngô Hạo Thiên gật đầu không chút kiêng kỵ nói ra nội dung nhiệm vụ với người yêu.

"Hiện tại Bành Thành có 70% người đã cảm nhiễm virus W, còn lại 30% người không bị nhiễm, sau đó sẽ bị người đã bị nhiễm từ từ ăn bớt. Vì vậy giờ phút này Bành Thành chính là địa ngục trần gian. Bất luận kẻ nào đi Bành Thành, kết cục chỉ có một, đó chính là cảm nhiễm virus W, biến thành tang thi ăn thịt người!"

Nghe người yêu nói vậy, Ngô Hạo Thiên nheo nheo mắt. "Anh, anh đi cũng sẽ bị biến thành tang thi à?"

"Đúng vậy, trong nguyên tác, anh cùng với cánh quân số 18 bộ đội đặc chủng của anh đều toàn bộ biến thành tang thi. Các anh trở thành nhóm tang thi đầu tiên, hơn nữa anh còn biến thành tang thi vương, thống trị toàn bộ Bành Thành." Âu Dương Húc không che giấu đem hết tất cả những gì cậu biết nói cho Ngô Hạo Thiên.

"Vậy, kết cục của anh thì sao?" Ngô Hạo Thiên suy nghĩ một lát liền vội vàng hỏi.

Nếu bản thân anh thật sự biến thành quái vật ăn thịt người, không thể sống cùng nhân loại, như vậy kết cục của anh chắc không thể tốt nổi rồi?

"Anh ở mạt thế thống lĩnh tang thi mười năm, xâm chiếm hai phần ba Vinh Quốc, là đại boss vai ác trong nguyên tác, nhưng năm thứ mười mạt thế, anh suất lĩnh tang thi tấn công thành đô Cảnh Thành, bị nam chính trong nguyên tác gϊếŧ chết."

"Nam chính là ai?" Quả nhiên kết cục của quái vật là anh chính là cái chết.

"Sở Hàn!" Âu Dương Húc phun ra một cái tên.

"Là hắn?" Ngô Hạo Thiên hơi kinh ngạc khi nghe thấy tên này.

Khó trách, khó trách lúc người yêu lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hàn lại có bộ dáng sợ hãi như vậy. Thì ra, thì ra người yêu đã sớm biết người kia sẽ gϊếŧ chết người của mình!



"Trong nguyên tác, Sở Hàn chẳng những gϊếŧ được tang thi vương là anh, hắn cũng gϊếŧ em. Vì vậy hắn chính là khắc tinh trong sinh mệnh của chúng ta!" Đối với Âu Dương Húc mà nói, Sở Hàn vĩnh viễn là ác mộng mà cậu vứt đi không được.

"Gϊếŧ em? Vì cái gì hắn muốn gϊếŧ em?" Nếu nói anh chính là đại boss vai ác, Sở Hàn vì nhân loại trừ hại gϊếŧ anh là chuyện thường tình. Nhưng Tiểu Húc vì cái gì cũng sẽ bị gϊếŧ. Chẳng lẽ bởi vì Tiểu Húc là người yêu của anh?

"Bởi vì trong nguyên tác, Âu Dương Húc là tình địch của Sở Hàn. Âu Dương Húc thích nữ nhân Hoàng Y Y là vợ cả của Sở Hàn."

Nếu đời này đã không có Hoàng Y Y ràng buột, Sở Hàn không biết có đối phó với pháo hôi là cậu nữa hay không đây?

Có thể Ngô Hạo Thiên sẽ trở thành ràng buột mới của cậu, trở thành lý do Sở Hàn muốn gϊếŧ chết cậu đi! Dù sao, bọn họ là túc địch a! (aka sinh ra đã là kẻ thù với nhau)

"Hoàng Y Y?" Nghe thấy cái tên này, Ngô Hạo Thiên híp híp mắt, người yêu có thích nữ nhân?

"Đó là nữ nhân mà Âu Dương Húc nguyên bản thích, không phải nữ nhân em thích, anh biết mà, em không có thích nữ nhân." Âu Dương Húc vội vàng kiên nhẫn giải thích với nam nhân của mình.

Ngô Hạo Thiên châm chước tỏ vẻ hiểu rõ.

"A, anh hiểu mà. Nói cách khác anh không thể đi Bành Thành, đi Bành Thành thì anh và đội ngũ của anh đều sẽ biến thành quái vật, sẽ bị Sở Hàn gϊếŧ chết, phải không?"

"Đúng!" Âu Dương Húc gật đầu.

"Nhưng, nếu anh không đi Bành Thành, vậy quyển sách này không phải sẽ biến thành dạng khác sao?" Ngô Hạo Thiên lại hỏi.

"Không, em mặc kệ, em mặc kệ quyển sách này biến thành cái dạng gì, em chỉ cần anh bình an, em không cần anh đi Bành Thành, em không cần anh biến thành tang thi." Âu Dương Húc nôn nóng ôm chặt lấy người đàn ông của mình.

Nhìn người yêu không rời không bỏ ôm chặt lấy mình, Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng xoa đầu người yêu.

"Anh cũng có phải tên ngốc đâu, biết rõ có nguy hiểm, anh sao lại đi chứ?"

"Anh, anh quyết định rồi?" Không đi nghĩa là chống đối lại cấp trên. Ngô Hạo Thiên sẽ kháng lệnh sao?

"Ừ, quyết định rồi!" Nhìn ánh mắt người yêu, Ngô Hạo Thiên vô cùng kiên định nói. Nếu người yêu đã đem hết mọi thứ nói cho anh thì anh làm sao đã biết rõ còn đâm đầu vào đầm rồng hang hổ chứ?

"Hạo Thiên!" Âu Dương Húc nhẹ gọi tên người đàn ông của cậu, cậu kéo cổ anh xuống, dùng cánh môi mang theo nước mắt hôn lên môi anh.

Người yêu đột nhiên hôn lên, Ngô Hạo Thiên sửng sốt ngay sau đó anh hóa bị động thành chủ động, chế trụ cái ót của người yêu, nhiệt tình hôn cậu.

Dây dưa môi lưỡi với nhau, Ngô Hạo Thiên quyến luyến một lần lại một lần hấp duyện, gặm cắn, thật lâu không nỡ mà buông ra.

"Hạo Thiên, em đưa anh đến một nơi." Âu Dương Húc ôm chặt người đàn ông của mình. Một lát sau, cả hai người đều biến mất ở trong phòng.

END CHƯƠNG 42.