Bây giờ xã hội vẫn đang được vận hành một cách bình thường, cho dù làm cái gì cũng phải tuân theo quy tắc.
Vì để có được hộ chiếu cùng một số chứng từ khác của Ngu Kha, Sở Hoài chỉ có thể ở lại thành phố R, cũng may Ngu Kha có hộ khẩu để chứng minh thân phận, nếu không sợ rằng sẽ có rất nhiều phiền toái.
Mạt thế đang từng bước đến gần, dù là một ngày cũng không được lãng phí.
Tạm thời không thể đến nơi khác chuẩn bị vật tư, Sở Hoài liền lái xe đi dạo thành phố bên cạnh thành phố R, đồng thời thu mua rau củ quả của nông hộ quanh đó.
Phải biết rằng khí hậu ở Vân Nam rất tốt, cho nên chủng loại trái cây ở đây rất nhiều, nếu đã tới, tất nhiên hắn không thể lãng phí được.
Trái cây ở mạt thế chính là một tồn tại vô cùng khan hiếm, còn khan hiếm hơn cả gạo nữa.
Ngoại trừ những đại lão cao tầng trong căn cứ có thể hao phí số lượng lớn sức người sức của để tạo nhà ấm gieo trồng rau của quả, người bình thường đừng mơ có thể rớ đến được.
Hơn nữa bởi vì chúng không dễ bảo quản, thời gian đầu khi mạt thế đến thì hoàn toàn không có, sau này vì hoàn cảnh thời tiết, dẫn đến việc rất khó để gieo trồng.
Sở Hoài cũng chỉ ở lại trong mạt thế ba năm, nhưng trên cơ bản đã quên hết mùi vị của trái cây rồi, còn cả rau dưa nữa.
Không gian của hắn có diện tích ước chừ tầm khoảng vài nghìn mét vuông, cũng đủ cho hắn thoải mái lưu trữ vật tư vào đó.
Lái xe một vòng quanh Vân Nam, quả nho, quả táo, dứa, quả xoài, đu đủ và cả những thứ khác, chỉ cần hắn nhìn thấy loại nào thì sẽ mua loại đấy.
Rau dưa cũng không buông tha, nông hộ ngoài ruộng có gì thì hắn mua cái đó, dù sao những thứ đó cũng không dễ bảo quản, nếu hắn không mua ngay thì khi mạt thế đến chúng sẽ bị hư thối cả thôi.
Đương nhiên, không phải tất cả chúng đều chín tốt trong cùng một mùa, cho nên Sở Hoài đã đặt hàng với một ít nông hộ rồi mấy tháng sau sẽ đến lấy hàng.
Đến lúc đó chắc hắn cũng đã từ nước ngoài trở về rồi, có thể trực tiếp dọn mọi thứ vào không gian.
Nông hộ xung quanh lần đầu tiên gặp một người mua hàng sảng khoái như vậy, lại nghe hắn nói hắn có một nhà máy chế biến thực phẩm lớn, cho nên đối xử với hắn cực kỳ nhiệt tình.
Trái cây rau dưa mặc dù tổng cộng có giá cả không nhỏ, nhưng họ lại tự giác đem những loại trái cây rau dưa tốt nhất đến cho hắn, chỉ để hi vọng vị khách hàng lớn này có thể quay lại.
Sở Hoài đưa tiền cũng rất sảng khoái, mắt không chớp lấy một cái mà trực tiếp trả tiền, sau đó để người đưa đồ đến kho hàng mà hắn đã thuê cách đó không xa, sau đó hắn sẽ thu đồ vào không gian.
Toàn bộ quá trình thu mua khiến cho tâm tình của Sở Hoài vô cùng vui sướиɠ, khi mạt thế đến, không điều gì khiến người khác an tâm bằng chuyện dự trữ thức ăn, cho nên khi mua đồ ăn hắn thật sự rất thoải mái.
Ngu Kha đi theo cũng cực kỳ hưng phấn.
Ở chỗ y sống không có quá nhiều loại trái cây, mua một đống lại một đống trái cây, khiến cho y xem mà cảm thấy hoa cả mắt, liếʍ môi thèm đến không chịu được.
Cái bộ dáng cắn ngón tay liếʍ liếʍ môi của y giống hệt một đứa trẻ, khiến cho Sở Hoài nhịn không được muốn cười.
Không biết có phải vì hoàn cảnh sống của y đời trước hay không, đối với một số phương diện Ngu Kha cực kỳ trưởng thành lại hiểu chuyện, nhưng trên một số phương diện lại ngây thơ vô tri, không biết che giấu cảm xúc, muốn cái gì thì đều viết rõ ra trên mặt.
Nhưng Sở Hoài không dám để cho y ăn quá nhiều, trên phương diện ăn uống chủ yếu sẽ thiên về thanh đạm nhiều hơn.
Không phải hắn keo kiệt mà đối xử với tiểu tùy tùng của mình không tốt, mà là do thân thể này của Ngu Kha hằng năm sống khổ trong thôn, bị đối xử rất khắt khe bởi vợ của chú hai, đột nhiên ăn thịt cá có thể sẽ sinh bệnh.
Sở Hoài cũng không biết vì sao hắn lại suy nghĩ cho đối phương nhiều như vậy.
Chính xác thì thời gian hắn quen biết y thậm chí còn chưa đến một tháng, nên căn bản không có quá nhiều điều quen thuộc, nhưng không hiểu vì sao, hắn luôn không tự chủ được mà đem ánh mắt của mình dừng trên người đối phương.
Thấy Ngu Kha cười, tâm tình của hắn cũng sẽ cảm thấy tốt lên, thấy đối phương rơi lệ, trong lòng hắn liền không hiểu vì sao lại khó chịu hẳn lên, hoàn toàn không giống với tính cách lạnh nhạt của hắn trước đây.
Mặc dù thiếu niên này thoạt nhìn thì có vẻ đơn thuần, nhưng trên thực tế lại rất tinh ranh.
Dường như y tính rất chuẩn điểm yếu của hắn nằm ở đâu, mỗi lần y lộ ra đôi mắt đáng thương, là có thể khiến cho hắn tước vũ khí đầu hàng, sau đó thiếu niên kia sẽ cười lên, trong mắt tràn đầy ranh mãnh khi đã tính kế thành công.
Càng khiến cho Sở Hoài cảm thấy bó tay chính là, buổi tối y sẽ luôn kề sát bên cạnh hắn mà ngủ.
Chẳng sợ phòng khách sạn hắn đặt có hai giường, trước khi ngủ hắn vẫn luôn nghiêm khắc dặn dò, nhưng tiểu gia hỏa này vẫn leo lên giường hắn lúc nửa đêm.
Thôi thì sao cũng được, dù sao hai người bọn họ đều là nam cả, không có gì phải lo lắng hay ngượng ngùng.
Dù sao thì hắn cũng không có hứng thú với nam nhân, trên thực tế thì hắn đối với ai cũng không hứng thú vả, đừng nói là những người bạn trước đây của hắn, ngay cả chính hắn cũng từng cảm thấy có phải trên phương diện nào đó của mình có tật xấu khó nói nào hay không.
Nhưng bây giờ sự thật chứng minh, chỗ kia của hắn hoàn toàn không có vấn đề gì cả, chỉ cần thiếu niên chui vào ổ chăn rồi giống bạch tuộc tám chân quấn chặt trên người mình, thì máu huyết trong cơ thể hắn cũng lập tức sôi trào.
Huynh đệ của hắn đã nhiều năm không có phản ứng, đột nhiên lại có phản ứng khiến cho hắn cực kỳ xấu hổ.
Nhưng thiếu niên này quá không biết xấu hổ, không chỉ không né không chạy, còn chủ động cọ cọ lên người hắn.
Khuôn mặt đỏ bừng, hai chân quấn lên, ngượng ngùng như một cô dâu nhỏ cắn cắn môi nhìn hắn, “Sở Hoài quân…”
Âm thanh mềm mại kia quả thực khiến cho người khác có một loại xúc động muốn nhào lên đè đối phương dưới thân!
Nói thật, nếu người khác dám làm như vậy với hắn, phản ứng đầu tiên của Sở Hoài chắc chắn là dùng một chân đá người đó đi.
Nhưng đối mặt với thiếu niên này, hắn thật sự không làm được, chỉ có thể cực kỳ không có cốt khí lấy chăn bọc kín mình rồi đi ra ngoài khóa trái cửa, sau đó đến ghế sô pha trong phòng khách mà ngủ, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ.
Ngoại trừ chuyện khϊếp sợ với sự biến hóa của mình, hắn cảm thấy bản thân sẽ khó lòng kìm giữ được dã thú trong cơ thể mình.
Thiếu niên kia vẫn cứ luôn lẽo đẽo đi theo hắn, nhưng cũng chỉ vì cái người tên Tử Phòng quân kia mà thôi, biểu cảm ngượng ngùng của thiếu niên kia hoàn toàn chẳng có tí quan hệ gì với Sở Hoài hắn cả…
Nhưng chuyện mạt thế thật sự rất gấp, không còn quá nhiều thời gian để rối rắm nữa.
Mạt thế đến, sống sót mới là quan trọng nhất, những chuyện khác thì để sau này rồi hẵng nói.
Đợi sau khi chứng thực được hộ chiếu của Ngu Kha, Sở Hoài liền mang người ngồi trên máy bay đến thẳng khu Tam Giác Vàng.
Khi mạt thế đến, ngoại trừ thức ăn cùng nước uống, vũ khí chính là thứ quan trọng nhất, không có năng lực tự vệ thì cần phải chuẩn bị vũ khí càng nhiều càng tốt.
Đương nhiên hắn có không gian, về đồ ăn thì hắn có thể lén ăn, nhưng vài năm sau khi mạt thế đến, ai cũng xanh xao vàng vọt, chỉ còn bọn họ có khí sắc tốt, vậy chẳng phải gián tiếp nói cho người khác bọn họ có vấn đề hay sao!
Hắn là dị năng giả hệ tốc độ, căn bản không có năng lực công kích, chuẩn bị vũ khí là điều cần thiết.
Ngu Kha nói với hắn y có thể dạy hắn luyện tập cổ võ đạo thuật, đợi tương lai khi mạt thế đến, linh khí đất trời được khôi phục, cổ võ đạo thuật sẽ lợi hại hơn nhiều so với vũ khí.
Điểm này thì Sở Hoài đồng ý, khi mạt thế đến, đạo trưởng hòa thượng cùng với người có khí công cổ võ đúng là những người lợi hại nhất, dù một mình đối phó với cả một đàn tang thi cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vì hai chữ lỡ như, có nhiều thứ cần phải chuẩn bị cho thật kỹ càng, dù sao thì cổ võ đạo thuật luôn có lúc kiệt sức, càng chuẩn bị nhiều át chủ bài, cơ hội sinh tồn mới càng lớn được.
Về phương diện vũ khí thì trong lòng Sở Hoài đã suy tính rất kỹ rồi.
Đợt trước hắn vào tù, hắn bị giam trong khu vực có nhiều phạm nhân bị tội nặng, trong đó có một người tên là Viên Hạo Lâm chuyên buôn lậu súng ống đạn dược.
Mặc dù làm ăn buôn bán không chính đáng, nhưng tính cách của Viên Hạo Lâm lại rất khá, làm người rất chính trực, đã cứu hắn rất nhiều lần.
Sau đó hắn mới biết đối phương thật ra là cảnh sát nằm vùng, nhưng sau khi nhiệm vụ thất bại thì bị phản gián, cho nên cấp trên đã từ bỏ hắn, mà kẻ thù cũng đẩy hắn vào tù.
Khi mạt thế đến thì toàn bộ phòng giam chỉ có hai người bọn họ còn sống chạy ra ngoài.
Nhưng Viên Hạo Lâm không đi cùng hắn đến khu an toàn, mà một mình đi về hướng bắc, đi thẳng về khu đô thị nơi dân cư dày đặc nhất, cũng tỉ lệ thuận với số lượng tang thi, nói rằng phải đi tìm người yêu của mình.
Sau này đối phương còn sống hay chết thì hắn không biết, nhưng không thể phủ nhận được Viên Hạo Lâm là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.
Cho nên bây giờ hắn muốn mua vũ khí, lựa chọn tốt nhất chính là tìm Viên Hạo Lâm.
Ngoại trừ chuyện này ra, hắn cũng muốn chắc nhở người bạn thân kiếo trước một chút chuyện, với cả cũng muốn tìm người yêu hacker tiên tài kia của Viên Hạo Lâm nhờ giúp đỡ một chút…
Tam Giác Vàng là một nơi cực kỳ hỗn loạn.
Sau khi xuống máy bay, Sở Hoài liền không dám thiếu cảnh giác, cũng không dám để Ngu Kha chạy loạn khắp hơi, để tránh vướng phải những phiền phức không cần thiết.
Dựa theo những tin tức mà Viên Hạo Lâm nói với hắn kiếp trước, hắn rất dễ dàng tìm được tổ chức của Viên Hạo Lâm, hơn nữa còn thành công liên lạc với đối phương.
Mặc dù Viên Hạo Lâm là người Hoa Quốc, nhưng dáng người của hắn lại cao to vạm vỡ như người phương tây điển hình, trên mặt mang theo vết sẹo, ánh mắt chứa sát khí, khiến người khác khi nhìn vào không tránh được sự sợ hãi.
Giờ phút này đối phương vẫn chưa quen biết hắn, là một người buôn lậu súng ống đạn dược, vì vậy Viên Hạo Lâm cực kỳ cảnh giác với một người xa lạ đến làm giao dịch.
Đặc biệt người đó còn mang theo Ngu Kha, nhìn qua đã biết đó là một thiếu niên rất sạch sẽ, tổ hợp này cực quái dị.
Một người buôn lậu súng ống đạn dược thì thường sẽ không tiếp bọn họ, nhưng Viên Hạo Lâm lại không giống vậy.
Hắn trực tiếp nói ra với Viên Hạo Lâm một cái tên là “Đàm Tiểu Kiệt” , đối phương liền lập tức đồng ý gặp hắn, hơn nữa còn chuẩn bị một nơi riêng biệt để nói chuyện với hắn.
Bởi vì công việc có tính nguy hiểm rất cao, cho nên Viên Hạo Lâm bảo vệ người yêu cực kỳ kỹ càng, cái tên Đàm Tiểu Kiệt này ngay cả chính phủ phái Viên Hạo Lâm đi làm nhiệm vụ cũng không biết chuyện này.
Khi hắn nói ra cái tên này, đối Viên Hạo Lâm mà nói thì nó có ý nghĩa rất không bình thường, cho nên đối phương sẽ cực kỳ thận trọng đối đãi với hắn.
“Cậu muốn gì?”
Vừa thấy mặt, Viên Hạo Lâm liền vào thẳng vấn đề, nhìn như có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế lại đang rất sốt ruột.
Đời trước bọn họ cũng đã có một thời gian ở chung, cho nên Sở Hoài biết rất rõ tính cách của đối phương.
Bây giờ hắn hoàn toàn không có thời gian để lãnh phí, cười nhẹ lấy ra một khối phỉ thúy cực phẩm đặt lên bàn.
“Viên tiên sinh yên tâm đi, tôi chỉ muốn dùng cái này để trao đổi với Viên tiên sinh một đám súng ống đạn dược, đồng thời thỉnh cầu Đàm Tiểu Kiệt tiên sinh giúp tôi làm một chuyện”
“Chuyện đổi đồ không thành vấn đề, nhưng cậu muốn nhờ Tiểu Kiệt giúp cậu làm gì?”
Chuyện trước thì Viên Hạo Lâm không để bụng, nhưng khi nhắc đến người sau thì Viên Hạo Lâm liền cảnh giác hẳn lên, cảm xúc chính là điểm yếu lớn nhất của con người.
“Tôi biết Đàm Tiểu Kiệt tiên sinh có thiên phú khiến người khác ngưỡng mộ trên phương diện về máy tính, cho nên tôi muốn nhờ Đàm tiên sinh giúp tôi gửi một phong thư nặc danh đến cho chính phủ của Hoa Quốc.”
☆