Chuyện chuyển nhà, thật ra thì hắn cũng không có ý định chọc giận Khương viện trưởng, mà là vì Khương viện trưởng quá cứng đầu, có thuyết phục cũng vô dụng.
Nhưng hắn không thể giải thích rõ chuyện mạt thế, chỉ có thể dùng cách này để trị ông ấy thôi.
Nhưng Khương viện trưởng thật sự đã bị chọc tức, nhưng lại biết rõ tính cách của Sở Hoài, hắn có thể không nói bất cứ điều gì, nhưng tuyệt đối sẽ không nói bậy, đối phương nói có chuyện lớn sắp xảy ra, vậy thì tin tức đó chắc chắn là sự thật.
Cho nên sau đó Khương viện trưởng vẫn rất phối hợp thu dọn đồ vật chuẩn bị rời đi với hắn.
Nhưng đối với chuyện Sở Hoài cùng Ngu Kha làm sao mà biết được chuyện mình giấu vàng dưới sàn nhà vẫn rất khó hiểu, cho nên vẻ mặt ông vẫn ủ rũ nghiến răng nghiến lợi đầy vẻ tức giận như vậy.
Sở Hoài không để ý đến sự rối rắm của ông, hắn cùng Ngu Kha đang tích cực đóng gói hành lý.
Thật ra thì nơi này của Khương viện trưởng cũng không có gì cần phải thu dọn, tất cả nơi này đều rách nát, ngay cả bộ quần áo mới nhất cũng đã được bảy tám tuổi rồi, ném trong đống rác thì ngay cả ăn xin cũng không nhặt.
Nhưng Khương viện trưởng lại thấy tiếc, cho nên không cho phép vứt đi, ngay cả hai gói thuốc cảm sắp hết hạn cũng tiếc vứt!
“Cái gì mà sắp hết hạn, không phải còn bảy ngày sao, đem đi đem đi, bây giờ đang bắt đầu dịch bệnh đấy, vừa lúc cần dùng tới, mấy người trẻ tuổi các con chỉ biết ăn xài phung phí, đều đem đi hết cho tôi, không được lãng phí…”
Khương viện trưởng thổi râu trừng mắt chỉ huy, có loại cảm giác ngay cả gạch trên tường cũng muốn cạy ra mang theo vậy.
Sở Hoài không thể nhịn được nữa, cuối cùng chỉ có thể đem người trói lại, đem những kỷ vật quan trọng của ông gói lại mang đi, còn những thứ rách nát khác thì để lại, kéo ông lão đang kêu khóc kia đi ra ngoài.
Sau đó hắn trấn an, “Khóa cửa lại thì sẽ không mất đâu, đợi khi mọi chuyện ổn định con sẽ đưa người trở về.”
Nói như vậy, Khương viện trưởng liền ngừng lại, rầm rì coi như đồng ý.
Ngẫm lại thì cũng phải, đợi khi mọi chuyện ổn định ông sẽ về lại đây ở, bây giờ cứ coi như là đang đi ra ngoài du lịch đi, đâu phải là chiến tranh hay tận thế tới đâu.
Sở Hoài cười cười không nhiều lời, bây giờ hắn không nên tạo phiền não cho ông.
Khương viện trưởng bình thường quá mức keo kiệt tiết kiệm, gần như cả đời đều chỉ ở lại Vân Hải chứ không đi ra ngoài, khó có khi được ra ngoài, nhưng thật ra ông vẫn có chút vui.
Ngoài miệng mặc dù đang lẩm bẩm không ngừng, nhưng khuôn mặt đầy nếp nhăn lại không thể ngừng cười, hơn nữa ông cảm thấy rất hứng thú với Ngu Kha.
Ngoại trừ từ ái của trưởng bối dành cho vãn bối, Khương viện trưởng thật ra vẫn luôn suy nghĩ về chuyện vì sao y có thể biết chuyện mình chôn vàng dưới sàn nhà.
Sở Hoài biết thì cũng không sao, có lẽ là do mình uống say buột miệng nói ra, nhưng tại sao Ngu Kha lại biết?
Hắn thường xuyên gọi điện thoại với Sở Hoài, trước đây chưa từng nghe Sở Hoài kể về thiếu niên đáng thương này, lấy tính cách của Sở Hoài, chắc chắn sẽ không nói bất cứ bí mật nào cho người vừa mới quen cả a.
Nhưng mà thiếu niên này lại biết được, chắc chắn là do Sở Hoài để lộ ra, có thể có được sự tín nhiệm của Sở Hoài trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thiếu niên này thật sự không bình thường.
Nhưng cho dù Khương viện trưởng có dò hỏi như thế nào, Ngu Kha cũng đều cười tủm tỉm trả lời, “Con tính quẻ mà ra nha…”
Khương viện trưởng tin mới là lạ, đã là thời nào rồi, vậy mà có người có tin vào những điều phong kiến mê tín đó sao a.
Ông lại hỏi y có quan hệ gì với Sở Hoài?
Nếu không phải có quan hệ thân thiết gì với Sở Hoài, cái tên lạnh lùng kia chắc chắn sẽ không mang y theo bên người, hắn có thể nhìn ra thái độ mà Sở Hoài đối với Ngu Kha thập phần chịu đựng cùng dung túng, cực kỳ đặc biệt.
Nói đến vấn đề này, Ngu Kha rất hưng phấn, nghiêng đầu, dựa vào trên vai Sở Hoài.
Sau đó dáng vẻ như chó con mà cọ cọ, nhân lúc Sở Hoài đang lái xe không thể trốn, giảo hoạt mượn cơ hội này mà hôn thật mạnh lên môi Sở Hoài, dùng hành động nói ra tất cả.
Khương viện trưởng bị làm cho mù mắt, kinh hoảng che lại trái tim, không ngừng hô: Thói đời ngày nay thói đời ngày nay…
“Cha mẹ Tiểu Kha mất sớm, sống nhờ nhà bá mẫu, khi còn nhỏ đã bị đập đầu.”
Sở Hoài đã quen với chuyện tiểu phiền toái này thường nhân lúc lơ là đánh lén, nhìn thiếu niên bên cạnh vui vẻ cười trộm, hắn bình tĩnh tiếp tục lái xe, giải thích, ánh mắt hắn xuất hiện sự dịu dàng mà hắn cũng không nhận ra.
Nếu người quen của hắn nhìn thấy hắn lộ ra loại ánh mắt này, chắc chắn sẽ bị dọa cho kinh ngạc nhảy dựng lên, nghi ngờ mình có phải bị hoa mắt hay không.
Cũng may Khương viện trưởng ngồi trên ghế sau che lại trái tim tiếp thu ‘ chuyện nam nam ’ nên không chú ý, sau khi nghe hắn giải thích như vậy, cũng hiểu ra.
Đối với người không hiểu rõ sự thật, thiếu niên nhìn qua chẳng khác gì đầu óc có vấn đề.
Trước kia lúc Khương viện trưởng còn ở cô nhi viện cũng gặp qua những đứa trẻ có hoàn cảnh rất đáng thương, trong nháy mắt, trong đầu đã tạo nên một vở tuồng cực kỳ bi thảm, tất nhiên tâm đồng cảm bừng bừng phấn chấn, ánh mắt ông nhìn Ngu Kha liền tràn ngập từ ái…
Đường trở về thành phố C nhanh hơn khi đi rất nhiều.
Trên tin tức đang nói về sự truyền nhiễm của virus khiến cho không ít người cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng quay về nhà càng nhanh càng tốt, ký ức về bệnh dịch SARS trước đó vẫn còn rất mới mẻ trong tâm trí của mọi người.
Bây giờ báo chí đưa tin nói bệnh dịch này thậm chí còn tệ hơn, tất cả mọi người đều tiếc mệnh, không ít công ty đã sớm để cho nhân viên về nhà, cho phép làm việc từ xa, chính phủ cũng bắt đầu chuẩn bị phong tỏa nghiêm cấm xe cộ đi lại.
Phương tiện đi lại trên đường trong nháy mắt giảm bớt một nửa, nhờ vậy mà tốc độ của Sở Hoài cũng nhanh hơn, nhưng hiện thực lại nghiệt ngã hơn những gì hắn nghĩ rất nhiều.
May mắn thay hai thành phố cách nhau không quá xa, trước khi các con đường bị phong tỏa, cuối cùng họ cũng về được thành phố C.
Sau khi đón Khương viện trưởng về, ngày hôm sau, bên ngoài bắt đầu nghiêm cấm và hạn chế lượng người tham gia giao thông ngoài.
Vào đêm hôm đó, bọn họ còn nghênh đón hai người quen, Viên Hạo Lâm cùng Đàm Tiểu Kiệt.
Thật ra thì Sở Hoài cũng không quen biết Đàm Tiểu Kiệt, nhưng hắn quen biết Viên Hạo Lâm, người có thể được đối phương thân mật tay nắm tay như vậy chắc chắn chính là người yêu của đối phương.
Bằng không thì hai nam nhân bình thường lại tay nắm tay như vậy làm gì?
Không giống như những hacker thiên tài mà Sở Hoài tưởng tượng trong đầu, người yêu của Viên Hạo Lâm, Đàm Tiểu Kiệt nhìn cũng không lớn, không khác lắm với Ngu Kha, cùng lắm cũng chỉ mới 17-18 tuổi mà thôi.
Cậu bé này lớn lên rất đáng yêu, nhưng dường như tính cách lại cực kỳ nhát gan, tránh sau lưng Viên Hạo Lâm như một con thỏ con.
Hoàn toàn không giống với Ngu Kha nhìn thì có vẻ vô hại đáng thương, nhưng thật ra lại giảo hoạt to gan, là sói con khoác lên mình bộ da của một con thỏ.
“Sở tiên sinh, đây chính là người yêu của tôi, Tiểu Kiệt, hôm nay tôi tới là muốn cậy nhờ chút chuyện…”
Viên Hạo Lâm đứng ở cửa, đặt người yêu ra sau lưng, biểu tình của tên nam nhân 1m9 này có chút co quắp.
“Vào đi rồi nói sau.”
Sở Hoài thấy trên người đối phương đang mang ba lô, trong nháy mắt liền đoán ra được đối phương tìm hắn là có chuyện gì, mỉm cười mở cửa sảng khoái cho người bước vảo.
Ngay cả chính phủ cũng tin lời tiên đoán của hắn, vậy thì Viên Hạo Lâm không có lý nào sẽ không tin, bây giờ cõng theo bao lớn mang theo người yêu tới tìm hắn, ngoại trừ đến để muốn cậy nhờ thì làm gì còn lý do nào khác.
Trên thực tế Sở Hoài đoán không sai, Viên Hạo Lâm đúng là đến cậy nhờ thật.
Cùng với những nội dung tiên đoán lần lượt trở thành sự thật, trong lòng Viên Hạo Lâm cũng thực nóng nảy.
Nếu tận thế đến, dù hắn có lợi hại đi chăng nữa cũng là người thường, cho dù có chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì cũng khó tự bảo vệ mình, càng nói gì đến chuyện bảo vệ người yêu.
Hắn không lý tưởng cao cả gì cả, hắn chỉ muốn cùng Tiểu Kiệt an tĩnh hạnh phúc mà sống với nhau đến hết đời thôi.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Viên Hạo Lâm liền nghĩ tới Sở Hoài, hắn nghĩ nếu Sở Hoài có thể tiên đoán được chuyện mạt thế đến, vậy có nghĩa là đối phương có năng lực cực kỳ phi phàm.
Nếu bọn họ có thể đầu nhập vào nhóm của đối phương, ngay cả khi không thể đảm bảo được an toàn, nhưng cơ hội sống sót cao hơn so với tự mình lo liệu rất nhiều.
Mà Sở Hoài có thể mạo hiểm chuyện có thể đưa tới họa sát thân mà đem ‘ tiên đoán mạt thế ’ thông báo cho chính phủ sớm chuẩn bị, có thể thấy được về mặt phẩm hạnh của đối phương thuộc loại đường hoàng.
Cho nên sau khi suy xét mọi khía cạnh, Viên Hạo Lâm đưa ra quyết định mạo hiểm một phen.
Sau khi theo Sở Hoài vào nhà, sau khi ăn xong bữa cơm chiều đơn giản, hai người cùng nhau vào phòng nói chuyện riêng.
Tiến vào phòng, Viên Hạo Lâm vẫn chưa nói gì, sau khi kéo bức màn cửa lại cũng như xác nhận bảo mật, trực tiếp ngay trước mặt Sở Hoài, vung tay lên, lập tức xuất hiện một đống trái cây cùng đồ ăn.
Đồ rất nhiều, chiếm diện tích rất lớn, nhưng dưới tình huống không có bất cứ đạo cụ ma thuật gì trợ giúp thì chắc chắn không thể thực hiện ảo thuật ‘ Biến ra đồ vật từ hư không ’ được.
Sở Hoài nheo mắt, hiển nhiên Viên Hạo Lâm cũng có không gian.
Này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, ở mạt thế có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đạo pháp cao thâm biết chế tác không gian, truyền thuyết nói rất lâu trước kia vào thời kỳ thuật sĩ còn hưng thịnh thì những điều đó cực kỳ bình thường, có những thứ được truyền thừa từ tổ tiên về cho con cháu thì không có gì là kỳ lạ cả.
Viên Hạo Lâm đứng đối diện cũng không giấu giếm gì, sắc mặt bình tĩnh mà giải thích.
“Sở tiên sinh, như cậu thấy đấy, tôi có một tùy thân không gian như trong tiểu thuyết miêu tả, mặc dù diện tích không lớn, chưa chắc có thể giữ đồ vĩnh viễn không hư thối, chỉ có thể kéo dài thời gian mà của chúng thôi, nhưng có thể chứa đủ số vật tư mà sáu bảy người có thể dùng trong năm năm, nếu ngài nguyện ý, tôi có thể chia sẻ cùng ngài, nhưng điều kiện là hy vọng Sở tiên sinh có thể bảo đảm an toàn cho tôi cùng Tiểu Kiệt…”
Nói trắng ra là, Viên Hạo Lâm muốn dùng không gian bảo bối của mình để đổi lấy sự che chở của ‘ cao nhân ’.
Cho dù có lợi hại đến đâu, nếu bản thân thực lực không đủ, sau khi mạt thế đến cũng chỉ đành phó mặc cho số mệnh.
Viên Hạo Lâm hiểu rõ điều đó, nhưng đồng thời hắn cũng mạo hiểm đánh bạc, nhân tính của một con người ai có thể hoàn toàn hiểu rõ, giờ phút này nói ra điều này cũng chỉ càng nguy hiểm mà thôi.
Nhưng Sở Hoài không nghĩ Viên Hạo Lâm là người xúc động như vậy, bởi vì đối phương đem cả Đàm Tiểu Kiệt kéo tới đây.
“Nếu tôi không đáp ứng, còn muốn gϊếŧ người cướp đồ từ cậu thì sao?”
“Trong vòng 3 ngày, những thông tin cá nhân về Sở tiên sinh sẽ được công bố khắp toàn mạng trên toàn cầu.”
Viên Hạo Lâm nói thẳng, hắn có để lại hậu chiêu.
Nếu cái thân phận ‘ người tiên tri ’ được công bố ra bên ngoài, hắn sẽ trở thành cái đích mà tất quốc gia tranh đoạt, cái đích cho tất cả mọi người chỉ trích.
Sở Hoài vừa lòng bật cười, quả nhiên là Viên Hạo Lâm mà hắn biết.
Đối với hắn mà nói, hắn đã quen biết đối phương từ đời trước, nhưng đối với Viên Hạo Lâm mà nói, bây giờ bọn họ chỉ là người xa lại mới chỉ gặp nhau một lần.
Nếu lúc này Viên Hạo Lâm đặt tất cả niềm tin vào hắn, hắn sẽ phải tự hỏi chỉ số thông minh của đối phương lại một lần nữa.
Tục ngữ nói không sợ địch thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo; hắn thà hợp tác cùng tiểu nhân gian xảo, cũng không muốn nói chuyện với những kẻ ngu xuẩn không có đầu óc.
“Tôi chỉ là xem bói tính được mạt thế sẽ đến thôi, không có bản lĩnh gì lớn, cũng không nắm chắc có thể an toàn, nhưng chúng ta có thể hợp tác, tôi nghĩ Viên ca ngài càng hiểu rõ tình hình bên ngoài hơn tôi nhỉ.”
“Đúng vậy, tình hình bên ngoài thật sự còn nghiêm trọng hơn những gì cậu nói rất nhiều.”
Biểu tình của Viên Hạo Lâm chợt trở nên ngưng trọng.
☆