12. Mưa to.
Ngày 11 tháng 8.
Buổi sáng, thời tiết không khác biệt gì so với bình thường, mặt trời mới lên chiếu ánh nắng ấm áp dào dạt, phảng phất như oi bức khác thường đêm qua chỉ là ảo giác, kiếp trước trong lúc này, Lương Nhiên đang thu dọn hành lý ở trong căn phòng nhỏ chuẩn bị về quê, ai có thể nghĩ tới, mấy giờ ngắn ngủi sau đó, mưa to sẽ vây khốn mọi người, không đi đâu được hết.
Khi Lương Nhiên đến nhà ăn, dì Bình đã dọn dẹp sạch sẽ, bà nấu một nồi cháo cá tiên hương, xíu mại cũng đã làm tốt, bánh bao nhân đậu còn có mấy đĩa rau ngâm. Mẹ Lương đang loay hoay giúp đỡ, nhưng càng giúp càng loạn, dì Bình luôn miệng bảo bà ra nghỉ ngơi,
"để tôi, để tôi" ....
Nếu không phải cô biết rõ ràng việc sắp phát sinh, Lương Nhiên sẽ cảm thấy đây là một buổi sáng hoàn mỹ.
Ăn xong cơm sáng, Lương Nhiên gộp lại tất cả tiền mặt trên người của mọi người lại, đưa cho Hắc Tử lái xe đi mua các loại rau dưa, trứng gà, còn có thịt, dù sao tiền về sau, cũng chỉ là một đống giấy bỏ đi, ngoại trừ chiếc tủ lạnh hai cánh rất lớn ở phòng bếp, Lương Nhiên còn mua hai chiếc tủ đông cỡ lớn, mua đồ ăn chất đầy hai tủ, một số đồ như khoai tây, khoai lang có thể để được trong thời gian dài thì dùng túi giữ tươi, đóng từng túi chất đống ở góc phòng bếp.
Sau đó đem mấy chiếc xe đỗ vào bên trong biệt thự, phủ vải bạt thật dày không thấm nước từ trên xuống dưới.
12 giờ trưa, mọi người phát hiện mặt trời vừa rồi còn thiêu đốt làm người ta say sẩm mặt mày đột nhiên biến mất, không trung bây giờ bắt đầu chồng chất từng tầng từng tầng mây đen dày đặc, gió đột nhiên thổi từng cơn từng cơn, cuồng phong làm người cơ hồ không thể đứng vững.
Vì vậy rất nhiều người vừa oán hận trung tâm dự báo thời tiết làm ăn không tốt, giông tố lớn như vậy cũng không dự báo, vừa vội vàng chạy vào nhà hoặc vật kiến trúc gần nhất. Mây đen trên bầu trời càng ngày càng dày, làm nội tâm mỗi người cảm thấy áp lực nặng nề, rõ ràng vừa rồi trời còn là giữa trưa nóng rát, hiện tại đã tối om đen đặc như 9 giờ tối, ngẫu nhiên có một hai tia chớp xuất hiện trong không trung, chớp giật chiếu sáng lên từng tầng từng tầng mây đang quay cuồng.
Cơ hồ trong nháy mắt, cùng với tia chớp, tiếng sấm dọa người, mưa to và mưa đá hỗn loạn tầm tã rơi xuống, đánh vào người đi đường làm mắt họ không mở ra được, lập tức đường phố náo loạn, nơi nơi vang lên tiếng oán giận, tiếng gọi ầm ĩ tiếng bước chân chạy vội, các loại thanh âm còi xe phanh xe chói tai hết đợt này đến đợt khác. Mấy người trong biệt thự không hẹn mà cùng đi đến trước cửa sổ, nhìn mưa rền gió dữ bên ngoài, không khỏi cảm thấy may mắn giờ phút này mình đang ở trong gian phòng ấm áp, dì Bình cảm thán:
"Mưa thật lớn! Mấy hôm trước oi bức như vậy, xem ra cơn mưa này ít nhất phải rơi hai ngày đây!"
Trong lòng Lương Nhiên khẽ lắc đầu, đâu chỉ hai ngày, trận mưa to này sẽ liên tục một tháng.
Ngày hôm sau, mưa gió không hề giảm nhỏ, tin tức trong TV treo tín hiệu màu đỏ báo động mưa to, tin đưa lên, rất nhiều tỉnh trong cả nước đều gặp mưa to, rất nhiều công ty đã nghỉ làm, trường nghỉ học, sân bay tạm thời đình chỉ, nhiều đường cao tốc bị ngập úng, nhà nào không dự trữ lương thực không thể không đội mưa đến chợ, cửa hàng hay siêu thị gần nhất để mua đồ vật về nhà.
Lương Nhiên yên lặng nhìn TV, tin tức đưa lên những hình ảnh người người vội vội vàng vàng đi siêu thị mua đồ, làm cô phảng phất nhớ đến tình cảnh trước khi trọng sinh, cô để Tiểu Tiệp một mình ở nhà, gian nan đội mưa to gió lớn đi mua đồ ăn, mà giờ phút này, bên cạnh cô, mẫu thân đang dạy Tiểu Tiệp xem tranh viết chữ, dì Bình đang ở trong bếp đánh trứng chuẩn bị nấu cơm, dưới tầng hầm ngầm Hắc Tử và Cường Tử đang quyền qua cước lại tập luyện kịch liệt, bên ngoài mưa rền gió dữ, bên trong lại an tĩnh ấm áp.
Một tuần sau, mưa to như trút nước vẫn rơi như cũ, không hề có dấu hiệu ngừng lại, tin tức trên TV về thời tiết căn bản không rời được tín hiệu màu đen, sân bay đóng cửa, đường cao tốc đóng cửa, tàu điện cũng ngừng hoạt động, số điện thoại 110 báo nguy cơ hồ 24 giờ không dừng chút nào, điện thoại đều nghẽn mạng, nhưng mưa to làm giao thông tê liệt, cảnh sát cứu viện cũng cực kỳ khó khăn, rất nhiều nơi địa thế sâu trũng đã biến thành đầm nước. Người tử vong và mất tích càng ngày càng nhiều, trên TV không gián đoạn truyền tin vị lãnh đạo nào đó xuất hiện chỉ huy việc tiếp tế cứu giúp người bị nạn, các loại "chuyên gia" hiện thân, ở các tiết mục đối thoại trực tiếp tranh luận đến mặt đỏ tai hồng, tai họa lần này do tự nhiên sinh ra? hay là do nhân loại không chú ý đến việc bảo vệ môi trường làm cho khí hậu toàn cầu nóng lên gây ra? Nhưng mà cuối cùng đều là cảnh báo mọi người tận lực ở trong nhà không cần ra ngoài, dự trữ nhiều nước và lương thực.
Mà người trong biệt thự thật sự bình tĩnh, mẹ Lương càng ngày càng tin tưởng Lương Nhiên nói mạt thế đến, nhưng Lương Nhiên khuyên bà không cần lo lắng, mình đã chuẩn bị hết thảy, cả đời này mẹ Lương trừ nghe lời chồng ra thì chỉ nghe lời con gái, nếu con gái đã nói là không có việc gì, vậy nhất định không có việc gì.
Vì thế mẹ Lương đã phụ trách mỗi ngày chăm sóc Tiểu Tiệp, cùng bé chơi trò chơi hoặc dạy Tiểu Tiệp viết chữ vẽ tranh, có đôi khi đến phòng bếp giúp dì Bình, ngày trôi qua cũng rất phong phú, mà hiện tại dì Bình đem phòng bếp trở thành nơi công tác, mỗi ngày vắt hết óc nghĩ đến phải làm thế nào để ăn ngon mà không tốn lương thực. Tuy rằng trong bếp có mấy cái tủ lạnh, Cường Tử cũng nói ở tầng ngầm cũng còn rất nhiều đồ, nhưng bà nghe Lương Nhiên nói trận mưa to này còn rất lâu, hơn nữa sau khi ngớt mưa còn càng hỗn loạn, bà bắt đầu khống chế lượng đồ ăn tiêu hao, vốn hầm một con gà, hiện tại chỉ hầm nửa con, bên trong cho nhiều một chút nấm hay rau gì đó cho xong việc. Lúc ăn cơm bà chỉ xới cho mình nửa bát cơm, về sau bị mẹ Lương phát hiện đã tức giận mắng bà một trận.
Lương Nhiên cũng lôi kéo bà đến tầng hầm ngầm, để bà nhìn mấy cái thùng được xếp chống chất, còn nói cho bà mình còn gửi lương thực ở mấy nơi khác, đủ cho mấy người ăn rất nhiều năm, lúc này dì Bình mới yên tâm, dựa theo bình thường mà nấu cơm.
Bọn Hắc Tử mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện trong phòng tập thể thao ở tầng hầm ngầm, lúc nhàn rỗi thì cầm bản đồ nghiên cứu gì đó, buổi tối sau khi mẹ Lương và dì Bình đi ngủ, Lương Nhiên sẽ đến tầng hầm cùng học bắn súng với Hắc Tử, hai người khó tránh khỏi việc tứ chi tiếp xúc, Lương Nhiên không có bất luận cảm giác gì, nhưng Hắc Tử lại mặt đỏ tim đập, lòng bàn tay đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy mình sống hai mươi mấy năm, thời gian chưa từng trôi nhanh như vậy, anh ước gì Lương Nhiên vĩnh viễn không học được để cho anh dạy đến thiên hoang địa lão, đáng tiếc Lương Nhiên tuy là phụ nữ nhưng ngộ tính cực tốt.
Cô nghiêm túc học mấy ngày, tư thế đã ra dáng ra hình, chỉ là hiện tại ở trong biệt thự không có bia bắn, cũng không có đồ vật gì có thể làm Lương Nhiên thực chiến xạ kích, không còn cớ để chỉ dạy, "hẹn hò" buổi tối mỗi ngày đã không còn, Hắc Tử tiếc nuối vô cùng. Cường Tử nhìn bộ dạng lão đại rầu rĩ không vui, cực kỳ vui vẻ, cho đến khi Hắc Tử thẹn quá hóa giận chuẩn bị tóm cậu đi đến tầng hầm ngầm "rèn luyện", cậu mới cười tủm tỉm nói:
"Lão đại, anh thật ngốc! Không thể dạy về súng, anh còn có dao nha!"
Tức khắc tim Hắc Tử nhảy nhót, sau khi đánh Cường Tử một quyền thì đi tìm Lương Nhiên, nói cho cô buổi tối tiếp tục đến tầng hầm ngầm, nói muốn dạy cô một ít bí quyết dùng dao. Buổi tối Lương Nhiên đến gặp mặt ở tầng hầm, Hắc Tử xách túi du lịch từ bên trong ngăn tủ quầy bar, lấy ra một con dao găm thân đen cán cũng đen cho Lương Nhiên nhìn.
"Dao này tên là BUCK Dạ Ưng, lưỡi dao gập được, cầm trong tay rất thoải mái, còn có thiết kế tránh bị trượt, tương đối thích hợp khi phòng thân."
Anh lấy ra một tờ giấy trắng, bảo Lương Nhiên đến gần chút, sau đó lấy tờ giấy đó lướt nhẹ qua lưỡi dao, tờ giấy tức thì biến thành hai mảnh, Lương Nhiên nhận lấy con dao từ tay anh, mê muội nhìn thật lâu. Hắc Tử lấy cớ làm mẫu mấy động tác cơ bản, Lương Nhiên học theo cực kỳ nghiêm túc, luyện tập lặp đi lặp lại một lần lại một lần. Tuy mỗi ngày rất vất vả, nhưng cô biết Hắc Tử vì muốn tốt cho cô, dù rằng không nói ra nhưng đáy lòng cô rất cảm kích anh.
Bởi vậy dần dần buông xuống đề phòng, khi ở chung bình thản hơn nhiều so với trước kia. Cho nên Hắc Tử cảm thấy tuy rằng bên ngoài vẫn mưa to gió lớn liên tục nhưng anh lại đang ở giữa mùa xuân muôn hoa đua nở.
Sinh hoạt trong biệt thự bình lặng qua đi, bên ngoài dần dần có xu thế đại loạn, mưa to liên tục gần một tháng, điện nước khi có khi không, thông tin liên lạc hầu như bị tê liệt, chỉ có radio là còn có tín hiệu, thông tin nói rằng nhiều thành thị phía Bắc phát sinh ra lũ lụt úng hại, tổn thất thảm trọng, so sánh ra thì tình hình ở phía phía Nam tốt hơn nhiều. Dì Bình đối với việc này có chút không hiểu, mẹ Lương giải thích rất lâu, nhưng bà cũng không rõ ràng lắm. Cuối cùng trực tiếp ví dụ đánh đổ một chậu nước ở phòng khách tất nhiên việc xử lý khó khăn hơn đổ ở trong phòng vệ sinh, dì Bình mới hiểu được. Thành thị vùng ven sông ven biển nước dễ rút hơn so với thành thị trong đất liền, bởi vậy mưa to ở phía Nam qua đi năng lực khôi phục nhanh hơn so với thành thị trong đất liền.
Thành phố H là thành thị ở vùng duyên hải, mà vị trí khu du lịch này so với trong nội thành còn cao hơn, Lương Nhiên lại chọn biệt thự xây ở lưng chừng núi, cho nên mọi người không chịu ảnh hưởng gì. Nhưng dù vậy, từ trên cao nhìn xuống hầu như nửa thành phố đều biến thành đại dương mênh mông. Trong nước thỉnh thoảng còn nổi lên thi thể người và thú vật, rác rưởi, linh tinh, rất nhiều người kéo nhi mang nữ chạy đến những nhà cao tầng, trú trên hành lang, cầu thang, nơi nơi đều là khu tị nạn, khổ không nói nổi, cho nên khi mưa dần dần nhỏ lại rồi tạnh hẳn, mọi người hầu như đều vỗ tay hoan hô, người quen lẫn không quen đều ôm nhau cất tiếng cười to, có người mở ra cửa sổ hưng phấn múa may, lớn tiếng kêu gọi.
"Hết mưa rồi! Hết mưa rồi!!!"
Phảng phất như vừa đánh thắng một trận chiến.
Mấy ngày sau, nước lũ dần rút đi, mặt trời hơn một tháng không thấy cũng bắt đầu lộ diện, người sống sót sau tai nạn bắt đầu vực dậy tinh thần trùng kiến sau tai nạn, thu thập thi thể người bị nạn, dọn dẹp nước bùn cùng rác rưởi, điện nước dần dần khôi phục đường xá cũng được khai thông, một số cửa hàng bắt đầu buôn bán, tai nạn phảng phất đã rời xa.
Nhưng rất nhanh có người bắt đầu phát sốt, nôn mửa, ngất xỉu, sau đó trên người xuất hiện những vằn tím rất lớn, lợi sưng đỏ thối rữa, thậm chí nghiêm trọng đến nỗi da trên người có thể bóc ra. Bệnh viện mỗi ngày đều có hàng trăm ca bệnh như vậy, mà tất cả các bác sĩ đối với bệnh này đều bó tay không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời tiêm kháng sinh vào người sau đó cách ly để quan sát. Mọi người bắt đầu lại trở nên hoảng loạn, một bộ phận người mẫn cảm nhận thấy điều gì đó bắt đầu trộm thu thập vật tư, siêu thị mới vừa khôi phục buôn bán đồ vật đã bị người tranh đoạt không còn gì.
Sau khi mưa đã tạnh bọn Hắc Tử cũng không nhịn được thở dài nhẹ nhõm, dù cho ai bị nghẹn trong nhà hơn một tháng, nhìn bên ngoài mỗi ngày đều là sấm sét ầm ầm mây đen cuồn cuộn thì sẽ không chịu nổi. Tất cả mọi người đều cảm thấy mình từ trong ra ngoài tựa hồ như ngay cả lỗ chân lông đều tản ra một cỗ khí vị ẩm ướt. Hai người Hắc Tử dọn dẹp sửa sang lại biệt thự từ trong ra ngoài một lần. Sau đó dọn dẹp hoa viên đã thay đổi hoàn toàn vì nước mưa, còn có sau khi vớt một tầng cành khô lá úa thật dày từ bể bơi hai người chui đầu vào bể, bơi một cái cho thống khoái.
Buổi sáng hôm nay dì Bình giống mọi ngày xách theo túi rác rưởi mới dọn, đi đến chỗ cửa sắt hậu hoa viên, chuẩn bị mang rác ra khu để rác, vừa muốn mở cửa sắt, đột nhiên một bàn tay vươn từ vách tường, loạng choạng bắt lấy lan can cửa sắt. Sau đó một người đàn ông thở hổn hển bổ nhào trên cửa, sắc mặt hắn trắng bệch, chung quanh mắt bắt đầu đỏ lên thối rữa, ẩn ẩn có thể nhìn thấy xương trắng bên trong thịt nát, lợi đỏ lên, đầu lưỡi sưng to chuyển màu tím đen, trong miệng phát ra tiếng gào rống mơ hồ không rõ:
"Cứu... tôi...."
Lập tức núi rừng yên tĩnh vang lên tiếng hét chói tai của dì Bình:
"Á......!!!!!!!!"
-----------------------------