Chương 7: Bị phát hiện

Hai bên đều vui vẻ nhưng ai cũng không tin ai, cô gái kia tưởng lấy được bí mật Thiệu Tình một mình một người có thể sống ở trong thành thị này, Thiệu Tình nhìn trúng dị năng nguyên tinh hạch của bọn họ.

Cho nên nhìn hòa hòa khí khí hướng lên trên, kỳ thật người nào cũng đều thật cảnh giác, nhất là Thiệu Tình, cô vốn suy nghĩ, nếu như mấy người này không động thủ trước, cô cũng nguyện ý cùng bọn họ vô sự thăm dò tòa nhà này, dù sao cô không biết bốn người này sâu cạn ra sao, cũng không dám nói có thể bắt được bọn họ.

Chỉ là thế sự thường thường ngược lại mong muốn của con người, đoàn người vừa mới đi đến tầng hai, tên mập mạp kia đột nhiên nói:“Không đúng! Còn có người!”

Vừa nói xong, nam nhân trầm mặc hệ phong ném một lưỡi dao gió thẳng hướng mập mạp nhìn tới, Nhị Ngốc vốn tránh ở trong góc tối phẫn nộ rống lên một tiếng, bay nhanh tránh thoát lưỡi dao gió kia, bởi vậy bại lộ thân hình của cậu.

Làn da trắng xanh, con mắt đen nhánh mang theo chút đỏ sậm, còn có thân thể kia so với người bình thường cứng ngắc hơn một chút, tuy rằng thân thể của cậu còn nguyên vẹn nhưng cũng chứng minh cậu không phải con người.

Cho dù ăn mặc sạch sẽ, cũng không thể thay đổi một sự thật cậu là tang thi.

Bốn người trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, bọn họ chưa từng có gặp qua tang thi tốc độ nhanh như vậy, thoạt nhìn tang thi cùng người sống đều không kém là bao nhiêu.

Vẫn là người đàn ông cao gầy đầu óc chuyển nhanh nhất, thời điểm ở ánh mắt mọi người đều bị Nhị Ngốc hấp dẫn, hắn hét lên một tiếng:“Cẩn thận phía sau!”

Nhưng mà lời nhắc nhở này đã có chút chậm, bởi vì mấy người vừa quay đầu lại, liền thấy được mập mạp mở to hai mắt, hắn mềm mại quỳ gối trên mặt đất, cuối cùng ầm ầm nằm úp sấp xuống đất, lỗ máu óc sau đầu ào ạt chảy ra trộn lẫn óc máu.

Thiệu Tình vẩy vẩy máu trên móng tay, rất không vừa lòng thu hồi một viên tinh hạch màu trắng, lúc ấy chân cô gái liền nhuyễn ra:“Cô...... Cô cũng không phải người!”

Con người có thể tự do co duỗi, còn có móng tay dài màu đen cứng rắn sắc bén như thế sao? Lại cẩn thận nhìn một cái, Thiệu Tình sắc mặt tái nhợt đáng sợ, đáy mắt còn có ẩn ẩn tia đỏ.

Ngay cả bánh bao nhỏ trên bả vai cô , đều trở nên đáng sợ, nhất là bánh bao nhỏ dùng đôi mắt âm trầm kia nhìn bọn họ.

Cái này bọn họ đích xác biết được bí mật Thiệu Tình có thể tồn tại ở trong thành thị, hoá ra cô gái xinh đẹp trước mắt này, căn bản là không phải người.

“ Tôi vốn không nghĩ sẽ gϊếŧ các ngươi.” Thiệu Tình nhếch khóe môi, ánh mắt trong nháy trở nên mắt sắc bén:“Nhị Ngốc!”

Nhị Ngốc ngo ngoe rục rịch nhận được mệnh lệnh, lập tức hướng tới ba người còn lại nhào tới, mập mạp yếu nhất đã chết, còn lại ba người, cũng không là dạng yếu.

Không nên nhìn đều thấy được, Thiệu Tình tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ còn sống rời đi, trong nháy mắt Nhị Ngốc động thủ kia, cô cũng động thủ.

Từ sau khi chết mà sống lại, tốc độ, lực lượng, lực phòng ngự của Thiệu Tình đều đề cao rất nhiều, sau khi hấp thu nhiều tinh hạch như vậy, các phương diện tăng trưởng càng thêm rõ rệt, huống chi cô trước kia am hiểu nhất là đoản đao, nay mười móng tay sắc bén cứng cỏi cho cô tăng thêm không ít sức chiến đấu.

Hiện tại mạt thế mới tiến đến, lúc này dị năng giả còn đang trong quá trình thăm dò, căn bản là không thể thuần thục sử dụng dị năng, sức chiến đấu liền suy giảm nhiều.

Một lát sau mình đầy thương tích, nhưng một chút cũng chưa có thể tổn thương đến Nhị Ngốc cùng Thiệu Tình.

“Đi tìm chết đi!” Cô gái kia liền phát cuồng, cô ta đột nhiên không tránh không né nhằm về phía Thiệu Tình, trong lòng bàn tay tụ một đoàn hỏa cầu, hỏa cầu càng lúc càng lớn, cái trán của cô ta bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Thiệu Tình nhìn ra được, cô ta đem tất cả dị năng của bản thân đều lấy ra tụ trong đoàn hỏa cầu này, không có một tia dị năng để khống chế hỏa cầu, loại hỏa cầu này, một khi không cẩn thận liền chính mình sẽ bị thiêu cháy a.

Thoạt nhìn cô gái này là muốn chuẩn bị cùng cô đồng quy vu tận.

Thiệu Tình đang chuẩn bị lui về phía sau, lại bị người đàn ông cao gầy mượn cơ hội phóng ra một cái phong hoàn trói buộc cổ chân của cô, nhất thời nửa khắc không thể thoát ly.

Mà Nhị Ngốc, cũng bị một người đàn ông trầm mặc kia cuốn lấy, đôi mắt Thiệu Tình đều đỏ, cô gắt gao nhìn chằm chằm cô gái kia, nhanh chóng ném bánh bao nhỏ quăng đi ra ngoài.

Chỉ chờ cô gái kia tới gần, cô liền bóp nát hầu cốt cô ta, cho dù đồng quy vu tận, cũng phải là cô gái này chết trước!

Bất quá, Thiệu Tình thật không muốn chết, dù sao cô còn muốn nuôi lớn bảo bảo, nếu cô đã chết, bánh bao nhỏ chỉ là một đứa trẻ, bản thân có thân phận còn mẫn cảm như vậy, lại phải lấy tinh hạch tang thi cùng dị năng nguyên của dị năng giả để ăn, ở mạt sống sót như thế nào?

Chỉ là cảnh tượng trước mắt không cho phép cô tâm sinh may mắn, cô gái kia nhanh chóng tới gần, đôi mắt Thiệu Tình cũng càng ngày càng hồng, cô ngưng thần nhìn cô ta, trong lòng có chút bực bội, nếu cô có khả năng công kích từ xa sẽ không chịu thiệt như vậy!

Thậm chí cô có cái dị năng cường hóa thân thể, tuy nói không chừng cũng có thể sống sót.

Nhưng là thế giới này không giống có chữ "nếu", cô chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, hoặc là may mắn sau khi cô gái chết hỏa cầu không có bùng nổ.

Tuy rằng phần sau cơ hồ không có khả năng.

Ở thời điểm cô gái kia tới sát bên người Thiệu Tình, Thiệu Tình nhanh như tia chớp vươn tay, bóp nát hầu cốt của cô ta, nhưng thi thể của cô gái kia đã muốn ngã xuống trong lòng Thiệu Tình, oanh một tiếng, ánh lửa phóng lên cao, nuốt sống bóng dáng hai người.

Nhị Ngốc phát cuồng tê rống một tiếng, đem người đàn ông trầm mặc kia ném mạnh vào tường, cậu điên cuồng nhằm phía đoàn hỏa bạo phát kia, trên khuôn mặt bình tĩnh chất phác từ trước đến nay cũng xuất hiện biểu tình dữ tợn.