Chương 50: Đến đích

Tuy rằng lần này coi như kinh tâm động phách, nhưng cũng may tất cả mọi người không có chuyện gì, hơn nữa thực lực đều một bước tăng lên, trong đó Nghiêm Hán Thanh là người thương thế nặng nhất, thu hoạch cũng lớn nhất.

Anh có dị năng, còn là dị năng hệ lôi nổi tiếng cường hãn.

Vốn dĩ Nghiêm Hán Thanh ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn có chút tự ti, trong tất cả mọi người, anh là người duy nhất không có dị năng, nói là muốn báo đáp Thiệu Tình, nhưng lại không thể làm gì, cho tới bây giờ, anh mới chân chính có năng lực thực hiện lời hứa của mình.

Thân phận bị phát hiện, Nhị Ngốc sinh động hơn rất nhiều, câu ở trong rừng bôn tẩu nhảy lên, sau khi dùng vải nhiễm máu dẫn dụ đưa tới không ít tang thi, linh hoạt chui vào trong xe, Nghiêm Hán Thanh liền nhanh chóng phóng ra dị năng hệ lôi của anh, nhất thời một đàn tang thi giống phạm vào thiên tội, sau khi run rẩy nửa ngày nằm đổ một mảng.

Thiệu Tình tiến lên xem xét, phát hiện đàn tang thi này còn chưa có chết hẳn, liền ở một bên chờ, một lát sau, những con tang thi này mới khôi phục lực hành động, cô cùng Cố Phán Phán mới nhanh chóng thu thập những tang thi đó.

"Trải qua chúng ta thực nghiệm, phát hiện một hai tang thi có thể một kích bị mất mạng, nếu số lượng nhiều chỉ có thể làm cho chúng nó tạm thời mất đi lực hành động, tang thi bình thường sẽ có mười giây, tang thi cấp hai chỉ bị hạn chế trong ba đến năm giây, trong 10m tang thi đều không thể trốn, xa hơn một chút hiệu quả càng kém." Thiệu Tình cẩn thận phân tích nói: "Bất quá Hán Thanh hiện tại mới cấp 1, dần dần cấp bậc tăng lên, tương ứng uy lực cũng sẽ càng lớn."

Nghiêm Hán Thanh cũng không cảm thấy suy sụp, dù sao có thể có được dị năng đã là tiến bộ rất lớn, chậm rãi thăng cấp, anh hẳn là có thể trợ giúp Thiệu Tình càng nhiều.

Thiệu Tình đem tinh hạch chia cho mọi người, sau đó nhìn nhìn bản đồ: "Lập tức sẽ đến quê Hán Thanh, mọi người ăn một chút gì đi, phía trước là lối rẽ, giữa trưa hôm nay chúng ta sẽ không dừng lại nghỉ ngơi."

Thiệu Tình không cần ăn cái gì, cô phụ trách lái xe, vài người khác ở ngay phía sau ăn uống, Thiệu Đồng cũng cho bánh bao nhỏ ăn, đi tiếp về phía trước có một con sông lớn, cầu qua con sông lớn đều bị gãy, làm đường hỏng hết, Thiệu Tình không thể không hỏi Nghiêm Hán Thanh: "Còn có đường khác không?"

Nghiêm Hán Thanh nghĩ nghĩ nói: "Qua núi phía trước có thể thẳng tới nghĩa địa của thôn chúng tôi, nghe nói bên kia núi phong thuỷ đặc biệt tốt, còn có người bao thôn chúng tôi xây mộ viên, vì thế trên núi cũng làm đường, hẳn là còn có thể đi.”

Thiệu Tình gật gật đầu, quay đầu xe trực tiếp đi vào núi, đường núi làm không rộng lắm, vừa vặn đủ một chiếc xe đi, nếu có xe ngược chiều đi lại đây, xe nhường đường cũng không thể đi qua.

Nhưng Thiệu Tình đi một đường không gặp được bất kì cái gì, an toàn đi qua núi, tới đầu núi bên kia, cũng thấy được mộ viên mà Nghiêm Hán Thanh nói.

Vị trí mộ viên là bên cạnh khu mộ cũ của thôn bọn họ, sau có người nhận thầu, xây mộ viên, đánh tiếng là nơi phong thuỷ tốt, người tới bên này mua mộ địa rất nhiều, đều là nhà có tiền, cầu địa phương phong thuỷ tốt thổ táng.

Bởi vì nguyên nhân mạt thế, nơi này lạnh tanh, thời điểm Thiệu Tình đi ngang qua mộ viên kia còn nhìn thoáng qua, thấy rất nhiều phần mộ đều bị đào ra, bên cạnh còn có xương trắng, phỏng chừng là bị dã thú ăn.

Mộ viên kiến tạo rất lớn, mà trong khu mộ của thôn Nghiêm Hán Thanh bọn họ liền hơi rùng mình, đều là mộ đất từng hàng không chỉnh tề, Nghiêm Hán Thanh rất nhanh tìm được mộ của cha anh, bùm một tiếng quỳ gối trước phần mộ. "Cha, con đã trở về."

Nghiêm Hán Thanh đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia anh nói với mẹ anh "không sao, sau này con sẽ thay thế cha bảo hộ mẹ’ nhưng mà anh không làm được.

Thi thể mẹ Nghiêm Hán Thanh bảo quản thật tốt, trừ bỏ một tầng băng sương, thoạt nhìn tựa như còn sống vậy.

Nghiêm Hán Thanh đào một chút liền mở phần mộ ra, sau khi anh thiếu chút nữa chết qua một lần, thân thể anh trở lên cứng cỏi, đều mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Mấy người Thiệu Tình không có giúp Nghiêm Hán Thanh, chính là đứng nhìn anh đem phần mộ mở ra, bởi vì tất cả mọi người biết, Nghiêm Hán Thanh cần phát tiết, đây là đường nhỏ tốt nhất.

Trong quan tài chỉ có một hũ tro cốt, Nghiêm Hán Thanh đem mẹ anh đặt vào, sau đó đem hũ tro cốt đặt tới trước ngực mẹ anh, nhìn thật lâu, mới chậm rãi khép quan tài lại, rồi chôn xuống lòng đất.

Cuối cùng, Nghiêm Hán Thanh quỳ gối trước bia mộ, dùng quân đao một chút một chút khắc ở trên bia mộ tên mẹ anh, cùng tên cha anh song song nhau.

Một khắc kia, Thiệu Tình cảm thấy sống lưng Nghiêm Hán Thanh dường như sụp xuống, cô có thể tưởng tượng được, Nghiêm Hán Thanh cõng mẹ anh như thế nào giãy dụa để sinh tồn trong mạt thế, cuối cùng nhìn thấy hy vọng, lại......

Mẹ của anh hẳn là toàn bộ hy vọng của anh, là động lực để anh phấn đấu, cho nên ở một khắc khắc tên mẹ anh lên bia kia, Nghiêm Hán Thanh mới có thể trở lên mờ mịt như vậy.

Nghiêm Hán Thanh mờ mịt nhìn Thiệu Tình một cái, cả người mới chậm rãi trấn định, giống như lại có mục tiêu để sống sót.

Thiệu Tình vẫn luôn cảm thấy, người giống như Nghiêm Hán Thanh sống như vậy quá mệt mỏi, cả đời anh đều là vì người khác mà sống, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cô chẳng phải cũng giống anh hay sao? Chống đỡ cô sống sót, không phải cũng là người nhà cô sao.

"Đi thôi......" Nghiêm Hán Thanh nhìn nhìn bàn tay mình, vốn bởi vì khai quật phần mộ mà đầu ngón tay phá nát lại sớm chữa khỏi, cái loại tốc độ khôi phục quái dị này, cơ hồ có thể so sánh với Nhị Ngốc.

"Chúng ta ở trong này ở lại hai ngày đi." Thiệu Tình lắc đầu: "Tôi nhìn thấy bên cạnh mộ viên bên cạnh rất nhiều phần mộ đều bị đào ra, thi thể bị kéo ra ăn luôn, tôi lo lắng phụ cận có dã thú gì đó, vạn nhất...... Chúng ta vẫn là lưu lại quan sát một chút đi."

Nghiêm Hán Thanh có chút cảm kích nhìn Thiệu Tình, có chút ngượng ngùng, luôn cho là chuyện của anh mà kéo dài thời gian, bất quá anh sẽ không đem hai từ ‘cám ơn’ nói ra, anh đem phân tình nghĩa này ghi tạc trong lòng.

"Trước đi tới nhà của tôi nghỉ ngơi đi." Nghiêm Hán Thanh đề nghị nói: "Nhà của tôi ngay tại thôn bên cạnh, lui tới cũng tiện."

"Được." Thiệu Tình gật gật đầu, liền mang theo một đám người hướng tới nhà Nghiêm Hán Thanh đi, bên này nhà trệt đều sẽ ở vị trí sân, ngôn ngữ địa phương gọi là sân nhà, mái che phía trên bằng inox, mùa đông bịt kín màng plastic, mùa hè bịt kín sa võng, có thể phòng muỗi, lại có thể phòng mưa tuyết.

Nhà Nghiêm Hán Thanh có một cái cổng lớn, không có chìa khóa bọn họ sẽ không trèo tường, chỉ có thể bạo lực mở cửa, vốn Cố Phán Phán nghĩ đến sử dụng bạo lực dỡ bỏ, nhưng bị Cố Xuyên kéo lại, anh cầm quân đao tới, trực tiếp đem khóa chặt đứt.

Căn nhà rất lâu không ai ở, trong phòng nơi nơi đều là tro bụi cùng mạng nhện, vừa mở cửa, tro bụi liền kiêu ngạo bay múa lên, mọi người đều che miệng mũi rồi đi vào.

"Vốn dĩ mẹ tôi còn ở trong sân trồng một ít đồ ăn, thời điểm rời đi đều bị chúng tôi mang đi......" Nghiêm Hán Thanh nhớ lại trước kia, cười cười, bọn họ đi tới trong viện, sau đó liền thấy được giữa sân có một khối đất trồng rau xanh, rau xanh xiêu vẹo ở nơi đó.

"Cư nhiên...... lại lớn ra a." Cố Phán Phán trợn tròn mắt, vỗ vỗ tay:"Buổi tối xào rau xanh ăn đi!"

Thiệu Tình đẩy cửa nhà chính ra:

"Đừng chỉ thăm ăn, an trí đồ vật xuống, trong chốc lát sẽ phân công ai buổi tối đi quan sát phần mộ”