Thiệu Tình biết từ nội tâm bực bội vừa rồi đã dẫn phát một mặt thị huyết của mình, nhưng mà cô cũng không cảm thấy hối hận, mà chỉ sợ Cố Phán Phán bọn họ hối hận.
Thiệu Tình cũng không có ý định chuẩn bị che dấu, dù sao đây cũng là bộ mặt chân thật của cô, cùng với sau này bại lộ trước mặt anh em Cố Xuyến khiến cho bọn họ sợ hãi rời đi, còn không bằng hiện tại liền đối mặt để cho chính bọn họ quyết định.
Vốn Thiệu Tình nghĩ đến lúc cô trở lại trên xe, sẽ nhìn thấy những đôi mắt khác thường của hai anh em Cố Phán Phán, nhưng lại không có, Cố Phán Phán ngược lại thò qua nhỏ giọng nói:"Chị Tình, chị không sao chứ? Trên người chị còn bị thương a!"
Thiệu Tình trong lòng áy náy liền dâng lên, thời điểm cô còn muốn âm thầm thử Cố Xuyên cùng Cố Phán Phán, Cố Phán Phán lại chỉ quan tâm đến thân thể sức khỏe của cô.
"Tôi không sao." Thiệu Tình cười cười, cũng không để ý chính mình một thân đầy máu tươi, giẫm chân ga, dùng thời gian ngắn nhất đến địa điểm hôm qua bọn họ dừng chân.
Lúc đem Nghiêm Hán Thanh nâng xuống xe, hai anh em Cố Phán Phán cũng không đành lòng nhìn, bởi vì ở dưới vị trí Nghiêm Hán Thanh nằm còn có một vết máu hình người đọng lại.
Vết máu lan tràn đi ra ngoài, đem thảm trên mặt đất thấm ướt.
Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên thật cẩn thận đem Nghiêm Hán Thanh nâng vào trong phòng, để Nghiêm Hán Thanh trên đất chỗ tối hôm qua anh ngủ.
Sau đó mới đem người bệnh khác đỡ vào, Thiệu Tình quỳ gối một bên, muốn đem quần áo trên người Nghiêm Hán Thanh cởi ra, lại phát hiện quần áo của hắn đã bị máu tươi chảy ra làm sũng nước, sau đó cùng da thịt dính với nhau, cô không thể không đem quân đao cứa tách ra, sau khi cắt mở quần áo, dùng nước ấm tẩm một chút , mới đem mảnh nhỏ quần áo bóc ra.
Thiệu Tình đã không rảnh lo nam nữ khác biệt, cô đem quần áo trên người Nghiêm Hán Thanh đều lấy ra hết, sau khi làn da lộ hết ra bên ngoài khiến cho người xem cảm thấy rất ghê người.
Những vết nứt vốn tương đối nhỏ, nay chậm rãi rạn nứt to hơn, cảm giác dường như cỗ thân thể này đã không chịu nổi, tùy thời đều sẽ phịch một tiếng, đều vỡ ra biến thành một khối máu đầy đất.
"Hán Thanh......" Thiệu Tình hoàn toàn không biết làm như thế nào để cứu Nghiêm Hán Thanh, chính cỗ thân thể máu chảy đầm đìa như vậy lại khiến cho cô không biết ra tay chỗ nào.
Nghiêm Hán Thanh còn có ý thức, hắn chậm rãi mở mắt ra, nắm chặt tay Thiệu Tình nói:"Giúp tôi......an táng mẹ......đem chúng tôi...... an táng cùng một chỗ......"
Thiệu Tình từ trước đến nay cảm thấy mình là một người phụ nữ lãnh tâm lãnh phổi tuyệt tình, nhưng giờ khắc này lại có một loại xúc động muốn khóc, nhưng chính làmuốn khóc, khoé mắt cô cũng không có một giọt nước mắt có thể chảy xuống.
"Anh sẽ không chết......tin tưởng tôi......"
Nghiêm Hán Thanh chỉ cười cười, trên mặt hắn đều là máu cùng với những vết nứt, thoạt nhìn thực đáng sợ, con người rắn rỏi này ngày thường chưa bao giờ được cười, hấp hối cố gắng đem tươi cười cả đời này đều để lại cho Thiệu Tình: "Tôi tin cô."
Một khắc kia Thiệu Tình thật sự hỏng mất, đáy mắt cô đều là màu đỏ tươi, cô nhịn không được nắm chặt bàn tay dính đầy máu của Nghiêm Hán Thanh, đè thấp thanh âm nói: "Anh là kẻ ngốc sao? Khó trách mọi người đều nói tên ngốc to con, anh thật đúng là một tên ngốc to con, tranh cái gì mà tranh chứ, tôi dám lấy ra tinh hạch kia, chính là có nắm chắc tôi hấp thu sẽ không chết a......"
Thiệu Tình còn muốn nói tiếp, sau khi thấy cặp mắt ẩn chứa ôn nhu của Nghiêm Hán Thanh nhìn mình, một chữ cũng cũng không nói ra được, cô không có nắm chắc, Nghiêm Hán Thanh cũng biết, cho nên Nghiêm Hán Thanh lựa chọn dùng mạng của anh để chết thay cô.
Anh không muốn đánh cuộc cơ hội mong manh này, cho nên tình nguyện để mình đi tìm chết.
Thiệu Tình cảm thấy hốc mắt mình đã có điểm mơ hồ, nhưng mà cô là tang thi a, tang thi rõ ràng là sẽ không lưu nước mắt......
Trước mắt Thiệu Tình đã biến thành mảnh huyết hồng, cô đã thấy không rõ khuôn mặt Nghiêm Hán Thanh, điểm duy nhất thấy rõ, là ánh mắt của Nghiêm Hán Thanh ôn nhu càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng ôn nhu như sắp tràn ra.
Cô nghe được Nghiêm Hán Thanh dùng giọng nói ôn nhu nói: "Tôi thiếu cô một cái mạng……..”
Thiệu Tình đã muốn mắng anh, nhưng mà ngay sau đó Nghiêm Hán Thanh lại nói: "Tôi lại càng không nguyện ý nhìn cô gặp nguy hiểm......"
Anh cả đời chưa từng yêu ai, lại ở thời điểm trước khi chết phát hiện chính mình đã đem tâm đều lưu lại ở trên người con gái tên Thiệu Tình kia, tựa như anh cho rằng mình là vì báo ân, mới có thể xông lên đoạt lấy viên tinh hạch kia, cuối cùng mới phát hiện, một khắc kia, đáy lòng anh vốn tưởng là như vậy.
Anh không nghĩ cô bị thương, lại càng không nghĩ cô chết, nếu có thể người chết là anh thì tốt rồi...... Bởi vì, anh yêu cô.
Anh không có dị năng, cũng không có biện pháp ở thời điểm nguy hiểm giống Nhị Ngốc bảo hộ cô vậy, điều anh có thể làm, chỉ có thể như thế này.
Một giọt lạnh như băng từ trên khóe mắt Thiệu Tình chảy xuống, thời điểm lăn qua hai má, liền để lại một dấu vết thật dài màu đỏ, cô cúi đầu nhìn Nghiêm Hán Thanh hơi thở càng ngày càng mỏng manh, đột nhiên dùng một loại giọng điệu đầy sát khí lạnh lùng nói: "Mạng của anh là của tôi."
"Là......" Nghiêm Hán Thanh cố gắng mở to con mắt, lại nhìn thấy Thiệu Tình cuối cùng liếc mắt một cái, nhưng mà mí mắt của anh càng ngày càng nặng nói cho anh biết, anh......đã đến cực hạn.
Ngay tại thời điểm ấy Thiệu Tình đột nhiên hạ thấp người, nắm lấy cằm Nghiêm Hán Thanh, cắn một ngụm ở trên cổ Nghiêm Hán Thanh.
Có dòng máu ấm áp tràn ngập khoang miệng Thiệu Tình, là hương vị như rỉ sắt mà cô cực kì chán ghét, lại mang theo một ít hương vị tanh ngọt.
Thiệu Tình biết, cô không cứu được Nghiêm Hán Thanh, sau khi trở về cô đã biết, cho nên, cô kỳ thật đã sớm quyết định, cô chọn ích kỷ một lần.
Thật lâu sau, Thiệu Tình mới ngẩng đầu: "Tôi đã nói, mạng của anh là của tôi......"
Không ai ngăn cản Thiệu Tình, bọn họ nhìn Thiệu Tình một thân đều là máu đột nhiên vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ chút máu nơi khóe miệng, rõ ràng trên mặt Thiệu Tình toàn là máu khiến cho người ta nhìn thấy thật dữ tợn, giờ khắc này, lại khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp mà yêu mị.
"Nếu anh biến thành tang thi, vậy tôi sẽ nuôi anh." Thiệu Tình lại khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn Nghiêm Hán Thanh trên mặt đất , cô vốn chính là người ích kỷ như vậy, cho nên không hỏi anh có nguyện ý dùng một loại trạng thái khác để sống tiếp hay không, liền giúp anh đưa ra lựa chọn.
Nhìn bên ngoài cơ thể Nghiêm Hán Thanh đang trạng thái nứt ra đã dần dần chậm rãi đình chỉ, ngay cả máu cũng không tiếp tục chảy ra, chính là thân thể của hắn càng ngày càng cứng ngắc, phiếm màu xanh lá đáng sợ, Thiệu Tình không có nói thêm gì nữa, thậm chí không có liếc mắt nhìn thêm một cái, lập tức đi tới hướng Thiệu Đồng cùng Nhị Ngốc bên kia.
Thương thế của Nhị Ngốc dễ xử lí hơn rất nhiều, chỉ cần hấp thụ nhiều tinh hạch một chút sẽ chậm rãi khôi phục lại, mà Thiệu Đồng bị thương, là bị thương tinh thần, tinh thần là hư vô mờ mịt, cũng không có mấy dị năng giả hệ tinh thần để Thiệu Tình tham khảo.
Thiệu Tình suy nghĩ liền đem tinh hạch tang thi trẻ con cô cùng Nhị Ngốc hợp tác gϊếŧ chết kia lấy ra, đưa cho Thiệu Đồng hấp thu.
"Mọi người hiện tại đều bị thương, ngay tại nơi này nghỉ ngơi thêm hai ngày đi." Thiệu Tình ôm bảo bối, liền chuẩn bị đi trước vào trong phòng đem con trai đặt trên giường.
Cố Phán Phán tuy rằng là một cô gái phóng khoáng, Cố Xuyên lại thập phần thận trọng, anh cho Cố Phán Phán một ánh mắt, Cố Phán Phán liền vội vàng đuổi theo:"Chị Tình, nếu là em, em cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy."
Bóng lưng Thiệu Tình cứng đờ, qua một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Cám ơn."